Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 77: Đề thi giả (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Độc Sủng Ngốc Hậu


Chương 77: Đề thi giả (1)


Edit: Nhược Vy + Tiểu Pi

Beta: Quanh

Đột nhiên xuất hiện một người cứu mình, chuyện này còn hơi ồn ào, thậm chí người đó còn thể hiện khả năng phi phàm… Tần Dục nhất định phải cho Vĩnh Thành đế một lời giải thích, mà hắn nghĩ tới nghĩ lui thì không có thân phận nào thích hợp hơn Thái Bình đạo nhân.

Hắn không cần làm gì mà đã có thể tăng thêm danh tiếng cho Thái Bình đạo nhân, làm cho Thái Bình đạo nhân càng thêm thần bí.

Thọ Hỉ và Triệu Nam đi theo sau Tần Dục, nghe thấy Tần Dục bịa chuyện thì có chút không biết nói gì, chỉ có thể tận lực che dấu vẻ mặt của mình. Nhưng những người khác vừa nghe Tần Dục nói liền tin.

Gần đây Thái Bình đạo nhân vô cùng nổi danh, so với Thanh Vân đạo trưởng, người được Vĩnh Thành đế xem là thần tiên mà tôn kính thì trong lòng mọi người, Thái Bình đạo nhân càng giống thần tiên hơn.

Một người như vậy có thể mang Tần Dục lên nóc nhà một cách dễ dàng thì không có gì là kì lạ. 

Phó thống lĩnh còn trở nên vô cùng kích động: “Đoan vương điện hạ, bệ hạ luôn tìm kiếm Thái Bình đạo nhân, Thái Bình đạo nhân kia…” Vĩnh Thành đế liên tục tìm kiếm Thái Bình đạo nhân, nếu hắn có thể tìm thấy vị đạo nhân này rồi đưa đến trước mặt Vĩnh Thành đế thì nhất định sẽ được ban thưởng.

“Sau khi cứu ta thì hắn đã đi rồi.” Tần Dục nói, nhắm hai mắt lại: “Bổn vương muốn nghỉ ngơi một chút… Còn nữa, tình hình lúc trước quá hỗn loạn, bổn vương và Vương phi thất lạc nhau, phải làm phiền Phó thống lĩnh đi tìm một chút.”

Thấy dáng vẻ không muốn nói nhiều của Tần Dục, Thọ Hỉ vội vàng nói: “Thống lĩnh đại nhân, Vương gia chúng ta phải thay y phục và rửa mặt…”

Phó thống lĩnh nghe vậy thì lập tức xin cáo lui, Tần Dục lại không thay y phục mà để Thọ Hỉ mài mực.

Nơi Tần Dục đang ở là phòng nghỉ dành cho khách quý của Phúc Mãn lâu, có giấy bút và nghiên mực, chờ Thọ Hỉ mài mực xong, Tần Dục dùng tay trái cầm bút rồi viết thơ lên giấy.

Đây cũng là một bài thơ tiên đoán.

Tiên đoán về khoa cử sắp tới.

Sau khi Tần Dục sống lại đã thay đổi rất nhiều điều, cho nên không còn tiên đoán mấy chuyện đơn giản liên quan đến Kinh thành, chỉ là… Khoa cử lần này, sau khi xem qua những chuyện Tần Diệu an bài, hắn đột nhiên phát hiện có lẽ mọi chuyện sẽ phát triển giống như đời trước.

Khi đó Tần Diệu vô cùng thiếu tiền, trong triều lại không còn nhân thủ nào nên muốn mượn kỳ thi hội để an bài một ít nhân thủ của mình làm quan, đồng thời kiếm được chút tiền.

Thật ra Tần Diệu cũng có chừng mực, đương nhiên sẽ không đến mức làm ra chuyện bán đề thi, nhưng… Hắn bán đề thi giả.

Tần Diệu cho người làm ra một đề thi giả, bán đi khắp nơi, bởi vì người bán đề thi giả có chút địa vị nên buôn bán rất tốt, còn kiếm được một khoản lời lớn.

Vốn là bán đề thi giả thì không đến mức gặp phiền toái, những người mua đề thi giả này sau khi vào trường thi, phát hiện đề thi thực sự không giống mình mua thì chỉ có thể cho là mình gặp xui xẻo, nhưng Tần Diệu không chỉ bán đề thi giả…

Hắn muốn an bài người của mình làm quan nên ngoài bán đề thi giả, hắn còn tiết lộ đề thi thật ra ngoài, có khả năng là do Tần Nhạc động tay động chân, đề thi thật đã bị trên trăm cử nhân nhìn thấy.

Đề thi thật thật giả giả xen lẫn với nhau, cuối cùng xảy ra gian lận trong thi cử, còn có rất nhiều học sinh vô tội bị liên lụy.

Tần Dục rất rõ ràng thích khách ngày hôm nay không phải do Tần Diệu tìm tới mà là do Tần Nhạc, có qua có lại, đương nhiên hắn cũng phải gây phiền phức cho bọn hắn.

Đồng thời… Hắn cũng muốn chuẩn bị thu lưới. 

Sau khi sống lại lần nữa, hắn đã an bài rất nhiều chuyện, cũng đã đến lúc rồi.

Viết xong, thổi khô mực nước, Tần Dục liền cất tờ giấy đi, mà lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ.

“Điện hạ, đã tìm được Vương phi rồi.” Một giọng nói vang lên.

Lần nói không phải với Phó thống lĩnh Cấm vệ quân lúc nãy mà là Thống lĩnh Cấm vệ quân – Kim Kỳ.

Tần Dục không xa lạ gì Kim Kỳ vì Kim Kỳ đối xử với hắn không tồi.

Trước đây, khi Tần Dục ngã thành phế nhân là lúc Kim Kỳ phụ trách bảo vệ Vĩnh Thành đế, hắn vì hộ giá mà bị trọng thương nên Vĩnh Thành đế không trách tội hắn, Tần Dục cũng không tiện trách tội nhưng chính hắn lại vô cùng tự trách.

Lại nói tiếp, nếu người xảy ra chuyện hôm nay là Tần Nhạc hay Tần Diệu thì Thống lĩnh Cấm vệ quân Kim Kỳ này chưa chắc đã xuất hiện ở đây, dù sao hắn còn phải bảo vệ hoàng cung an toàn.

Nhưng người xảy ra chuyện hôm nay là Tần Dục nên hắn liền đích thân đến.

Thọ Hỉ mở cửa ra, Kim Kỳ dẫn Lục Di Ninh tiến vào.

Năm nay Kim Kỳ hơn bốn mươi tuổi, mái tóc cũng đã hoa râm, sau khi tiến vào liền hành lễ với Tần Dục, cùng lúc đó Lục Di Ninh bên cạnh hắn cởi áo choàng, nhào tới bên người Tần Dục, hai mắt rưng rưng: “Tần Dục!”

Không có áo choàng lông dày che lấp, Lục Di Ninh nhìn gầy gầy nhỏ nhỏ, còn có vẻ vô cùng tội nghiệp, người của Cấm vệ quân thấy một màn như vậy đều có chút đau lòng.

“Yên tâm, ta không sao.” Tần Dục trấn an Lục Di Ninh.

“Ừ.” Lục Di Ninh gật đầu, cuối cùng cũng thả lỏng.

Thấy Tần Dục và Lục Di Ninh quan tâm lẫn nhau, những Cấm vệ quân này không khỏi cảm thán trong lòng, cảm thấy Đoan vương đối xử với Vương phi đúng là không tệ.

Còn có… Đoan Vương phi mặc dù hơi ngốc nhưng rất đáng yêu.

Những người này cảm thấy Lục Di Ninh đáng yêu, đương nhiên sẽ không liên hệ Lục Di Ninh với người mặc hắc y cứu Tần Dục lúc trước.

Ai sẽ tin Đoan Vương phi mỏng manh như thế lại có thể dễ dàng mang Tần Dục leo lên nóc nhà?

“Kim đại nhân, bổn vương có chuyện muốn nhờ.” Tần Dục trấn an Lục Di Ninh xong thì nhìn về phía Kim Kỳ.

“Điện hạ cứ việc nói.” Kim Kỳ nói.

“Lúc Thái Bình đạo nhân rời đi có để lại cho bổn vương một thứ, theo như lời hắn thì thứ này chỉ có thể cho mình phụ hoàng xem… Còn phải làm phiền Kim đại nhân chạy đi một chuyến.”

Tần Dục không đưa tờ giấy kia cho Kim Kỳ mà đưa cho Thọ Hỉ, sau đó để Kim Kỳ mang theo Thọ Hỉ vào cung, trình tờ giấy đó lên cho Vĩnh Thành đế.

Mặc dù hắn có ấn tượng không tệ với Kim Kỳ nhưng suy cho cùng cũng không phải là tín nhiệm một trăm phần trăm, mà lời tiên đoán này không thể để cho Tần Diệu và Tần Nhạc biết.

Kim Kỳ đồng ý.

Kim Kỳ để lại một ít Cấm vệ quân bảo vệ Tần Dục, còn mình mang Thọ Hỉ vào cung, mà lúc này, chuyện người cứu Tần Dục lúc trước thực ra là Thái Bình đạo nhân cũng bị truyền ra.

Chẳng trách người đó lợi hại như vậy, thì ra là Thái Bình đạo nhân!

“Nếu không có Thái Bình đạo nhân, mùa đông năm ngoái sợ là cả nhà ta đã chết vì lạnh.” 

“Thái Bình đạo nhân thật lợi hại, hắn vừa mang theo Đoan Vương vừa bay lên nóc nhà, ta vừa nhìn đã biết hắn nhất định là thần tiên.”

“Lúc Thái Bình đạo nhân bay lên nóc nhà, hình như ta thấy có tia sáng hiện lên!”

“Ta cũng vậy, dưới chân hắn rõ ràng là hào quang vạn trượng!”

Tần Dục cho người ra bên ngoài nhìn xem tình huống của bá tánh thế nào, trấn an một lúc, sau đó quay về bẩm báo những lời đàm luận của bá tánh lại cho hắn.  

Tần Dục: “……” 

Những người này nói cái gì vậy…… Lúc ấy Lục Di Ninh không có bay lên, sự thật là mang theo hắn từ từ bò lên trên mà, còn cái hào quang gì đó…… Hắn khẳng định lúc ấy không có hào quang gì cả. 

Cho nên những lời mà đám người đó nói, có lẽ chỉ do bản thân tự tưởng tượng ra….. Ấy vậy mà còn có người tin là thật.  

Mà lúc này, cho dù có người nói với đám bá tánh đó rằng khi Lục Di Ninh bò lên tư thế rất khó coi, e là bọn họ cũng sẽ không tin.

Theo lý thuyết, nơi nào từng xảy ra chuyện, thậm chí còn có vài người chết thì hẳn là những bá tánh sẽ hận không thể tránh nơi đó thật xa, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.

Rất nhiều người đều muốn đến nhìn nơi mà Thái Bình đạo nhân từng đến, thế cho nên khách đến Phúc Mãn Lâu này không hề ít đi mà ngược lại càng ngày càng nhiều hơn.

Trước đó chưởng quầy của Phúc Mãn Lâu rất sợ hãi, sợ Đoan Vương xảy ra chuyện ở đây, sau này sẽ không ai dám đến Phúc Mãn Lâu ăn cơm nữa, lúc này lại nhịn không được mà mừng muốn khóc.  

Thật tốt quá! Có tên tuổi của vị Thái Bình đạo nhân kia, sau này nói không chừng Phúc Mãn Lâu càng ngày càng phát đạt hơn ấy chứ! 

Trong lúc nhất thời, chưởng quầy cũng muốn đi khắc cái bài vị cảm tạ Thái Bình đạo nhân.

Bên này Phúc Mãn Lâu vô tình hưởng sái danh tiếng của Thái Bình đạo nhân nên rất náo nhiệt, còn ở trong hoàng cung, Vĩnh Thành Đế đã mơ màng sắp ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, ông cảm thấy tựa hồ như mình đang đi tới một nơi nào đó như chốn bồng lai, sau đó trải qua những chuyện rất tuyệt vời…..   

Chỉ là giấc mơ này cũng không dài, không bao lâu sau Vĩnh Thành Đế đã tỉnh lại, sau lại phát hiện trên người mình đều là mồ hôi.

Nếu là trước kia thân thể ra nhiều mồ hôi như vậy thì nhất định Vĩnh Thành Đế sẽ tìm ngự y đến xem cho mình, nhưng hiện tại ông lại không để bụng.

Ông đổ mồ hôi như vậy là bởi vì thân thể đang bài trừ độc tố ra ngoài, cũng không cần lo lắng.

Mà cảm giác vừa rồi tốt đẹp như vậy, có lẽ là bởi vì ông thoáng đi vào tiên cảnh.

Vĩnh Thành Đế đang cảm nhận dư vị còn sót lại, bên ngoài đột nhiên có người tới báo: “Bệ hạ, Kim thống lĩnh cầu kiến.”

“Cho hắn tiến vào.” Vĩnh Thành Đế nói, sau đó liền nhìn thấy Kim Kỳ đi cùng với một người có chút quen mặt, nhưng không nhận ra là thái giám nào.  

“Có việc gì?” Vĩnh Thành Đế nằm nghiêng ở trên giường nhìn về phía Kim Kỳ.

Kim Kỳ quỳ trên mặt đất, trần thuật lại chuyện mà Tần Dục gặp phải cho ông biết. 

Nghe được lời Kim Kỳ, Vĩnh Thành Đế thoáng nhíu mày.

Chẳng lẽ ông và Tần Dục đã tương khắc đến vậy? Tần Dục cũng chưa đến gặp ông, chỉ trở về kinh thành vậy mà đã xảy ra chuyện……

Vĩnh Thành Đế đang nghĩ, đột nhiên nghe Kim Kỳ nhắc tới Thái Bình đạo nhân, lập tức kinh ngạc: “Thái Bình đạo nhân? Vừa rồi ngươi đang nói cái gì?” Vĩnh Thành Đế hỏi.

Kim Kỳ thuật lại chuyện Thái Bình đạo nhân cứu Tần Dục cho ông nghe.

“Thái Bình đạo nhân đâu? Mau đưa hắn tới gặp ta!” Vĩnh Thành Đế vội vàng nói.

“Bệ hạ, sau khi Thái Bình đạo nhân đưa Đoan Vương lên nóc nhà đã rời đi rồi.” Kim Kỳ nói: “Nhưng hắn cũng có để lại một tờ giấy cho bệ hạ.”

“Hắn để lại cái gì? Mau đem tới cho trẫm nhìn xem!” Vĩnh Thành Đế lại trở nên lười biếng.

Thọ Hỉ rất nhanh đã đem tờ giấy đến cho Vĩnh Thành Đế: “Bệ hạ, Thái Bình đạo nhân nói chỉ có bệ hạ mới có thể xem.”

“À……” Vĩnh Thành Đế lên tiếng, chậm rãi mở tờ giấy trên tay ra, sau đó liền thấy được chữ viết quen thuộc của Thái Bình đạo nhân.

Đây đúng thật là chữ viết của Thái Bình đạo nhân, nhưng mà… Thái Bình đạo nhân đã gặp Tần Dục, vì sao hắn lại không tới gặp mình? Nghĩ đến đây, Vĩnh Thành Đế có chút không vui. 

Nhưng lập tức ông lại nghĩ Thái Bình đạo nhân thân là cao nhân không quản việc đời, hẳn là tính cách có chút kỳ quặc, liền không tức giận nữa, tiếp tục xem nội dung trong tờ giấy. 

Bán đề thi giả? Đây quả thật là biện pháp để làm giàu…. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN