[Ngôn Tình] Đọa Tiên - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


[Ngôn Tình] Đọa Tiên


Chương 8


Edit: Yunchan

***

“Nhưng ta lo lắng.”

Lời nói và hành động của Liễu Ký Minh thật sự quá tự nhiên, cứ như đã từng làm rất nhiều lần vậy. Nhưng người như hắn rõ ràng đã quen với cao ngạo, vậy mà khi đối diện với Tạ Cẩn Du lại luôn có những hành động trái với khí chất của mình.

Cảm giác được sự ấm áp lan ra từ đỉnh đầu, Tạ Cẩn Du chợt thấy mắt cay cay, chỉ muốn nhào vào lòng hắn cọ cọ, sau đó ôm cánh tay hắn mè nheo: “Sư thúc đừng rời xa ta mà.”

Thế nhưng cô không làm được, cô là một tội nhân.

Cho nên, cô hít mũi một cái, nuốt cơn nghẹn ngào lại, hạ giọng nói: “Ta sẽ rất nhớ chàng.”

Liễu Ký Minh im lặng một thoáng, bàn tay đặt trên đầu cô hạ xuống đổi sang nắm lấy tay phải, rồi hơi dùng sức kéo cô vào trong ngực mình.

Dương Vân Thanh vẫn luôn lặng thinh từ nãy tới giờ, mắt đảo tứ tung, không dám nhìn thẳng vào hai người đang ôm nhau ngay trước mặt mình. Hắn cảm thấy mình cứ như người thừa, cố hạ sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất. Lần đầu tiên hắn ý thức được, bế quan cũng là một chuyện rất đáng sợ, phải bịn rịn ly biệt biết bao nhiêu lần. Song song đó hắn cũng có chút chờ mong, nếu có người cũng ôm lòng chờ đợi, thương nhớ mình khi mình không có mặt thế này thì tốt biết mấy.

Lòng ai sẽ được lấp đầy?

Nhưng người có thể làm được cũng chỉ có Tạ sư tỷ.

Nhớ lại chuyện cũ mà ánh mắt hắn dần loan ra ý cười, cũng chỉ có người như Tạ sư tỷ mới nhận được hạnh phúc này thôi.

“Được rồi.” Tạ Cẩn Du đẩy đẩy Liễu Ký Minh, người độc thân lâu năm như cô khi ân ái trước mặt “Tiểu bối” vẫn cảm thấy mặt đỏ tới tận mang tai: “Có người kìa.”

Liễu Ký Minh đáp lại một tiếng nặng nề rồi buông tay ra. Tiếp đó, hắn lấy từ trong ống tay áo ra một lá bùa, vung tay phải lên, một luồng sáng vàng nhập vào trong đó, ống tay áo tung lên, thoắt cái lá bùa đã biến mất.

“Sư tôn tìm Tố Y sư muội à?” Dương Vân Thanh thấy rõ đó là một đạo Truyền Âm phù.

“Bảo Tố Y tới chăm sóc Cẩn Du.” Liễu Ký Minh gật đầu.

Tạ Cẩn Du nghiêng nghiêng đầu, buột miệng nói: “Đâu phải không có tay có chân, ta cũng lớn rồi, không cần người khác phải chăm sóc.”

“Sư tôn lo lắng quá mức rồi, lẽ nào trong Thương Vũ môn chúng ta có con quái vật rình ăn thịt sư nương à?” Dương Vân Thanh giở giọng trêu: “Hơn nữa, dù có thì cũng còn đồ nhi đây với sư muội mà, chúng đồ đệ tất nhiên sẽ bảo vệ sư nương chu toàn.”

Tạ Cẩn Du nhủ thầm, quái vật thì không, nhưng lại có nguyên một Mary Sue trùng sinh, chẳng những xinh đẹp như hoa mà chỉ số thông minh còn vượt bậc, thử hỏi ngươi có sợ không.

Kim quang ở mi tâm Liễu Ký Minh ngày một rõ hơn, hắn khép mắt lại, xem ra là không thể đợi thêm được nữa.

Dương Vân Thanh giục: “Sư tôn đi bế quan mau lên, ở đây có ta với Tố Y sư muội rồi.”

“Chàng đi mau đi, chả lẽ muốn ta bế quan chung với chàng ngay tại đây sao?” Tạ Cẩn Du nhìn hắn do dự, Liễu Ký Minh muốn chờ Tố Y tới để dặn dò vài câu rồi mới đi, kiểu nấn ná này chẳng khác nào mang mạng mình ra cược.

Bây giờ nghe thấy tiếng thúc giục của cô, Liễu Ký Minh đành vung tay áo bào, giẫm lên kiếm ý bay vút đi, nhắm thẳng lên động phủ trên đỉnh Văn Ngọc phong mà không chần chờ thêm nữa. Hiện tại Tạ Cẩn Du không đủ linh lực, còn mới thức tỉnh chưa được bao lâu, không ai thủ hộ thì hoàn toàn không hợp bế quan. Nếu hắn vô ý tiến cảnh ở đây, chỉ sợ kiếm khí chẳng chừa ai, làm ngộ thương cô.

Dõi mắt nhìn bóng Liễu Ký Minh dần rời khỏi tầm mắt mình, Tạ Cẩn Du đứng lặng ở cửa thật lâu chẳng buồn nhúc nhích.

“Sư nương yên tâm đi, hiện tại cảnh giới của sư tôn đã vững chắc, có lẽ tâm ma đã được tiêu trừ, bế quan lần này không xảy ra biến cố gì đâu.” Dương Vân Thanh đứng sau lưng cô, đột nhiên lên tiếng.

“Tâm ma?” Tạ Cẩn Du quay phắt đầu lại, giọng ngỡ ngàng.

Tâm ma, là thứ mà người tu tiên kỵ nhất cũng như sợ nhất. Nó sống lẩn lút trong bản thể, được chăm bón bởi trăm ngàn loại dục niệm, mà người tu tiên luôn muốn chặt đứt dục căn, một khi tâm ma sản sinh mà lại không được trừ tận gốc kịp thời, thì sớm muộn gì cũng trở thành mối đe dọa lớn nhất, nhẹ thì cảnh giới sụt giảm, nặng thì hủy hết tiên đồ, đọa tiên thành ma.

Tại sao Liễu Ký Minh lại có tâm ma? Lâu nay hắn luôn một lòng tu hành, si mê kiếm đạo, một nhân vật lãnh tâm lãnh tình như vậy mà cũng sinh ra tâm ma sao?

“Sư tôn vì cứu sư nương mà lao lực, chịu đựng đủ trăm cay ngàn đắng, suýt nữa cảnh giới đã sụt giảm…”

Lời của Tố Y lóe lên trong óc, Tạ Cẩn Du như ý thức được điều gì, thầm siết chặt bàn tay.

“Vì vậy sư tôn đã sinh tâm ma.” Ánh mắt Dương Vân Thanh dừng lại trên người cô, nụ cười tỏa nắng dần tắt, hắn lẳng lặng nhìn Tạ Cẩn Du, nhìn đến nỗi Tạ Cẩn Du thấy chột dạ.

“Chẳng qua tu vi hiện tại của sư tôn rất ổn, sư nương cũng đã tỉnh lại, chắc không còn gì đáng ngại nữa.” Một lúc sau Dương Vân Thanh lại mỉm cười nói tiếp.

“Vậy là tốt rồi.” Nghe xong lời của Dương Vân Thanh, Tạ Cẩn Du bèn quay về bàn, cảm thấy buồn bã vô cớ.

Dương Vân Thanh cũng ngồi xuống, vuốt qua thân tách trà, nước trà đã lạnh, khi cầm vào tay có cảm giác lạnh giá: “Nhắc tới lần xuống núi rèn luyện này, ngoài giúp sư tôn mang về một vật ra, ta còn gặp được một chuyện vô cùng thú vị.”

“Là chuyện gì?” Thấy hắn chủ động nhắc tới chuyến hành trình của mình, Tạ Cẩn Du ngước mắt lên, hỏi.

“Ta gặp được giao nhân.” Dương Vân Thanh cúi đầu cười: “Họ giống hệt như trong truyền thuyết, mình người đuôi cá, rất đẹp.”

“Giao nhân?” Tạ Cẩn Du sửng sốt.

Trong “Sưu Thần Ký” có đề cập tới: “Ở Nam Hải có giao nhân, cư trú trong nước hệt như cá, chưa bao giờ ngơi nghỉ việc dệt se, khi rơi lệ nước mắt hóa thành châu.” Nhưng trong quyển “Đọa Tiên” này, giao nhân còn quý giá hơn cả trong truyền thuyết. Từ rất nhiều năm trước, để tránh khỏi sự đuổi giết của tu sĩ, giao nhân đã rời khỏi Nam Hải, trong vài thập niên lại đây chưa có bất cứ ai gặp qua.

Mãi tới khi Thu Mi xuất hiện.

Thu Mi chẳng những gặp được giao nhân, mà còn trở thành khách quý của tộc giao nhân, khiến quốc vương tôn quý nhất trong tộc của họ trở thành bề tôi dưới váy.

“Đệ gặp họ ở đâu?”

Dương Vân Thanh háy mắt một cách ranh ma: “Thành Thủy Vân, nhưng chuyện thú vị ta muốn kể không phải gặp được giao nhân, mà là nghe được một câu chuyện từ chỗ của họ, câu chuyện này theo ta thì rất thú vị, sư nương đoán thử xem?”

Chẳng lẽ có liên quan tới tình sử phấn hồng của Thu Mi? Tạ Cẩn Du ngẫm nghĩ, nhưng thời gian không đúng, lúc này Thu Mi chưa gặp giao nhân mới phải chứ.

Cô lắc đầu: “Ta không biết.”

“Giao nhân kia kể rằng, công chúa của họ vì một tu sĩ trên đất liền mà bị bệnh nặng triền miên, ngày kia có một nữ tu sĩ hiền lành tình cờ đi ngang qua đây, bắt được một tộc nhân của họ đang lén trộm linh dược, nữ tu sĩ này chẳng những không trừng trị hắn, lúc nghe chuyện công chúa bị bệnh còn chủ động đề nghị chữa bệnh cho công chúa. Công chúa thuốc đến bệnh trừ, nữ tu sĩ này bèn trở thành đại ân nhân của cả tộc giao nhân.”

Dương Vân Thanh nhìn Tạ Cẩn Du, mặt mang ý cười: “Nhắc tới cũng lạ, nữ tu sĩ kia không giống với những tu sĩ bình thường khác, tay không cầm kiếm cũng chẳng có vũ khí thông thường nào khác, trong tay chỉ có cửu châm xoay tròn, linh khí như làn khói xanh lượn lờ, vạn mộc hồi xuân.”

Tạ Cẩn Du đờ người.

Trong Thương Vũ môn chỉ có mình cô lấy cửu châm làm vũ khí, mà có ai không biết, vũ khí bổn mạng này của cô từng được gọi là “Thái Tố”, huống chi, cô còn là một tu sĩ Mộc linh căn.

Hay là, hay là chỉ trùng hợp thôi?

Dương Vân Thanh nói tiếp: “Tộc giao nhân cảm kích chẳng biết làm sao cho phải, nghĩ mãi vẫn không biết phải cảm tạ cô ấy thế nào, nữ tu sĩ này thì lại chẳng chút khách sáo, nói thẳng ra rằng mình muốn một viên giao châu, không phải vì tiền mà muốn nhờ sự giúp đỡ của giao nhân, luyện chất liệu quý này thành một viên “Châu Ký Ức”.”

Uỳnh!

Sấm sét giữa trời quang!

Truyền thuyết kể rằng khi giao nhân khóc nước mắt sẽ hóa thành châu, mà viên giao châu này là chất liệu quý hiếm để luyện khí, một khi luyện khí thành công thì tu sĩ sẽ có nhiều lợi ích, bởi vậy tộc giao nhân mới bị truy lùng tới mức gần diệt tộc. Mà trong hàng ngàn hàng vạn pháp khí của giới tu tiên, Châu Ký Ức chỉ thuộc ở mức trung hạ đẳng, không tính là khó tìm, nhưng không có viên giao châu thì không thể chế tác, tác dụng của nó lại cực kỳ đơn giản, đó là lưu trữ ký ức.

Trăm năm tu hành, có rất nhiều ký ức không muốn quên, vì vậy mới đem ký ức của mình lưu trữ vào trong Châu Ký Ức, để nó không phai theo năm tháng, có thể là một lời hứa, cũng có thể là cảm giác ban đầu thuở mới bước vào con đường tu tiên.

“Người nói xem, sư nương, câu chuyện này có phải rất thú vị không?” Dương Vân Thanh mỉm cười thả chậm giọng.

Nhưng nụ cười này khi lọt vào mắt Tạ Cẩn Du lại trở nên đáng sợ, đây là kiểu cười như đâm xuyên tất cả, sâu trong đó dường như còn mang theo ý nhắc nhở ôn hòa.

Hắn đang ám chỉ gì? Lẽ nào hắn đã khẳng định người đó chính là cô sao?

Cô từng dùng giao châu để luyện ra viên Châu Ký Ức? Cô muốn lưu trữ ký ức, là ký ức gì? Liên quan tới chuyện tu hành, liên quan tới diễn biến trong sách hay là thứ gì khác? Hoặc…

Một suy nghĩ đột nhiên nảy ra khiến cô bất giác rùng mình.

Hoặc là, cô đã biết trước mình sẽ có ngày hôm nay, do đó mới ra tay lưu trữ ký ức của mình lại trước, chờ tới khi mất trí nhớ sẽ đi tìm.

Tạ Cẩn Du nắm chặt tay, biết mình không thể cứ bị động mãi như vậy, cô nhìn thẳng vào mắt Dương Vân Thanh, chậm giọng hỏi: “Sư tôn đệ đã biết chuyện này chưa?”

Dương Vân Thanh ngớ người ra, lát sau bỗng bật cười: “Sư tôn vừa gặp mặt ta đã động thủ ngay, làm gì chịu ngồi yên nói chuyện như với sư nương.”

Hắn chưa nói với Liễu Ký Minh, khi ý thức được điều này Tạ Cẩn Du không biết mình nên thở phào hay tiếp tục thấp thỏm bất an nữa.

“Nói lại thì ta vẫn rất nhớ lúc còn gọi người là Tạ sư tỷ…” Ánh mắt của Dương Vân Thanh như xuyên qua cô, nhìn về quá khứ xa xôi: “Ngày nào tu hành xong ta cũng cùng sư nương chạy tới Văn Ngọc phong.”

Tạ Cẩn Du: “…”

Cô đột nhiên cảm thấy bầu không khí có hơi xấu hổ, cảm giác như trên tay người này nắm giữ rất nhiều bí mật nhỏ của bản thân, vì vậy cô giơ quả đấm lên, nheo mắt hăm dọa: “Nếu đệ dám nói lung tung với sư tôn thì đừng trách sao ta… “Diệt khẩu”!”

Dương Vân Thanh thấy cái dáng này của cô thì buồn cười, kiểu uy hiếp này hắn chẳng thể nào quen hơn, mỉm cười nói: “Rõ là chẳng thay đổi gì cả.”

~ Hết chương 8 ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN