Hoa Tử Đằng - Tường Vy Trắng
Chương 2: Sáu năm sau
Dưới tán cây tử đằng, một người con với ánh mắt đượm buồn nhìn những cánh hoa bay nhẹ trong gió.
“Tân Thành, hoa tử đằng lại nở rồi. Sao anh chưa về?”
“Tân Thành, anh là kẻ lừa gạt”
“Tân Thành, em nhớ anh nhiều lắm!”
Nước mắt không tiếng động rơi trên khuôn mặt trắng hồng của người con gái. Sáu năm, một thời gian không ngắn cũng không dài. Nhưng cô vẫn không chấp nhận được sự thật, rằng anh đã rời xa cô mãi mãi. Uyển Ni ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh, môi cười khẽ
– Tân Thành, ở bên đó anh vui chứ? Còn em, chẳng vui chút nào.
Cô mãi suy nghĩ về những kí ức kia mà không biết có người đến. Thượng Quan Vũ nhìn bóng lưng cô đơn của cô mà lòng đau nhói. Đứa em gái hoạt bát của hắn, bây giờ đã thành dạng gì rồi. Cười không cười? Khóc không khóc? Mà nói cũng chẳng được mấy câu. Thượng Quan Vũ thở dài gọi cô
– Tiểu Ni.
Uyển Ni quay lại nhìn hắn, khuôn mặt vẫn vô cảm hỏi
– Chuyện gì?
– Hôm nay, ba đi công tác về. Em có muốn đi đón không?
Uyển Ni không nói, cô đi lướt qua anh đi đến chỗ xe đỗ gần đó hướng sân bay mà đi. Thương Quan Vũ muốn khóc, hắn là đến thông báo cho cô thế mà bị bơ đẹp!
Sân bay
Uyển Ni đứng ở lối ra vào để chờ ba, chờ không lâu thì thấy ông kéo hành lí đi ra. Cô vẫy tay với ông, Thượng Quan Kình thấy con gái ra đón lòng như nở hoa, ông bước nhanh đến chỗ cô
– Con gái, dạo này con khoẻ chứ?
– Khoẻ.
Uyển Ni nói, đừng bảo sao cô bất kính. Thật ra không phải, từ ngày đó đến giờ cô luôn lạnh nhạt như vậy. Mặc dù lời nói cộc lốc, nhưng bên trong chứa sự tôn trọng dành cho bề trên.
Cô lấy tay muốn kéo vali nhưng ông ngăn lại, cười nói
– Không cần.
Thượng Quan Kình không muốn, cô cũng chẳng cố chấp làm gì, quay lưng rời đi. Lúc này, Thượng Quan Vũ mới tới nơi. Hắn hậm hực nhìn cô sau đó chạy lại chào hỏi ba mình. Uyển Ni cũng không để ý, chân cô bước về phía trước bỗng khựng lại. Cô lắc đầu, nhìn về phía trước lần nữa. Không phải ảo giác? Vậy là thật?
– Tiểu Ni, đi thôi.
Thượng Quan Vũ thấy cô đứng bất động thì gọi. Nhưng hành động tiếp theo của cô doạ hắn nhảy dựng lên. Uyển Ni chạy nhanh về phía trước, miệng không ngừng hô lớn
– Tân Thành, Tân Thành…
– Mau đi xem.
Thương Quan Kình sốt ruột nói. Hắn gật đầu rồi cả hai đi nhanh về hướng cô mới chạy.
Mọi người trong sân bay không khỏi nhìn cô gái đang vừa chạy vừa gọi tên ai đó. Mà người phía trước không có dấu hiệu dừng lại.
– Tân Thành là anh phải không?
Thế nhưng ba người phía trước vẫn bước đi, Uyển Ni chạy nhanh hết cỡ. Sắp tới rồi…
– Tân Thành.
Cô chụp lấy tay người đàn ông đi phía trước, làm anh ta phải dừng bước. Không hẹn, cả ba cùng quay lại nhìn cô. Uyển Ni bất động nhìn gương mặt không thể quen thuộc hơn được nữa, nước mắt cô bất tri bất giác rơi xuống. Cả ba người kinh ngạc nhìn cô
– Cô gái, cô…
Người con trai bên cạnh chưa nói xong thì đã thấy Uyển Ni ôm chằm lấy người đàn ông trước mặt.
– Tân Thành.
Người đàn ông nhíu mày, đẩy cô ra lạnh lùng nói
– Cô nhận nhầm người rồi.
– Phải đó, tự dưng cô ôm bạn trai tôi làm gì vậy hả?
Tư Đồ Mỹ quát lớn, cô ta ôm lấy cánh tay của anh. Uyển Ni như mất trí lắc đầu hét lớn
– Không phải, Tân Thành không phải bạn trai cô. Anh ấy, anh ấy là người yêu của tôi.
Thượng Quan Vũ từ xa đi lại đỡ lấy cô, nhẹ giọng nói
– Tiểu Ni, bình tĩnh lại đi.
– Anh, anh nói đi. Tại sao Tân Thành không nhận ra em? Có phải, anh ấy hết yêu em rồi?
Thượng Quan Vũ thở dài nhìn Mặc Tân Thành đang đứng phía trước không nhịn được quát
– Tên khốn nạn, đi rồi sao không đi luôn đi. Còn về đây để em gái tôi đau lòng?
Tư Đồ Thanh Huy nhìn cô rồi hết nhìn anh, sau đó nói
– Hai người nhận nhầm người rồi. Cậu ấy không phải Tân Thành gì đó, cậu ấy tên là Thẩm Trác Nghiêm.
– Con mẹ nó, cậu thì biết cái gì? Mặc thiếu của Mặc gia cậu biết sao?
Thượng Quan Vũ chửi một tiếng rồi nói, Uyển Ni nãy giờ không nói gì chỉ nhìn anh chằm chằm. Một lúc lâu cô mới lên tiếng
– Anh thật sự không nhớ em hay anh cố tình? Vậy sợi dây chuyền anh đang đeo kia là sao?
Mặc Tân Thành theo hướng tay cô nhìn vào sợi dây chuyền hình chìa khoá trên cổ mình nhưng không nói lời nào. Anh chỉ nhớ, lúc tỉnh dậy anh trên tay anh cầm là sợi dây chuyền này. Như vậy nó đối với anh rất quan trọng, nhưng người con gái trước mặt một chút ấn tượng anh cũng không có.
Uyển Ni cười chế giễu, cô giơ tay trái mình ra giọng nói nhẹ bâng
– Gỡ nó ra.
Mặc Tân Thành nhíu mày nhìn chiếc vòng trên tay cô. Anh tháo sợi dây chuyền xuống đưa cho cô nhưng Uyển Ni không nhận, mà nói
– Dùng nó, mở ra đi.
Anh nhìn cô sau đó đưa chìa khoá vào chiếc ổ khoá được làm tinh xảo trên vòng tay và “cạch” chiếc vòng được mở ra. Tư Đồ Thanh Huy và Tử Đồ Mỹ trợn tròn mắt. Uyển Ni không nói gì buông lõng tay, chiếc vòng không tiếng động rơi trên mặt đất tạo ra tiếng “leng keng”. Cô đưa tay lên giật mạnh sợi dây chuyền trên cổ, cằm tay anh lên đặt nhẹ sợ dây chuyền vào lòng bàn tay anh, lạnh lùng nói
– Trả anh.
Sau đó liền chạy đi, Thượng Quan Vũ thật sự muốn đấm cho anh một phát. Hắn quay phắt qua anh nói
– Tên khốn, cậu không xong với tôi đâu.
Rồi đuổi theo Uyển Ni, còn về phía Thương Quan Kình hắn đã cho người chở ông về.
Mặc Tân Thành nhìn chiếc vòng tay trên mặt đất rồi nhìn sợi dây chuyền trong tay. Anh siết chặt tay, sau đó cúi người nhặt chiếc vòng lên. Không nói không rằng rời đi, Tư Đồ Mỹ thấy vậy liền đuổi theo. Tư Đồ Thanh Huy chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ. Sân bay người người qua lại, giờ chỉ còn mình hắn ta đứng đó. Sau một hồi liền thở dài, chuyện gì sau khi về nước thế này?
****
Tại khách sạn, phòng tổng thống
Mặc Tân Thành đứng dựa vào ban công nhìn chiếc vòng trong tay mình. Giọng Uyển Ni cứ vang vọng bên tai anh
“Gỡ nó đi.”
“Dùng nó, mở ra đi”
…
“Anh thật sự không nhớ em hay cố tình? Vậy sợi dây chuyền anh đang đeo kia là sao?”
….
“Không thể nào, Tân Thành làm sao có thể là bạn trai cô? Anh ấy là người yêu của tôi”
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Mặc Tân Thành đi ra mở cửa, nhìn Tư Đồ Mỹ anh liền nhíu mày
– Có chuyện gì?
– Em qua rủ anh đi ăn tối.
– Không đi.
– Em là bạn gái của anh mà Trác Nghiêm.
– Khi nào thì tôi bảo cô là bạn gái tôi?
– Anh…
– Cút!
Nói xong, anh không thương tình liền đóng mạnh cửa. Tư Đồ Mỹ giậm chân đi về phòng. Mặc Tân Thành mệt mỏi ngồi trên sofa, hai tay day day huyệt thái dương. Kí ức bị mất của anh thật sự không thể lấy lại sao?
Trong khi đó, Uyển Ni chạy ra khỏi sân bay liền lái xe ra ngoại thành. Cô nhìn những cánh hoa tử đằng mà nhớ đến quá khứ
“Ni Ni bảo bối, dậy đi nào”
“Em mà không dậy thì việc đi chơi khỏi bàn”
….
“Ni Ni dậy rồi, anh phải đưa Ni Ni đi chơi đó”
……
……..
“Ni Ni, anh đi ba năm rồi trở về. Em nhất định phải đợi anh đấy”
“Ni Ni, em biết ý nghĩa hoa tử đằng là gì không?”
“Nó như tượng trưng tình yêu anh dành cho em vậy, hoa tử đằng – tình yêu bất diệt”
“Anh sẽ về sớm mà…”
“Ngoan! Đừng khóc, anh sẽ về sớm mà”
Uyển Ni gục đầu xuống vô lăng khóc lớn, cô nhớ anh như vậy mà anh một chút cũng không nhớ cô. Còn hỏi cô là ai? Uyển Ni muốn tìm gì đó xả giận, cô mở cửa xe ra chạy về phía đồi hoa tử đằng hét lớn
– MẶC TÂN THÀNH, ANH LÀ KẺ NÓI DỐI. EM GHÉT ANH!
– Em cũng nhớ anh nhiều lắm! Từng phút từng giây đều nhớ anh…Tân Thành, em không thể mất anh được.
Uyển Ni tay đặt trước ngực, tim cô đau dữ dội, chẳng lẽ tất cả không còn cứu ván được nữa sao?
Theo thói quen, Uyển Ni đưa tay sờ cổ thế nhưng cô phát hiện, hồi nãy vì tức giận mà trả lại sợi dây chuyền cho anh rồi. Giờ, cô hối hận rồi đúng là một phút nông nỗi là cả đời hối hận mà(>.<)
Em lạc anh giữa dòng đời xô bồ. Em mất anh vì sự xuất hiện của người thứ ba…
****
Sáng hôm sau, tại Đằng Viên
Mặc phu nhân hôm qua biết tin cô không khoẻ liền qua thăm, thế nhưng cô khoá trái cửa phòng. Qua lời kể của Thượng Quan Vũ, bà biết được mọi chuyện thế nhưng bây giờ nóng vội sẽ không giải quyết được gì.
Mặc phu nhân nhìn cánh cửa phòng vẫn còn đóng, bà thở dài sau đó bước xuống lầu
– Quản gia Kim, kêu tài xế chở tôi đến khách sạn.
– Dạ!
Trước khách sạn, Mặc phu nhân uy nghiêm đi vào. Nhân viên ai cũng biết bà, lễ tân thấy bà liền cúi chào
– Phu nhân.
Mặc phu nhân gật đầu rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Bà kích động khi thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ăn sáng ở gần cửa sổ. Bà chậm rãi đi lại bàn của ba người. Tư Đồ Mỹ là người phát hiện bà đầu tiên, ả nhìn bà hỏi
– Bà tìm ai?
Mặc phu nhân không để ý ả, nhìn Mặc Tân Thành nói với giọng nghẹn ngào
– Đồ nghịch tử, đi sáu năm bây giờ mới chịu về.
Mặc Tân Thành ngước lên nhìn bà, nghi hoặc hỏi
– Phu nhân, bà biết tôi sao?
Mặc phu nhân sững sốt
– Con không nhớ ta? Ta là mẹ của con.
– Xin lỗi, tôi bị mất trí nhớ.
Mặc phu nhân nhìn anh sau đó nói
– Tìm chỗ nói chuyện đi, ta có chuyện muốn nói với con.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!