Thanh Triều Ngoại Sử 2
Chương 25: Binh kỉ (hạ)
Cỗ xe đỗ ở trước Thần Võ môn, Tô ma ma chưa lấy lệnh bài ra bọn thị vệ canh giữ Thần Võ môn đã mở hai cánh cổng cho hai người vào cung. Bởi bọn chúng đều biết Tiêu Phong là một sủng thần của thiên tử, quyền nghiêng ngửa trong triều, nếu nói về số lượng nhân mã mà chàng nắm trong tay so với Ngao Bái không hề kém cạnh.
Tô ma ma và Tiêu Phong xuống xe đi hướng Dưỡng Tâm điện – nơi làm việc của bộ quân cơ thời bấy giờ, hai người vào điện, lại tiếp tục đi đến một căn phòng nằm phía tây điện. Từ đằng xa Tiêu Phong đã nhìn thấy có hai người đang quỳ trước cửa phòng này, đến gần thì thấy đó chính là hai thuộc hạ của chàng: Tạ Đồ Hãn là tướng lĩnh Tương Bạch kỳ và Mục Nhĩ Trại là tướng lĩnh Tương Hồng kỳ. Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại thấy Tiêu Phong đến, cúi rạp đất, không nói lời nào.
Tiêu Phong còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra với hai người tướng của chàng, Tô ma ma mở cửa phòng nói:
– Mời tướng quân.
Tiêu Phong vào phòng, Tô ma ma cũng theo vào. Trong phòng im lặng như tờ, Hiếu Trang đang ngồi sau một cái bàn bên dưới tấm bảng có ghi hai câu đối “Bảo thái thường khâm nhược, điều nguyên ích mậu tai.” Trên bàn của Hiếu Trang có đặt một cái thùng gỗ và một xấp giấy. Tô ma ma đi đến đứng phía sau Hiếu Trang. Bấy giờ trong phòng cũng có tam mệnh đại thần, ngoài ra còn có thêm Khang Nạp, Nhạc Chung Kỳ, cha con họ Sách, Mã Tề, Vương Diệm, Trương Đình Ngọc, Ngạch Nhĩ Thái và Long Khoa Đa. Các quan chia làm hai hàng đứng trước mặt Hiếu Trang.
Tiêu Phong bước đến đứng giữa các quan, quỳ xuống làm lễ tham bái Hiếu Trang, nói:
– Tham kiến thái hoàng thái hậu.
– Khanh đứng lên đi.
– Tạ thái hoàng thái hậu.
Hiếu Trang chờ cho Tiêu Phong đứng lên, chỉ vào thùng gỗ nói:
– Hai đoàn quân Tương Bạch kỳ và Tương Hồng kỳ do Tạ tướng quân và Mục tướng quân chỉ huy đã đánh bại quân đoàn của Khách Hỉ Khách ở Ô Lan Bố Thông. Đây là đầu Khách Hỉ Khách. Cát Nhĩ Đan mất Khách Hỉ Khách, tạm thời trong khoảng thời gian tới sẽ không mang quân gây hấn đường biên giới.
Tiêu Phong đứng ở giữa các quan nhìn chỏm tóc của Khách Hỉ Khách nhô lên trong thùng gỗ mà lòng chàng không mấy vui, chàng không ngừng nghĩ đến hai người tướng của mình đang quỳ ngoài sân. Lại nữa, lúc nãy Hiếu Trang nói về “thắng lợi lớn” ở chiến trường Ô Lan Bố Thông, Tiêu Phong để ý thấy bà không hề tỏ ra vui mừng, mà còn khe khẽ lắc đầu, dường như bà phải ngậm miếng trám đắng mà nhai.
Tiêu Phong còn đang lo nghĩ không biết chuyện gì đã xảy tra trong trận đánh Ô Lan Bố Thông, Hiếu Trang nhìn chàng thở dài tiếp tục nói:
– Nhưng có một chuyện đáng buồn xảy ra trong trận chiến lần này, bách tính của hai nước ở vùng biên giới đã bị tàn sát bởi binh sĩ Tương Bạch kỳ và Tương Hồng kỳ, số người chết lên tới hai ngàn người, phần đông đều là phụ nữ và trẻ con. Cách họ bị giết rất dã man, phụ nữ trước khi chết đều trở thành công cụ mua vui, vũ nhục cho binh sĩ. Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại đều là tướng dưới quyền khanh, khanh nghĩ phải trị tội họ và hai quân đoàn Tương Bạch kỳ, Tương Hồng kỳ ra sao?
Hiếu Trang dứt lời, bên tai Tiêu Phong như có một tiếng sét nổ lớn làm đầu chàng ong ong dữ dội, cả người cũng đờ đẫn như đang trong giấc mộng. Chàng muốn trả lời Hiếu Trang nhưng không làm sao mở miệng nổi. Lúc nãy ở ngoài sân chàng đã linh cảm có chuyện chẳng lành nhưng không ngờ sự việc còn tệ hại hơn chàng tưởng rất nhiều. Bấy lâu chàng cứ nghĩ mình trị quân rất nghiêm, Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại cũng theo chàng lâu năm sao lại có chuyện hai người này để cho binh sĩ sát hại dân?
Hiếu Trang chờ một chút không nghe Tiêu Phong trả lời câu hỏi của mình, đứng dậy nói:
– Ai gia hy vọng khanh tìm ra cách xử lý ổn thỏa vụ việc lần này, sáng mai trong lúc thượng triều hãy bẩm với ai gia và các vị đại thần.
Hiếu Trang dứt lời khẽ vẫy ống tay áo bảo Tô ma ma hồi cung.
– Cung tiễn thái hoàng thái hậu hồi cung.
Các quan quỳ xuống đồng thanh hô.
Tiêu Phong cũng quỳ vòng tay vái từ biệt Hiếu Trang.
Sau khi Hiếu Trang và Tô ma ma rời đi, ngoài Tiêu Phong các quan đều lục tục đứng lên. Sách Ngạch Đồ thấy Tiêu Phong vẫn còn quỳ bèn bước lại gần Tiêu Phong cúi xuống nắm lấy cánh tay hảo bằng hữu kéo đứng lên. Sách Ngạch Đồ nhìn bộ dạng thảm hại của hảo bằng hữu chàng, sắc mặt xám ngoét như một cái xác chết làm cho toàn thân chàng cũng cảm thấy bải hoải. Chợt, Sách Ngạch Đồ nghĩ ra một việc, đổi tia nhìn từ Tiêu Phong sang tam mệnh đại thần. Sách Ngạch Đồ chau mày khi thấy Ngao Bái, Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp nhìn nhau mỉm cười. Sách Ngạch Đồ lại tiếp tục cảm thấy một luồng máu nóng chạy khắp cơ thể khi Tô Khắc Táp Cáp bước lại đối diện Tiêu Phong nói:
– Thế nào hở phủ Viễn tướng quân? Ngài đã nghĩ ra cách gì để xử lý hai người tướng và hai đoàn quân của ngài chưa? Lần này người của ngài gây ra lỗi tày trời, làm cho bao nhiêu người vợ phải lìa chồng, con mất cha, nhà cửa tan nát khiến sinh linh đồ thán.
Tiêu Phong không trả lời Tô Khắc Táp Cáp, toàn thân chàng vẫn còn đang cứng đờ như một khúc gỗ, từ ngữ vào lúc này cũng bay tứ tán đâu mất cả.
Tô Khắc Táp Cáp nhìn Tiêu Phong nhếch môi khinh thị rồi đánh mắt sang Sách Ngạch Đồ. Sách Ngạch Đồ mấp máy môi nhưng chàng còn chưa kịp nói gì, Át Tất Long bước lại trước mặt chàng và Tiêu Phong nói:
– Nếu lúc trước phủ Viễn tướng quân đây tăng cường kỷ luật và kỷ cương trong quân ngũ thì thảm cảnh này đã không xảy ra.
– Ha ha ha.
Tô Khắc Táp Cáp cười lớn nói:
– Ngài ấy làm gì biết suy nghĩ cho kẻ khác? Ngài ấy ở trong căn phủ rộng lớn như phủ Viễn, cả ngày ăn ngon mặc đẹp, làm sao biết đặt bản thân vào vị trí những người dân khốn khó để thấy một giây phút hòa bình đáng quý biết nhường nào!
Tiêu Phong vẫn giữ im lặng trước những lời nói của Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp.
Sách Ni thấy trên trán Tiêu Phong đổ mồ hôi, biết Tiêu Phong không còn đủ sức lực đôi co với Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp. Sách Ni vốn là một người đã từng trải sự đời, đối với việc này trong lòng ông cũng có đôi chút nghi hoặc, Sách Ni nghĩ đến vụ việc lần này Ngao Bái đương nhiên có đủ lý do để đoạt lấy hai soái phù Tương Bạch kỳ và Tương Hồng kỳ.
Quả đúng như những gì Sách Ni đang lo ngại, sau khi Tô Khắc Táp Cáp và Át Tất Long nói xong, Ngao Bái lên tiếng nói:
– Phủ Viễn tướng quân, ngài còn suy nghĩ tìm cách biện bạch cho hai người tướng của ngài ư? Theo lão phu, lần này ngài chỉ có nước trao hai soái phù mà ngài đang giữ cho lão phu.
Ngao Bái nói đoạn bước lại cùng với Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp vây Tiêu Phong vào giữa. Tiêu Phong vẫn không đếm xỉa đến lời Ngao Bái, cũng không nhìn Ngao Bái, mà chỉ đưa mắt nhìn chằm chặp vào chiếc thùng gỗ, trong đầu chàng không ngừng hiện lên hình ảnh hai ngàn người dân vô tội bị quân sĩ của chàng giết sạch, cảnh binh đao lửa cháy, người vô tội chết đầy rẫy…
Tô Khắc Táp Cáp thấy sắc mặt Tiêu Phong xám ngoét, nhìn xuống lại thấy Tiêu Phong đang cố giữ cho hai tay không run lên bần bật vì cơn tức giận, tiếp tục phát ra một tràng cười lớn.
Khang Nạp nghe tiếng cười chói tai của Tô Khắc Táp Cáp, tức quá cả người run lên. Lại nữa, Khang Nạp nhìn đôi gò má béo nung núc của Tô Khắc Táp Cáp, hai khối thịt không ngừng dịch chuyển, Khang Nạp muốn lấy ngay cái thùng gỗ đập cho họ Tô một trận.
Nhạc Chung Kỳ cũng trợn mắt nhìn Tô Khắc Táp Cáp, cắn chặt răng ức chế, chực nói gì đó nhưng lại thôi, chực nói lại thôi, mấy lần liền, cuối cùng cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng.
Át Tất Long thấy sau khi Ngao Bái nói xong rồi mà Tiêu Phong cứ mãi trầm ngâm không chịu trả lời, cười khẩy một tiếng rồi đi lấy một tờ giấy trên bàn của Hiếu Trang mang lại vẫy vẫy trước mặt Tiêu Phong nói:
– Lão phu biết Phủ Viễn tướng quân ngài vẫn còn bán tín bán nghi nhưng ngài cứ việc đọc lá thư này, đây là thư của một bách tính ở vùng biên giới gởi cho tri huyện nội mông. Mà cần gì phải đọc thư, lúc nãy hai người tướng của ngài cũng đã khai nhận trước mặt thái hoàng thái hậu và mọi người ở đây rằng họ đích mắt nhìn thấy binh sĩ Tương Hồng kỳ và Tương Bạch kỳ nổi điên. Bách tính trước khi chết có người bị mổ bụng, xẻo gan, ruột bị moi ra ngoài, trước khi chết hai mắt mở trừng trừng, miệng dính máu vẫn còn mấp máy. Thi thể các cô gái có một số bị cháy đen, số còn lại nằm ngổn ngang, áo quần rách nát không một ai nhắm mắt. Những người phụ nữ này không chỉ chết dưới bàn tay giết người của binh sĩ ngài, họ còn bị cưỡng bức và tra tấn trước khi chết. Ngài định xử lý thế nào? Chắc không định bao che cho người của mình?
Át Tất Long dứt lời dúi lá thư vào tay Tiêu Phong. Tiêu Phong từ từ đưa mắt sang nhìn trừng trừng Át Tất Long. Át Tất Long chạm phải tia nhìn đáng hãi của Tiêu Phong, vội lấy lá thư về.
Ngao Bái thấy Át Tất Long bị cú nhìn của Tiêu Phong làm cho kinh sợ đến mặt mày tái nhợt, thầm mắng Át Tất Long vô dụng, rồi lấy chiếc đồng hồ quả quýt ra nhìn giờ, sau đó Ngao Bái lại cẩn thận cất vào người, nói:
– Chuyện của lần này Phủ Viễn tướng quân ngài vốn không có cách nào xử lý ổn thỏa, chẳng những ngài mà ngay cả Gia Cát Lượng nếu mà đội mồ sống dậy cũng không thể cứu vãn. Chi bằng ngài làm theo lời của lão phu vừa rồi để lão phu thay ngài chỉnh đốn kỷ cương trong quân đội. Vậy nhé, lão phu còn có việc phải lui trước, hẹn gặp ngài và cặp soái phù của ngài vào buổi chầu triều sáng mai, cáo từ!
Ngao Bái dứt lời đi một mạch ra khỏi phòng, đi luôn ra khỏi sở quân cơ, Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp tất nhiên cũng cùng đi.
Ba người vừa ra khỏi sở quân cơ, Ngao Bái cười khà khà nói:
– Ngài mai sẽ là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời lão phu, lão phu sẽ mở to mắt xem cái bộ mặt thê thảm của Tế Nhĩ Ha Lãng trong buổi chầu triều sáng mai.
Tô Khắc Táp Cáp đi bên phải Ngao Bái hạ giọng nói:
– Toa thuốc đó thật lợi hại, chỉ với một chút xíu bỏ vào trong nước đã có thể làm bọn lính Tương Hồng kỳ, Tương Bạch kỳ nổi thú tánh.
Át Tất Long đi bên trái Ngao Bái cũng hạ giọng nói:
– Vậy mà Ngao đại nhân ông cũng nghĩ ra được, mưu kế này của ông thật khiến tôi tâm phục khẩu phục.
Tô Khắc Táp Cáp cười khanh khách nói:
– Đúng là để trị Tế Nhĩ Ha Lãng, Ngao đại nhân ông đã phải mất rất nhiều tâm tư?
Ngao Bái gật đầu thay câu trả lời. Tô Khắc Táp Cáp cũng khẽ gật đầu, chậm rãi đi từng bước rồi nói tiếp:
– Nếu hôm đó Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại cũng ăn trúng loại thuốc đó, hai đứa đã không thể đi tìm Cảnh Kế Mậu nhờ Cảnh Kế Mậu dẫn quân đến can thiệp.
Nét cười trên mặt Ngao Bái chợt biến mất khi nghĩ đến Cảnh Kế Mậu có giao tình với Tiêu Phong, nhưng ngay sau đó Ngao Bái nhớ lại vẻ thảm bại của Tiêu Phong ở sở quân cơ, tiếp tục cười nói:
– Không hề gì, tên họ Cảnh không đáng để chúng ta tốn tâm tư. Chỉ cần chúng ta đoạt được binh quyền từ tay Tế Nhĩ Ha Lãng coi như đã đạt được gần hết giang san.
Tô Khắc Táp Cáp gật đầu nói:
– Đúng là lần này Tế Nhĩ Ha Lãng bị chúng ta chơi một vố đau khiến cho bộ điệu bình thản vô vi thường ngày của hắn không cánh mà bay.
Ngao Bái tiếp tục mỉm cười, nhưng Át Tất Long không cười, hơn nữa còn lắc đầu nói:
– Tôi không nghĩ hắn mất hết mọi nhuệ khí, lúc nãy ở trong sở quân cơ ánh mắt của hắn nhìn tôi khiến cho tôi nghĩ cái đầu hắn vẫn còn sắc sảo lắm. Con người này lòng dạ thâm hiểm vô lường được, tôi sợ hắn sẽ lại nghĩ ra một chiêu nào đó…
Át Tất Long chưa nói hết lời, Tô Khắc Táp Cáp xua tay ngăn lại, nói:
– Bây giờ hắn chỉ còn mỗi một Chính Bạch kỳ sẽ không làm gì chúng ta được.
Át Tất Long định đáp lời Tô Khắc Táp Cáp, thì Ngao Bái bỗng nhiên trở nên giận dữ, mày chau lại, gân xanh trên cổ nổi lên, gằn giọng nói:
– Tế Nhĩ Ha Lãng cứ tưởng sau khi hắn tìm được nữ thần y và giải quyết được chuyện “sa sát tử” rồi thì tên nhóc Khang Hi sẽ có thể tiếp tục làm vua. Thật nực cười! Cho dù đôi mắt Khang Hi có lành lại và lão phu không quấy nhiễu được kinh tế kinh thành ta cũng sẽ nắm lấy quân đội, lần này với một kỳ ít ỏi còn lại ta xem hắn có thể bảo vệ tên vua con được bao lâu?
Át Tất Long đã đi theo Ngao Bái nhiều năm, biết rất rõ ràng lời nói của Ngao Bái trầm thấp bao nhiêu thì cá tính thâm trầm, khắc bạc của Ngao Bái sẽ càng bộc lộ ra ghê gớm bấy nhiêu. Vì thế Át Tất Long không đề cao “phe địch” nữa, vội vàng chắp tay nói:
– Đúng là lần này hắn mất Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại chẳng khác nào mất hai cánh tay, hai tên đó là tướng tài rất giỏi điều quân.
Ngao Bái vẫn còn chau mày, nhưng rồi nghĩ đến cảnh sáng mai bên Chính Hoàng kỳ lại gia tăng quân số, tiếp tục mỉm cười.
Lại nói tiếp chuyện trong sở quân cơ, sau khi tam mệnh đại thần bỏ đi, chỉ còn lại những người thuộc phe đảng của mình, Khang Nạp quát lên:
– Gọi Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại vào đây!
Nhạc Chung Kỳ lôi lệ phong hành, lập tức đi ra ngoài. Không đầy một phút sau Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại theo Nhạc Chung Kỳ vào phòng. Họ Tạ họ Mục quỳ sụp xuống dưới chân Tiêu Phong. Khang Nạp chỉ vào hai người hét lên:
– Khi gia nhập binh đoàn chúng tôi, các người thừa biết binh kỉ của chúng tôi! Lại nữa, chúng tôi cũng đã năm lần bảy lượt căn dặn các người mỗi lần đi chinh phạt các bộ tộc phải coi chừng thuộc hạ, hai người lại bỏ ngoài tai!
Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại cúi đầu không nói gì.
Trong ánh mắt Khang Nạp thoảng qua một ánh thương hại, nhưng vẫn lạnh lùng tiếp:
– Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại! Hai người trả lời ta! Trong thư tình báo nói là do hai người dung túng thuộc hạ, phải chăng?
Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại một mực giả câm. Khang Nạp lại nói:
– Trước khi đại quân xuất trận, Phủ Viễn tướng quân đã có nhờ ta viết thư căn dặn các người. Các người không đọc qua lá thư đó à? Hay đã đọc qua nhưng vẫn cố ý không nghe theo lời dặn dò? Hai người không quản lý thuộc hạ cho chặt chẽ, để chúng gây ra những chuyện thất đức, dùng quân hiệu của chúng tôi đi hãm hiếp phụ nữ, giết trẻ em và người lớn tuổi, mất hết nhân tính, thử hỏi mai này làm sao chúng tôi có thể giúp hoàng thượng thống nhất thiên hạ? Chúng tôi giữ những người tướng như các ngươi lại có ích gì?
Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại biết không thể tiếp tục làm thinh nữa, hai người cùng nhìn lên Tiêu Phong. Tạ Đồ Hãn nói:
– Mạt tướng không biết tại sao hôm đó lại không điều khiển được quân ngũ. Mạt tướng thật vô dụng, vạn lần có tội, xin tướng quân giáng tội.
Mục Nhĩ Trại cũng nhìn Tiêu Phong nói:
– Đều là lỗi của mạt tướng, mạt tướng không quản được thuộc hạ, tội đáng muôn chết, xin được nhận hình phạt nặng nhất.
Khang Nạp lắc đầu thở hắt ra nói:
– Chúng tôi chỉ có một yêu cầu là muốn những kẻ dưới quyền chúng tôi bảo vệ dân, các người lại để cho binh lính tàn sát dân, trong một đêm sát hại hai ngàn người không một tấc sắt trong tay.
Khang Nạp nói rồi quay sang Vương Diệm hỏi:
– Vương đại nhân, ngài hãy nói cho hai người họ nghe theo luật lệ trong quân đội chúng ta hai người họ và binh sĩ dưới quyền phải bị xử sao?
Khang Nạp hỏi Vương Diệm một câu rất khó trả lời, đương nhiên Vương Diệm ầm ừ không trả lời. Khang Nạp lại quay sang Ngạch Nhĩ Thái nhưng Ngạch Nhĩ Thái cũng tỏ ra dè dặt.
Khang Nạp hết nhìn Vương Diệm tới nhìn Ngạch Nhĩ Thái, thở phì một tiếng, rồi nhìn xuống Mục Nhĩ Trại và Tạ Đồ Hãn lạnh lùng nói:
– Không ai chịu nói vậy để bổn vương gia đích miệng nói, tội của hai người và binh sĩ dưới quyền dự theo bộ hình của quân đoàn chúng ta đáng phải bị mang ra pháp trường trảm thủ!
Khang Nạp nói xong, Long Khoa Đa nhìn Khang Nạp lạc giọng nói:
– Vương gia! Ngài chớ quên lần này đánh dẹp được Khách Hỉ Khách hoàn toàn là nhờ công lao của hai vị tướng quân!
Mã Tề có giao tình với Tạ Đồ Hãn từ trước khi nhậm chức đến kinh thành làm quan, cũng ôm quyền mà nói như Long Khoa Đa:
– Hạ quan cũng nghĩ chúng ta nên niệm tình hai vị tướng lãnh đã khổ công dẹp loạn Cát Nhĩ Đan, xóa bỏ những tội ác của họ và binh sĩ họ!
Khang Nạp nhìn Long Khoa Đa và Mã Tề, mấp máy môi định nói gì đó nhưng Sách Ngạch Đồ không để Khang Nạp lên tiếng phản bác họ Long và họ Mã, lật đật nói:
– Hạ quan cũng nghĩ hai vị tướng lãnh và binh sĩ của họ đều đã theo chúng ta lâu năm, có thể giơ cao đánh khẽ, miễn họ tội tử!
Sách Ni cũng đứng ra nói như Sách Ngạch Đồ:
– Lão phu cũng nghĩ chúng ta có thể tịch thu toàn bộ gia sản của hai vị tướng lãnh, coi như là trừng phạt họ, rồi sau đó cho họ cơ hội sửa đổi, làm lại từ đầu.
Vương Diệm và Ngạch Nhĩ Thái cũng không muốn Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại bị mang ra pháp trường chấp pháp, đồng thanh nói:
– Hạ quan cũng nghĩ như vậy!
Khang Nạp nghe mọi người xin tội cho Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại, không cho là đúng, nhìn mọi người bẻ lại:
– Các người xin cho hai người bọn họ và binh sĩ bọn họ được sống, được làm lại từ đầu, thế thì ai cho những người đã chết cơ hội được sống, được làm lại từ đầu?
Khang Nạp hỏi các quan một câu có tình có lý khiến cho mọi người cứng họng, đờ lưỡi. Bầu không khí trong sở quân cơ im lặng đến đáng sợ.
Khang Nạp hỏi các quan xong cũng không nói gì thêm nữa, cùng các quan chờ nghe Tiêu Phong mở miệng quyết định tánh mạng của Mục Nhĩ Trại và Tạ Đồ Hãn nhưng Tiêu Phong cứ đứng yên như một pho tượng, nhìn đăm đăm vào chiếc thùng gỗ có chứa đầu Khách Hỉ Khách. Thật sự trong đầu Tiêu Phong đang nghĩ dầu có nằm mơ chàng cũng không tin Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại là hai kẻ dung túng thuộc hạ giết hại bách tính. Sách Ngạch Đồ nói phải, hai người đó đã theo chàng lâu năm, cách họ trị quân chàng hiểu rõ hơn ai. Bên trong nhất định có ẩn tình nhưng chàng không biết phải bắt đầu điều tra thế nào? Song, Khang Nạp nói cũng không phải không có lí, cho dù có điều tra ra được chân tướng thì mọi chuyện cũng đã trễ, những người đã chết không thể nào sống dậy. Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại vẫn đáng phải bị trừng phạt cho sự sơ suất khi đã không giám sát quân đội chặt chẽ, để binh sĩ trúng phải mỵ dược hay một loại thuốc làm rối loạn tâm thần nào đó…
Tiêu Phong thấy lòng nặng trĩu, chàng cắn răng, nhìn thùng gỗ có chứa đầu Khách Hỉ Khách thêm một chút nữa mới hít vào một hơi, cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh nói:
– Tạ Đồ Hãn, Mục Nhĩ Trại, trận đánh lần này hai người đã phạm lỗi lớn nhất trong binh kỉ của quân đoàn chúng ta. Vì hai người đánh bại quân Cát Nhĩ Đan nên có thể lấy công chuộc tội, nhưng từ ngày mai, hai người không còn là tướng lĩnh dưới kỳ ta. Sáng mai, ta sẽ mang soái phù Tương Hồng kỳ và Tương Bạch kỳ trao lại thái hoàng thái hậu, người đương nhiên sẽ giao hai kỳ này cho Ngao Bái nắm giữ, các người sẽ trở thành người của bộ quân Chính Hoàng kỳ. Nếu hai người còn có lòng trung với hoàng thượng, với ta, bản tướng hy vọng trong buổi chầu triều sáng mai trước khi thái hoàng thái hậu giao hai đoàn quân của hai người cho Ngao Bái nắm giữ, hai người xin thái hoàng thái hậu được mang hai đoàn quân lạm sát sinh mạng vô tội đó đến hồi cương, ở đó ba năm, trông coi việc lưu đày, coi như là kiểm điểm. Chỉ có như vậy ba năm tới Ngao Bái mới không thể sử dụng được hai kỳ của hai người để gây hại đến hoàng thượng.
Tiêu Phong dứt lời, các quan đều đồng loạt nhìn chàng như một vật lạ. Mọi người đều không thể ngờ được sau khi Tiêu Phong bị Ngao Bái nhận chìm xuống đáy bể vẫn có thể ngoi lên trả đũa Ngao Bái như vậy. Các quan đều đứng lặng trong giây lát, chẳng ai nói một lời. Khang Nạp mới đầu thì cũng sững người, sau đó bất giác đôi mắt Khang Nạp lóe sáng, nhủ bụng “đây thật là một tài sĩ vô song!” Khang Nạp bèn bước lại vỗ vỗ lên vai Tiêu Phong.
Tạ Đồ Hãn dập đầu nói:
– Mạt tướng cảm tạ tướng quân tha mạng, sáng mai mạt tướng sẽ làm theo lời ngài căn dặn.
Mục Nhĩ Trại cũng dập đầu nói:
– Mạt tướng cũng sẽ làm theo lời vừa rồi của ngài, cho dù có trở thành người của bộ quân nào mạt tướng cũng chỉ tận trung với ngài.
Tiêu Phong gật đầu nói:
– Hai người lui ra đi.
– Dạ!
Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại đồng thanh nói, sau đó dập đầu bái Tiêu Phong thêm mấy lượt nữa rồi cùng nhau lui ra khỏi phòng.
Nhạc Chung Kỳ nhìn theo Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại đang nặng nề lê chân ra khỏi sở quân cơ, tặc lưỡi tiếc rẻ nói:
– Phủ Viễn tướng quân à, chẳng lẽ chúng ta không có cách nào có thể giữ lại hai đoàn quân Tương Bạch kỳ và Tương Hồng kỳ?
Tiêu Phong chưa trả lời Nhạc Chung Kỳ, Sách Ni xoa trán thở ra một hơi dài nói:
– Lần này phủ Viễn tướng quân lỡ mang danh là “dụng quân không chuyên lạm vô sát cơ,” không thể không trao quân cho người khác chỉ huy.
Nhạc Chung Kỳ vẫn còn nhìn ra cửa nói:
– Nhưng như vậy thì từ nay chúng ta chỉ còn mỗi đoàn quân Chính Bạch Kỳ.
Sách Ni tiếp tục thở dài, gật đầu:
– Từ lâu lắm rồi, Ngao Bái muốn thâu tóm hai đoàn quân Tương Bạch kỳ và Tương Hồng kỳ, bây giờ gã đạt được tâm nguyện đó rồi chỉ là gã phải chờ.
Trương Đình Ngọc vẫn còn không thể tin được rằng phe đảng của mình đã mất đi hai quân đoàn và hai vị tướng đắc lực, run giọng nói:
– Cũng may lần này Phủ Viễn tướng quân nghĩ ra được cách bảo Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại đem quân đi hồi cương, lấy cớ trị quân bất nghiêm, cần phải ở đó kiểm điểm chứ bằng không Ngao Bái sẽ dựa vào bảy kỳ lập tức xua quân đánh chiếm kinh thành.
Ngạch Nhĩ Thái cũng cảm thấy lạnh người, nói:
– Nhưng chúng ta cũng chỉ có thể kéo dài thời gian ba năm, hơn nữa chuyện loạn quân ở biên giới lần này ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của phủ Viễn tướng quân.
Câu nói của Ngạch Nhĩ Thái làm cho ai nấy cũng đều đưa mắt nhìn Tiêu Phong ái ngại, Sách Ngạch Đồ nói:
– Hạ quan nhìn sao cũng không thấy lỗi lần này là do binh sĩ dưới quyền Mục tướng quân và Tạ tướng quân gây ra, hạ quan cứ thấy chuyện này nhất định có người đứng phía sau giựt dây.
Vương Diệm nghe Sách Ngạch Đồ nói, thấy lóe sáng trong lòng, nói:
– Hạ quan đồng ý với Sách đại nhân, hạ quan cũng thấy cuộc thảm sát lần này nhất định là do bọn binh sĩ đã trúng bùa ngải hay uống phải xuân dược nên mới bị làm cho phát điên.
(còn tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!