Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai
Chương 27: Tìm cậu
Hôm đó, sau khi quay về cậu đã hỏi người cầm đầu nhóm người của Trung học số 13 đã đến tìm Phàm Nhất Hàng gây sự là ai. Kết quả là hỏi được rằng, đám người kia bị Phàm Nhất Hàng tứ lạng bạt thiên cân*. Tay cậu ta cũng không cần nhấc lên đã đánh cho mấy thằng cha kia nằm bò dưới đất. Thực sự, sau khi nghe được chuyện Phàm Nhất Hàng đánh bại được những học sinh tốt nhất của Trung học 13, cậu đối với cậu ta có thể nói là có thể tránh càng xa thì càng tốt.
*Tứ lạng bạt thiên cân: bốn lượng tiền đánh bại ngàn lượng vàng. Ý nói Phàm Nhất Hàng một mình cũng đánh thắng được cả một đám người.
– —-Nếu như không phải là sau đó còn có chuyện của La Vy Vy thì cậu đã tranh Phàm Nhất Hàng cả chục mét rồi.
Vậy nên Tống Ninh Viễn sau khi quay lại chỗ ngồi chỉ cảm thấy sau lưng như mọc gai, kiểu gì cũng không ngồi xuống chỗ của mình được. Cuối cùng, cậu cố gắng không quay đầu lại nhìn về phía sau.
Phàm Nhất Hàng vẫn ngồi yên như cũ, trong tay vẫn cứ cầm chiếc bút, dường như một chút cũng không quan tâm tới việc cậu trừng mắt với cậu ta vậy. Tống Ninh Viễn thở phào một hơi, tự mình lại đi dọa mình làm gì không biết nữa!
Ở bên này Phàm Nhất Hàng đang làm bài hình học không gian. Cậu lục tìm trong hộp đựng đồ dùng của mình, đột nhiên nghĩ tới hôm nay vội vàng đi ra cửa nên đã quên mang theo thước kẻ rồi.
Cậu gần như là theo phản xạ, khi cậu biết mình không mang theo thước kẻ liền đưa tay sang chỗ La Vy Vy bên kia: “Thước…”
Chỉ nói có một từ, câu liền dừng lại ngay.
La Vy Vy không có ở đây, cậu suýt chút nữa thì quên mất.
La Vy Vy là một nữ sinh rất kỳ quặc.
Có nhiều tiết học cô đều không nghe giảng, sách ở trong ngăn bàn của cô được xếp thành từng chồng ngay ngắn. Trong đó còn có một chỗ trống chuyên để đồ dùng học tập, cũng được xếp thành từng chồng ngay ngắn theo kích thước lớn nhỏ, dài ngắn.
Trong chỗ đó đồ dùng nào cũng có, gần như là mọi thứ đều có ở đấy. Có khi cậu quên mang theo đồ dùng gì, hỏi mượn La Vy Vy thì cô chắc chắn đều có cả.
Nghĩ như thế thì La Vy Vy thật sự là một người bạn cùng bàn đạt tiêu chuẩn.
Sau khi trầm mặc trong chôc lát, Phàm Nhất Hàng dùng bút gõ lên lưng ghế của bạn học phía trước. Cậu hạ thấp giọng hỏi: “Cậu có mang theo thước không? “
Người ngồi ở bàn trước là một nam sinh rất thích học tập nhưng thành tích thật sự là không nên nhắc tới. Cậu ta rất tôn sùng Phàm Nhất Hàng. Cậu ta coi cậu như là một loại người điển hình cho hai chữ học bá vậy.
Nghe thấy Phàm Nhất Hàng hỏi mượn thước của mình, cậu ta lập tức đưa cho cậu ba cái thước, lần lượt là: thước kẻ tam giác vuông, thước kẻ tam giác cân, còn có một cái thước kẻ góc vuông nữa.
“Đều cho cậu hết đấy! “
Khóe miệng Phàm Nhất Hàng vô thức giật giật. Cậu đưa tay cầm lấy một cái thước kẻ góc vuông.
“Một cái là đủ rồi. “
“Ờ…Ờ… ” Cậu ta nói, vẫn vui vẻ đặt hai cái thước kia lên bàn cậu: “Không sao, đều cho cậu hết đấy, tặng cho cậu hết luôn. Sau này cậu có thể nói chuyện với tôi được không? Chỉ cần nói về Toán là được rồi.”
Phàm Nhất Hàng trầm mặc trong ít phút. Cậu cầm thước kẻ đẩy về phía trước: “Tôi không mượn nữa.”
Bàn trước: “….”
Phàm Nhất Hàng nhìn qua mặt bàn La Vy Vy. Dưới ngăn bàn vẫn là từng món đồ dùng được xếp ngăn nắp, ở giữa có thước kẻ tam giác vuông mà cậu cần.
Hai giây sau, cậu lại dùng bút gõ lên lưng ghế của bàn trước.
Bàn trước cứ tưởng Phàm Nhất Hàng đổi ý rồi, cậu ta vui vẻ quay người lại. Nhưng đầu vừa mới quay sang bên cạnh thì cậu ta đã nghe thấy Phàm Nhất Hàng hỏi: “Bên phải cũng có nhà vệ sinh đúng không? “
Bàn trước ngây người: “Cái gì? “
Phàm Nhất Hàng chỉ ngón tay ra phía cửa sau, lại hỏi lại một lần nữa: “Bên kia. Bên kia cũng có nhà vệ sinh phải không? “
“Không có, chỉ có ở cầu thang bên kia mới có. Còn bên kia thì chỉ có phòng đa chức năng thôi.”
“Ờ.” Phàm Nhất Hàng gật đầu.
Bàn trước vẫn đợi Phàm Nhất Hàng nói tiếp, nhưng cậu ta phát hiện ra Phàm Nhất Hàng đã kết thúc cuộc trò chuyện với cậu ta rồi. Trong lòng cậu ta rất phiền muộn, nhưng cậu ta lại không thể vì loại chuyện nhỏ như thế này mà nổi giận với hành động của Phàm Nhất Hàng được. Không phải là cậu chỉ không muốn mang tiếng là keo kiệt thôi sao?
Nghĩ đến đây, cậu buồn bực gãi đâug quay người lại lên trên.
Không phải chỉ là học giỏi thôi hay sao? Có gì giỏi cơ chứ?!
Phàm Nhất Hàng do dự mất mấy giây, sau đó cậu đứng lên, đẩy ghế của La Vy Vy ra, đi đến cửa sau, rời đi.
Cậu ngồi ở hàng cuối cùng, vì vậy đi ra cửa sau cũng không có ai chứ ý đến cả.
Bên cạnh lớp bọn họ còn có một lớp học nữa. Đi qua lớp học đó mới đến được phòng đa chức năng.
Khi Phàm Nhất Hàng đi ra khỏi lớp, cậu vẫn còn nghe thấy giáo viên tiếng Anh đang dạy học. Cô tiếng Anh giảng bài rất hài hước, từ trong lớp truyền ra một trận tiếng cười.
Phàm Nhất Hàng chỉ lặng lẽ đi từ hành lang ra bên ngoài, nhưng vẫn thu hút không ít ánh nhìn của nữ sinh ở bên trong lớp.
Trong phòng đa chức năng rất yên tĩnh. Khi Phàm Nhất Hàng lần đầu tiên đi vào, cậu lại không thể tìm thấy người cậu đang tìm, La Vy Vy.
Khi cậu nghĩ suy đoán của mình sai rồi thì sau cánh cửa đột nhiên hiện ra một bóng người.
Thấy La Vy Vy đột ngột xuất hiện, Phàm Nhất Hàng cũng bị hù dọa đến nhảy cả lên, cậu không kìm được mà nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống một lúc.
La Vy Vy vỗ ngực, thái độ không thân thiện gì trừng mắt với Phàm Nhất Hàng ở trước mặt.
Hiển nhiên, so với Phàm Nhất Hàng, cô bị hù dọa nghiêm trọng hơn nhiều.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, cô vẫn cứ nghĩ là lãnh đạo nhà trường mới cuộc họp nào đó cơ, không nghĩ đến là cái tên Phàm Nhất Hàng này!
“Sao cậu lại ở trong này? “
“Sao cậu lại ở trong này? “
Hai người gần như là đồng thời mở miệng, nhưng ý nghĩa của câu hỏi lại có chút không giống nhau.
Phàm Nhất Hàng là hướng về việc tại sao cô lại ở sau cánh cửa.
Chuyện xảy ra như này, cậu lần đầu tiên trông thấy thấy La Vy Vy xuất hiện sau cánh cửa, cậu đã không kìm được mà nhìn thoáng qua phía sau cánh cửa kia. Cậu nghĩ, liệu có phải sau bức tường kia có hang động gì đó hay không?
La Vy Vy nhíu mày, hỏi lại một lần nữa: “Sao cậu lại ở trong này? “
Ánh mắt Phàm Nhất Hàng từ sau cánh cửa kia thu lại. Cậu di chuyển tầm mắt nhìn về phía La Vy Vy, lạnh nhạt nói ra hai chữ: “Tìm cậu. “
“Tìm tôi? Cậu tìm tôi làm gì? Còn nữa, tại sao cậu lại biết tôi ở trong này? ” Khuôn mặt La Vy Vy đầy nghi vấn.
Phàm Nhất Hàng chọn ra một lý do để đáp trả: “Tôi nhìn thấy một người bạn của cậu từ bên kia đi ra.”
Cậu hỏi bàn trước rằng bên này có phải là cũng có nhà vệ sinh hay không, thực chất là để khẳng định xem liệu Tống Ninh Viễn cố phải vừa mới từ chỗ La Vy Vy quay về. Suy cho cùng thì trong mắt cậu, Tống Ninh Viễn với La Vy Vy giống như cặp song sinh luôn dính lấy nhau vậy. Tống Ninh Viễn có hành động kỳ lạ thì gần như đều không thoát khỏi việc liên quan đến La Vy Vy.
Ví dụ như tiết học này mới bắt đầu, Tống Ninh Viễn đã nói với Tần Thiên Thiên là muốn đi vệ sinh, nhưng thực chất là đi về phía cửa sau.
Nghe được câu trả lời của Phàm Nhất Hàng, La Vy Vy vô cùng kinh ngạc.
“Cậu chỉ nhìn thấy Tống Ninh Viễn từ bên này đi ra liền đoán tôi ở trong này sao? “
“Không phải. ” Cậu còn phát hiện ra một điều nữa. Đơn xin nghỉ học kia có hơi không thích hợp cho lắm.
Giáo viên chủ nhiệm bất kể là viết cái gì thế sau cùng đều sẽ thêm một nét chấm nhỏ bên cạnh nữa. Nhưng đơn xin nghỉ học kia lại chỉ có ba chữ Lưu Lạc Lạc, chữ “Lạc” cuối cùng không có thêm nét chấm nhỏ nào cả.
Chuyện này có thể dùng mâhs chữ sau để giải thích. Đó chính là “chữ ký giả”.
Hơn nữa, buổi sáng cũng không có tiết của giáo viên chủ nhiệm. Dựa theo sự hiểu biết của cậu với giáo viên chủ nhiệm trong hai tuần vừa qua thì buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm sư không đến trường dạy.
Vậy nên, La Vy Vy không phải là đã xin nghỉ, mà là trốn tiết.
La Vy Vy vẫn còn nghĩ sẽ truy hỏi đến cùng, nhưng khi nhìn thấy Phàm Nhất Hàng cả nửa ngày không kiệm lời mà nói ra có ba chữ, cô liền dứt khoát không hỏi nữa. Cô ngồi lên cái ghế ở bên cạnh, co người, nằm sấp xuống như muốn ngủ tiếp.
Cô muốn hồi phục lại tinh thần, nên chỉ có vào buổi trưa mới có thể là thời gian tốt nhất để cô nghỉ ngơi.
Phàm Nhất Hàng thấy La Vy Vy lại muốn ngủ nữa, cậu liền nhấc chân lên, đi đến kéo vạt áo cô.
La Vy Vy cảm thấy vạt áo bị kéo căng, cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Phàm Nhất Hàng.
“Cậu làm cái gì đấy? “
Cô đang dướn cổ lên, Phàm Nhất Hàng có thể nhìn thấy rõ được hình ảnh phản chiếu của cậu trong đáy mắt cô. Còn có cả sự tức giận của cô vì không được ngủ đủ nữa.
Cậu di chuyển tầm mắt ra chỗ khác, nhìn ra bên ngoài. Cậu cúi đầu một lúc rồi mới mở miệng: “Đừng có trốn tiết nữa, quay về học đi.”
Hết chương 27
Phàm Phọt nhớ La đại ca rồi=)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!