Vĩnh Hằng Chi Tâm - Chương 78: Giá trị của Ô Huyết Châu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Vĩnh Hằng Chi Tâm


Chương 78: Giá trị của Ô Huyết Châu


Khoảnh khắc lấy Ô Huyết Châu ra, Trần Vũ liền mơ hồ cảm thấy không ổn. Đám người giác quan nhạy bén như thủ tịch đệ tử Tông Thiên Thần cũng cảm nhận được luồng khí tức của viên châu này.

Hắn vội vàng ném viên châu vào lại trong bình kim loại.

– Ngươi là Trần Vũ sư đệ phải không?

Ánh mắt Tông Thiên Thần dừng lại trên người Trần Vũ, thâm ý nói:

– Tại Hội Ẩn Hồ có đủ hạng người tam giáo cửu lưu, người nhiều thì tai mắt hỗn tạp. Ngoài ba tông còn có tà tu tán nhân, khó tránh khỏi sẽ phát sinh sự cố.

– Đa tạ Thần sư huynh chiếu cố.

Trần Vũ hành lễ, cung kính nói.

Thủ tịch đệ tử có địa vị rất đặc thù trong tông môn, tương lai thậm chí có khả năng trở thành tông chủ hoặc trưởng lão.

– Mọi người tản đi!

Tông Thiên Thần vung tay một cái, đám đệ tử tốp năm tốp ba chia làm vài nhóm tản ra.

Ẩn Hồ Đảo không lớn, chỉ chừng hai, ba dặm, nhưng trong phạm vi nhỏ này, lại có không ít cửa hàng và hai ba cái chợ phiên tự do.

Đương nhiên, bất luận là cửa hàng hay chợ phiên, đều nhằm vào giới tu hành tông môn.

– Bán ra linh sủng, giá cả phải chăng…

Một người cao lớn đứng trước một tòa lâm viên kiến trúc như tổ chim, hô hào với đám thanh niên nam nữ xung quanh.

Đây là một cửa hàng linh sủng.

– Hì hì, ta đang muốn mua một thớt tọa kỵ thay đi bộ.

Ánh mắt Thu Nguyệt sáng lên, cùng tiến vào tòa lâm viên này.

– Trần sư đệ, chúng ta thử vào xem chút đi!

Nam Cung Lễ cười nói.

Đây là lần đầu tiên Trần Vũ đến nơi này, cũng muốn mở mang kiến thức, liền gật đầu đáp ứng.

Lúc trước phải lướt sóng đến đây, đám người đều vô cùng ước ao đám người có tọa kỵ linh sủng.Hơn nữa, có “đệ nhất mỹ nữ nội môn” như Thu Hinh Nhi tiến vào, cho nên cũng kéo theo một nhóm khoảng hai mươi người đệ tử Vân Nhạc môn.

Cửa hàng linh sủng này thật ra là một tòa lâm viên kiến trúc nửa lộ thiên, xung quanh có một tấm lưới kim loại lớn, lập lòe hoa văn trận pháp.

Trong cửa hàng, có một cái lồng lớn, có thể nhìn thấy đủ loại hình thái linh sủng, bất kể là linh cầm tẩu thú gì cũng có thể bắt gặp.

Linh sủng hoàn toàn khác hung thú. Nói một cách đơn giản thì hung thú thú là hoang dại, có hung tính mạnh, che mờ linh trí. Linh sủng là nuôi nhốt, trải qua quá trình thuần dưỡng đặc thù, trừ đi khí tức hung lệ, có thể làm tọa kỵ cho chủ nhân, thậm chí kề vai chiến đấu.

– Oa! Đầu Dương Giác thú này quả thật đáng yêu…

Thu Nguyệt nhìn thấy một con linh sủng như dê, toàn thân tuyết trắng, lớn bằng một con ngựa, hai mắt liền tỏa sáng.

– Tiểu thư thật tinh mắt, nghe nói đầu “Dương Giác thú” này có mối liên hệ với “Độc Giác thú” trong truyền thuyết, trên đầu mọc sừng, có lực công kích nhất định, có thể dùng làm tọa kỵ.

Tiểu nhị trung niên đứng bên cạnh liền sáng mắt, thuần thục chào hàng.

Một màn này, không khỏi khiến đám người Trần Vũ im lặng.

– Nguyệt Nhi! Đầu Dương Giác thú này không có sức bền, tốc độ lại chậm. Không thể làm tọa kỵ, càng không có chiến lực.

Thu Hinh Nhi lắc đầu cười nói.

Thu Nguyệt rời đi với vẻ lưu luyến. Bộ lông nhung tuyết trắng và cái sừng của đầu Dương Giác thú kia, quả thật rất phù hợp với nữ hài tử.

– Nhị vị thiếu hiệp, các ngươi muốn linh sủng gì, làm tọa kỵ, chiến đấu, hay phụ trợ?

Một nữ tỳ tiến lên tiếp đãi Trần Vũ và Nam Cung Lễ.

– Ta muốn tọa kỵ.

Nam Cung Lễ phe phẩy quạt xếp trong tay, dáng vẻ như thư sinh.

– Đầu “Kim Văn Báo” này rất thích hợp với ngài.

Nữ hầu mỉm cười, giới thiệu một đầu linh sủng giống báo, da lông như kim tuyến, dài khoảng một trượng rưỡi.

Đầu Kim Văn Báo này, hình thể cường tráng, thoạt nhìn rất tinh thần, trong đối mắt lóe lên lục quang, khi gầm tản ra một luồng sóng nhiệt nhàn nhạt.

– Giá bao nhiêu?

Nam Cung Lễ tùy ý hỏi.

– 2100 Nguyên thạch thứ phẩm.

Nữ tỳ đáp.

Sau đó, hai người lại đi xem một đầu linh sủng giống sói, một đầu Tông Lân Mã, đều chuyên dùng làm tọa kỵ.

– Công tử, thớt “Tông Lân Mã” này có thể ngày đi ba nghìn dặm, sức bền dẻo dai, vượt núi băng sông đều sở trường, vách núi cao mấy trượng cũng chỉ cần nhảy một cái…

Nữ tỳ cực kỳ tôn sùng thớt ngựa này.

– Ta muốn loại có thể bay được.

Nam Cung Lễ lắc đầu, hắn thân là đệ tử chân truyền cho nên yêu cầu cũng rất cao.

Nữ hầu lại dẫn hai người Trần Vũ tới một khu vực ngoài trời, có thể thấy từng gốc đại thụ lớn.

Trên mỗi gốc đại thụ đều đặt một cái lồng khổng lồ.

Hai người liền nhìn thấy một đầu điểu sủng khổng lồ, hai mắt như hồng ngọc, lông vũ toàn thân màu xích hồng.

Đầu đại điểu này có sải cánh lên đến hai trượng, lông vũ bóng bẩy, nổi lên một tia khí lưu màu đỏ nhạt, tựa như ánh lửa.

– Xích Linh Điểu! Được thuần hóa từ Xích Linh Hung Điểu, có thể mang người bay trong không trung, tốc độ cực nhanh, còn có chiến lực sánh ngang Luyện Tạng hậu kỳ. Chuyên dùng làm tọa kỵ, một trong những linh sủng trấn điếm của bổn điếm…

Nữ tỳ giới thiệu.

Đại điểu này vừa mỹ lệ vừa thực dụng, lại còn có thể chiến đấu. Nếu cưỡi nó hồi tông vậy thì càng phong cách hơn.

Ánh mắt Nam Cung Lễ sáng lên.

Ngay cả Trần Vũ cũng có chút động tâm, hiển nhiên đây là tọa kỵ phi cầm có thể bay lượn trên bầu trời.

– Giá thế nào?

– 26.000 Nguyên thạch thứ phẩm.

Nữ tỳ nói.

Hai người lắc đầu thở dài, hiển nhiên là mua không nổi.

Chỉ riêng giá tiền của đầu “Xích Linh Điểu Sủng” này đã vượt qua một kiện Bảo Khí.

Sau đó, hai người lại nhìn những tọa kỵ linh sủng còn lại, đều mất hứng.

Rẻ thì chướng mắt, đắt thì không mua nổi.

Mặc dù Trần Vũ cũng nhìn trúng vài đầu linh sủng có tính thực dụng nhưng nguyên thạch trong tay lại không thể tùy tiện dùng như vậy.

Trong tay hắn chỉ còn hơn tám mươi khối Nguyên thạch chính phẩm.

Những nguyên thạch này còn chưa chắc mua nổi Thổ Linh Tham một trăm năm tuổi. Có lẽ còn phải bán ra gốc Huyết Linh Chi tám mươi năm tuổi kia.

Nửa canh giờ sau,mọi người cũng lần lượt rời khỏi cửa hàng linh sủng.

Có rất ít đệ tử Vân Nhạc môn mua tọa kỵ linh sủng.

Trong đó, Thu Nguyệt cưỡi một đầu linh sủng giống như đại cẩu, lông thuần một màu trắng, hình thể như hổ báo, thoạt nhìn thì hiền lành, lại không mất uy nghiêm, có lẽ có năng lực chiến đấu phụ trợ nhất định.

– Tiểu thư đi thong thả, đầu “Tuyết Sơn Khuyển” này có tốc độ bạo phát không tầm thường, có thể chiến đấu với Thông Mạch kỳ, là đồng bạn trung thành với ngài.

Tên tiểu nhị trung niên cười ha hả tiễn Thu Nguyệt rời đi.

– Hừ! Đúng là phá sản, bỏ 7000, 8000 Nguyên thạch thứ phẩm để mua một đầu “Tuyết Sơn Khuyển”.

Xung quanh có vài người không nhịn được lắc đầu.

Thực ra, Thu Nguyệt mua đầu Tuyết Sơn Khuyển này mặc dù chiến lực không tốt nhưng khứu giác lại linh mẫn, có thể truy tung được.

Chỉ có điều, giá cả lại hơi cao.

– Nam Cung sư huynh, ta định đi tìm vài loại trân tài.

Trần Vũ cũng tách ra khỏi Nam Cung Lễ.

Hắn một thân một mình dạo phố, nhìn cửa hàng san sát mà hoa cả mắt.

Trần Vũ dự định tìm một gốc “Thổ Linh Tham” dưới trăm năm, thuận tiện giám định viên “Ô Huyết Châu” kia rốt cuộc có tác dụng gì.

Trên đường có một cửa hàng gọi là “Trân Kỳ lâu”, Trần Vũ cũng nhìn thấy một hàng chữ “có thể giám định vật phẩm” trên biển hiệu.

– Bổn điếm chuyên bán ra các loại dị bảo quý hiếm, bao gồm giám định và thu mua một ít vật phẩm kỳ trân.

Trước quầy, một tên chưởng quầy chừng năm mươi tuổi, chậm rãi nói.

Trần Vũ phát hiện, bố cục của “Trân Kỳ lâu” rất cao cấp trang nhã, có vẽ quạnh quẽ hơn những cửa hàng khác rất nhiều.

Hắn tùy ý nhìn tủ trưng bày, vừa nhìn liền giật mình hoảng sợ.

Túi trữ vật: Sử dụng trận pháp Tu Di Giới Tử, dung nhập với Không Gian thạch mà luyện chế thành. Sức chứa bên trong lớn bằng vại nước, có thể thu nạp vật phẩm, nhưng không thể thay đổi trọng lượng ban đầu. Giá cả: 300 Nguyên thạch chính phẩm.

Thanh Thần Hương: Có thể khiến thần trí thanh tĩnh tập trung, giảm xác xuất tẩu hỏa nhập ma. Cảnh giới dưới Hóa Khí Tiên Thiên còn có thể tăng hiệu suất tu luyện. Giá cả: 350 Nguyên thạch chính phẩm.

Hư Vụ Bàn: Trận bàn phiên bản đơn giản, có thể lâm thời tạo ra một ảo trận vân vụ, vây khốn được Thông Mạch kỳ. Thậm chí có thể quấy nhiễu Luyện Tạng kỳ trong thời gian ngắn. Giá cả: 260 Nguyên thạch chính phẩm.

Những giá cả này đều sử dụng Nguyên thạch chính phẩm, mỗi thứ đều đại biểu cho mấy vạn Nguyên thạch thứ phẩm.

– Nơi này còn có đạo cụ trữ vật? Chẳng qua không gian chỉ lớn bằng vại nước, lại không thể thay đổi trọng lượng vật phẩm…

Trần Vũ xuýt xoa không thôi.

Hắn từng nghe nhắc đến một vài đạo cụ trữ vật cao cấp, phần lớn là nhẫn hoặc vòng tay, không gian chứa vật lớn bằng căn phòng, còn có thể giảm bớt trọng lượng vật phẩm.

Mà đạo cụ không gian trong truyền thuyết, thậm chí có thể bỏ qua trọng lượng, bên trong tự thành lập một cái không gian thứ nguyên nhỏ.

Túi trữ vật này, lớn bằng tay nải hành lý bình thường, mượn dùng trận pháp Tu Di Giới Tử để áp súc không gian bằng vại nước trở thành thể tích tay nải hành lý, nhưng không thể thay đổi trọng lượng của vật chứa.

– Ngay cả Huyền Trọng kiếm của ta cũng không nhét vừa.

Trần Vũ lắc đầu.

Dù sao hắn cũng không mua nổi, không ăn được nho thì nói nho xanh.

– Ta muốn giám định vật phẩm.

Trần Vũ mở miệng nói.

Dứt lời, hắn lấy ra một cái bình kim loại, lấy ra viên Ô Huyết Châu bên trong.

– Hả?

Trung niên mặt đen cảm ứng được khí tức tàn ác trên viên châu này, sắc mặt khẽ biến đổi.

– Không cần giám định, ta ra một vạn Nguyên thạch thứ phẩm để thu mua hạt châu này…

Một thanh âm khàn khàn của lão nhân từ đằng sau truyền đến.

Ồ?

Trần Vũ quay đầu, chỉ thấy một lão giả gầy nhom đội mũ rộng vành bước vào Trân Kỳ lâu.

– Một vạn Nguyên thạch thứ phẩm ư?

Trần Vũ thầm giật mình.

Viên Ô Huyết Châu do phục dụng Thanh Khí đan bài xuất tạp chất ngưng kết thành lại đáng giá như thế?

Chưởng quầymặt đen vừa định mở miệng, lập tức nhìn thấy một đôi mắt khiếp người lộ ra dưới cái mũ rộng vành của lão giả gầy nhom, tựa như hai ngọn lửa trong vực sâu u ám.

“Ô…ô…ô…n…g!”

Chưởng quầy giật mình kinh hãi, dù hắn là tu vi Luyện Tạng kỳ, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của đối phương, suy nghĩ cũng rối loạn.

Ngay lập tức, nội tức và huyết dịch trong cơ thể hắn giống như bị một tòa núi lớn áp bách, hô hấp trì trệ.

– Ngươi…

Chưởng quầy mặt đen không thốt nổi một từ.

Trần Vũ ở bên cạnh cũng bị uy áp vô hình bao trùm.

“Thịch thịch thịch…”

Thân hình Trần Vũ chấn động, trái tim đập mạnh hữu lực, đồng thời Băng Tâm Chi Lệ trên thân tỏa ra một luồng khí tức kỳ dị, bảo vệ tâm thần.

– Các hạ là ai, lẽ nào muốn ép mua ép bán ở Ẩn Hồ Đảo?

Trần Vũ quát to một tiếng.

“Vù…”

Một luồng âm phong sát khí hừng hực từ trên người hắn phun trào, theo tiếng hét lớn vừa rồi, không gian vài chục trượng xung quanh cũng chấn động.

Ồ?

Lão giả đội mũ rộng vành giật mình, không ngờ đối phương chỉ là một Thông Mạch kỳ, vậy mà lại có thể ngăn cản uy áp tinh thần của hắn, thậm chí còn hô lên, khiến người xung quanh đều bị kinh động.

Nhất thời, hắn rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Hội Ẩn Hồ là một thế lực không đơn giản. Địa vị tại Sở quốc rất siêu nhiên, có quan hệ chặt chẽ với Vân Nhạc môn.

Cho dù là cường giả Hóa Khí cảnh muốn cường thế động thủ ở nơi này, cũng phải đắn đo suy nghĩ.

– Ta sẽ trả thêm cho ngươi 15.000 Nguyên thạch thứ phẩm, như vậy đã không bạc đãi ngươi rồi…

Lão giả đội mũ rộng vành hơi thoái nhượng nửa bước.

– Sư tôn ta là trưởng lão Mao Thu Vũ của Vân Nhạc môn.

Trần Vũ không đáp mà nói.

Mao Thu Vũ!

Chưởng quầy mặt đen thoáng giật mình, ngay cả hành vi rụt tay lại dưới ống tay áo của lão giả kia cũng không giấu được ánh mắt của Trần Vũ.

– Ta cho ngươi 200 Nguyên thạch chính phẩm, không thể nhiều hơn được nữa.

Lão giả đội mũ rộng vành trầm giọng nói.

Hai trăm Nguyên thạch chính phẩm tương đương với hai vạn Nguyên thạch thứ phẩm.

– Ha ha, ta ra 300 Nguyên thạch chính phẩm!

Bỗng nhiên một tiếng cười khẽ từ trên lầu của “Trân Kỳ lâu” truyền tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN