Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 80: Quỷ kiếm Lữ Tam Thông
Thu Nguyệt vừa đố kỵ vừa ước ao.
Nếu sớm biết Trần Vũ có thân phận khách quý, vậy thì những giao dịch lúc trước đã tiết kiệm được ít nguyên thạch rồi.
Được hai gốc Thổ Linh Tham tám mươi năm tuổi, phương thuốc luyện thể “Linh Tham Mật Xà” của Trần Vũ lại thêm một phần bảo đảm, càng tiến gần mục tiêu thêm một bước.
Hắn vừa chuẩn bị rời đi đã bị Thu Nguyệt giữ lại.
– Ta và tỷ tỷ muốn mua vài viên Hồi Khí đan và đan trị thương thượng phẩm, còn có Băng Sơn Tuyết Liên…
Thu Nguyệt cười hì hì một tiếng.
Thì ra, nàng muốn mượn thân phận khách quý của Trần Vũ để trợ giúp giảm giá.
– Được rồi.
Dù sao Trần Vũ cũng không tổn thất gì, giúp hai nữ nhân mua đan được cũng không có vấn đề.
Chẳng qua, dược điếm này không có Băng Sơn Tuyết Liên mà Thu Hinh Nhi cần, vì vậy lại đi tới một quầy dược điếm cỡ lớn khác.
Vừa tiến vào cửa hàng.
– Chưởng quầy! Ngươi sao lại làm sinh ý như vậy? Gốc Huyết Linh Tham bảy mươi năm tuổi này là ta tới trước!
Một thiếu nữ xinh đẹp bất mãn nói.
– Hắc hắc, mỹ nữ, nếu ngươi đồng ý bồi bản thiếu gia một đêm, Huyết Linh Tham này tặng ngươi cũng không sao.
Một đôi mắt bỉ ổi đảo qua đảo lại trên da thịt trắng bóng của thiếu nữ.
– Đồng sư tỷ.
Trần Vũ ngạc nhiên, thiếu nữ xinh đẹp kia lại chính là Đồng Ngọc Linh.
Nhiều ngày không gặp, Đồng Ngọc Linh biến hóa càng lớn, da thịt trắng mịn tinh tế, đôi mắt hàm thu thủy, có một loại tươi trẻ thu hút người nhìn.
– Ngươi là ai? Dám quản chuyện của ta?
Nam tử đeo kiếm trợn mắt.
Thoáng chốc, một luồng khí tức tinh thần âm lãnh sắc bén đâm thẳng tới, đây là uy áp tiếp cận Hóa Khí cảnh.
Đổi thành Thông Mạch kỳ, e rằng cũng giật mình run sợ, đứng không vững.
– Tên này…
Trái tim Trần Vũ thoáng trầm xuống, Băng Tâm Chi Lệ đeo trên người tản mát một tia khí tức lành lạnh, ổn định tâm thần.
Thực lực của nam tử đeo kiếm rất mạnh mẽ.
– Chậc chậc, chỉ là Thông Mạch kỳ, lại có thể đứng trước mặt ta mà không đổi sắc.
Nam tử lôi thôi cười một tiếng quái dị.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy đôi tỷ muội Thu Hinh Nhi, mắt liền sáng lên.
Nhất là dung mạo tuyệt mỹ điềm tĩnh dịu dàng ôn nhu của Thu Hinh Nhi lại càng khiến cho hắn nhìn lồi cả mắt.
– Ồ! Mỹ nữ cực phẩm.
Nam tử lôi thôi thoáng giật mình, thân hình lóe lên.
Một khắc sau, nam tử lôi thôi mang theo mùi thối nhào tới trước mặt Thu Hinh Nhi. Cũng không biết đối phương là bao nhiêu ngày chưa tắm rửa.
Tốc độ thật nhanh!
Trong lòng Trần Vũ thoáng lạnh, chỉ trong nháy mắt, đối phương đã vòng qua mình và Đồng Ngọc Linh, đi tới trước mặt Thu Hinh Nhi.
– Ngươi là Quỷ Kiếm Lữ Tam Thông à?
Thu Hinh Nhi giật mình, trong mắt lóe lên một tia băng lãnh, nhìn nam tử lôi thôi một cách đề phòng.
Quỷ Kiếm Lữ Tam Thông.
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh liền ồ lên.
– Hắn là Lữ Tam Thông nổi danh thiên tài Kiếm đạo? Nghe nói người này bản tính cổ quái, còn rất háo sắc…
– Địa vị của người này trong Thiết Kiếm môn tiếp cận thủ tịch đệ tử chân truyền, chỉ có đám người Phí Thiên Nhạc mới có thể sánh ngang.
Ở đây có rất nhiều người đều nghe qua lời đồn về người này.
Thứ nhất, thực lực của Lữ Tam Thông rất mạnh mẽ, là thiên tài Kiếm đạo kiệt xuất nhất của Thiết Kiếm môn.
Thứ hai, người này ác danh truyền xa, ham nữ sắc, đã làm không ít chuyện thương thiên hại lý.
– Mỹ nữ tuyệt sắc, còn là một đôi tỷ muội…
Lữ Tam Thông uốn éo, đưa mũi dí tới chỗ hai nữ tử, vẻ mặt say sưa hưng phấn.
Tỷ muội Thu Hinh Nhi đều lộ vẻ chán ghét và đề phòng.
Trong đó, Thu Nguyệt sợ đến xanh mặt, chủ yếu là ác danh của tặc tử này quá thịnh. Nghe nói, tặc tử này để mắt đến nữ nhân nào, rất ít khi thất thủ.
– Đồng sư tỷ, ngươi không sao chứ?
Trần Vũ nhìn Đồng Ngọc Linh, dò hỏi tình huống.
Đồng Ngọc Linh thấy Trần Vũ, thoáng thở phào một tiếng, truyền âm nói rõ nguyên nhân.
Thì ra, Đồng Ngọc Linh lần này đến Hội Ẩn Hồ cùng gia tộc. Lúc đi riêng sưu tập tài liệu bị tặc này để mắt đến, hơn nữa còn đeo bám không thôi.
Chính vì vậy, lúc Đồng Ngọc Linh xem trọng trân tài nào, vừa muốn mở miệng, Lữ Tam Thông liền giành trước.
Nhưng mà ngặt nỗi Lữ Tam Thông có lệnh bài khách quý Hội Ẩn Hồ, các cửa hàng lớn đều phải nể hắn ba phần.
Chẳng qua, Lữ Tam Thông nhìn thấy Thu Hinh Nhi bất kể là tư sắc hay khí chất đều tuyệt mỹ, liền bị kinh diễm chấn trụ, dời đi “mục tiêu”.
– Ác tặc! Ngươi… ngươi muốn làm gì? Nơi này có rất nhiều đệ tử của Vân Nhạc môn ta, nếu ngươi dám…
Thu Nguyệt thấy người đông, lá gan cũng to lên, phẫn nộ quát.
Lữ Tam Thông cười một tiếng quái dị.
“Vù…”
Tàn ảnh kéo theo một trận quái phong, Lữ Tam Thông dùng tốc độ quỷ dị kinh người, xuất hiện bên cạnh Trần Vũ.
– Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi là sứ giả hộ hoa của hai nữ tử này? Ta ghét nhất loại người như ngươi, vừa thấy chỉ muốn đạp một cái.
Lữ Tam Thông chán ghét nói.
Dứt lời, hắn cười một tiếng quỷ dị, trên tay xuất hiện một hai miếng vải lớn bằng bàn tay, tỏa ra hương thơm kỳ lạ.
Miếng vải này chất liệu tinh mỹ, dùng tơ lụa thượng đẳng, nhìn hình thêu trên đó, giống như xuất xứ từ nữ nhân nào đó.
– A… Mùi thơm cơ thể mê người này, vẫn còn lưu lại sao?
Lữ Tam Thông lộ vẻ mặt bỉ ổi, ngửi hai miếng vải.
– Y phục của ta!
Thu Nguyệt hét lên thất thanh, nhìn lại trên y phục mình mặc đã thấy thiếu đi một mảnh vải.
– Ngươi…
Khuôn mặt Thu Hinh Nhi chợt trở nên lạnh lẽo, nổi giận không nhịn nổi. Ngay cả váy áo của nàng cũng thiếu đi một mảnh vải, vị trí dưới chân có thể cảm giác được nơi đó có gió thổi vào.
Mọi người xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Lữ Tam Thông lượn tới lượn lui hai vòng, lại có thể thần không biết quỷ không hay, đat được hai miếng vải trên người hai nữ nhân, thậm chí nhân cơ hội chiếm tiện nghi mỹ nữ.
– Thân pháp thật đáng sợ! Quỷ Kiếm Lữ Tam Thông dù chưa dùng kiếm đã có thực lực như vậy.
Trần Vũ thầm giật mình.
Tu vi của đối phương e rằng đã đạt tới Luyện Tạng kỳ đỉnh phong, thực lực chân chính tiếp cận Hóa Khí cảnh.
– Tiểu tử, không phải ngươi là sứ giả hộ hoa sao?
Lữ Tam Thông cầm hai miếng vải, nhìn Trần Vũ một cách châm chọc.
Đột nhiên, da thịt Trần Vũ thoáng phát lạnh, trái tim thần bí cấp tốc nhảy lên, cánh tay theo bản năng đỡ về phía bên trái.
“Ầm…”
Bàn tay rực rỡ đồng văn, vô thức ngăn trở một bàn tay đang chộp tới eo mình.
Thân hình Trần Vũ nhoáng lên, chỉ cảm thấy một luồng nội tức âm lãnh thấu xương tràn thẳng vào trong cơ thể. Trái tim hắn giữ lực, Vân Sát nội tức giống như sóng thần cuộn trào mới khó khăn ngăn cản được luồng nội tức kia tiến thêm một bước.
Ồ?
Lữ Tam Thông thất thủ, thân hình thối lui hai ba bước, kinh ngạc thốt lên:
– Tiểu tử không tệ, lại có thể cản được một kích ba thành lực của ta.
Hắn vừa ra tay, ngay cả Thu Hinh Nhi tu vi Luyện Tạng kỳ cũng không làm gì được.
Không ngờ tiểu tử Thông Mạch kỳ này lại phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa lực lớn vô cùng, thậm chí đẩy lui hắn.
– Lữ Tam Thông! Ngươi dám hạ thủ với Hinh Nhi?
Lúc này, vài tên đệ tử Vân Nhạc môn đi tới, người cầm đầu là một thanh niên áo tím.
Chính là Côn Lăng.
Trần Vũ thở dài một hơi, đây mới là “sứ giả hộ hoa” chính hiệu, còn mình chẳng qua là cá trong chậu gặp tai họa mà thôi.
Ngoại trừ Côn Lăng còn có hai ba tên tinh anh nội môn, tu vi đều là Luyện Tạng trung kỳ, hậu kỳ.
– Côn Lăng? Bại tướng dưới tay ta mà thôi. Không phải Lữ mỗ bốc phét nhưng quý tông cũng chỉ có Tông Thiên Thần là có thể đánh với ta một trận.
Lữ Tam Thông biết Côn Lăng, khinh thường nói.
– Đừng vội càn rỡ. Năm ngoái giao phong trăm chiêu, cuối cùng ta trúng quỷ kế của ngươi mới để ngươi đắc ý.
Côn Lăng tức giận.
Thoáng cái, nhân mã hai bên đã bạt kiếm giương cung, bộ dạng giống như chuẩn bị lao vào đánh nhau.
– Hừ! Lữ Tam Thông, cuối cùng cũng để ta tìm được ngươi…
Thanh âm băng lãnh của một nữ tử từ bên cạnh Trần Vũ vang lên.
Ai?
Trong lòng Trần Vũ trầm xuống, dư quang bên khóe mắt nhìn thấy bên cạnh người xuất hiện một thiếu nữ mặc tuyết bào.
Nữ nhân này có gương mặt trái xoan tinh xảo, da thịt như tuyết, mịn màng sáng bóng, khí chất thanh mỹ xuất trần nhưng khắp toàn thân lại tản mát một loại băng lãnh cự tuyệt người ngoài nghìn dặm.
– Lý Băng Nguyệt! Sao ngươi cũng tới đây?
Nhìn thấy nữ nhân này, Lữ Tam Thông cuối cùng cũng biến sắc, trong mắt thoáng hiện một tia kiêng kỵ.
“Vù…”
Hắn hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ, chui vào trong đoàn người, trực tiếp bỏ chạy.
– Chạy đi dâu?
Thiếu nữ tuyết bào Lý Băng Nguyệt cũng thoắt cái biến mất, như bóng với hình lách vào trong đoàn người, ngọc thủ vung lên hai đạo đao khí hàn phong, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống mười mấy độ.
“Phốc… Phốc… “
Hai đạo đai khí hàn phong mang theo khí lạnh thấu xương, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, đánh trúng hai cái bóng mơ hồ đang chạy trốn.
Nhưng một khắc sau, tại chỗ rơi xuống hai mảnh vải đóng băng, còn Lữ Tam Thông thì đã biến mất không còn tăm hơi.
– Làm phiền Lý cô nương ra tay, tặc tử này chuyên hạ thủ với những nữ nhân xinh đẹp, xú danh rõ ràng, cần phải bị giáo huấn mới được…
Côn Lăng ôm quyền nói.
Tỷ muội Thu Hinh Nhi cũng vội vàng cảm ơn.
– Lý Băng Nguyệt ư? Ngươi là đệ nhất thiên tài Thủy Nguyệt phái? Là Lý Băng Nguyệt có danh hiệu “Thủy Nguyệt Băng Tiên” à?
Ánh mắt Thu Nguyệt sáng lên, trong mắt tràn ngập sùng bái.
– Ta giao thủ với tặc tử này cũng không nắm chắc tất thắng. Nhưng tặc tử này một khi thực sự để mắt tới mục tiêu, sẽ rất kiên nhẫn, cuối cùng tìm được cơ hội hạ thủ.
Lý Băng Nguyệt vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn Thu Hinh Nhi một cái, sau đó thân ảnh dung nhập vào trong đám người, biến mất.
Luận nhan sắc, Lý Băng Nguyệt không thua kém Thu Hinh Nhi bao nhiêu, thế nhưng loại vẻ đẹp băng diễm này lại khiến người ta rất khó quên.
– Quỷ Kiếm Lữ Tam Thông? Thủy Nguyệt Băng Tiên? Hai người này rất lợi hại. Luyện Tạng hậu kỳ bình thường đều không phải đối thủ.
Trần Vũ trịnh trọng đánh giá.
– Bọn họ đều là thiên tài tuyệt đỉnh có hi vọng tranh đoạt “thủ tịch đệ tử”. Ngược lại Trần sư đệ ngươi vừa rồi có thể ngăn cản Lữ Tam Thông tập kích, thật khiến Hinh Nhi xấu hổ.
Thu Hinh Nhi mỉm cười, dáng vẻ xinh đẹp không thể tả xiết, đầy hứng thú nhìn Trần Vũ.
Tu vi Thông Mạch kỳ, lại có Ngân lệnh Ẩn Hồ, gia tài phong phú, còn có thể ngăn cản Quỷ Kiếm Lữ Tam Thông tập kích.
Trên thân thiếu niên này, càng ngày càng nhiều bí ẩn.
Nụ cười tự nhiên trên mặt Thu Hinh Nhi lúc nói chuyện, khiến những người xung quanh, bao gồm đám đệ tử Côn Lăng đều bị vẻ kinh diễm chấn trụ.
– Lần này lại nhờ Trần sư đệ rồi.
Lúc này, Đồng Ngọc Linh cũng thuận lợi mua được gốc Huyết Linh Tham bảy mươi năm tuổi, vẻ mặt mừng rỡ.
Trần Vũ cười khổ lắc đầu thầm nghĩ: “Muốn cảm tạ thì cũng phải cảm tạ Lý Băng Nguyệt hoặc Thu Hinh Nhi, nhất là Thu Hinh Nhi sau khi trở thành “mục tiêu” của Lữ Tam Thông mới đúng.”
– Tỷ tỷ, ngươi tuyệt đối không nên xem trọng tiểu tử này. Hắn cũng không phải là người chung tình, đầu tiên là Mục Tuyết Tình, bây giờ lại thêm một Đồng Ngọc Linh, người nào cũng là đại mỹ nữ…
Thu Nguyệt ở bên cạnh khinh thường bôi đen Trần Vũ.
Trần Vũ không để ý đến nàng, cùng theo Đồng Ngọc Linh rời khỏi dược điếm này.
Hiện tại, màn đêm buông xuống, trên Ẩn Hồ Đảo thắp sáng đèn lồng đa dạng phong phú, lại có một loại vẻ đẹp lộng lẫy riêng.
– Trăm đèn cùng phát sáng, đấu giá hội Ẩn Hồ sắp bắt đầu rồi.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thu Hinh Nhi lộ ra dị sắc.
Tại khu vực trung tâm nhất của Hội Ẩn Hồ, một tòa kiến trúc mái vòm cao lớn, dâng lên sương khói lấp lánh đủ màu.
– Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi!
Không ít thân ảnh đều tiến đến vị trí đấu giá hội.
Trong lòng Trần Vũ có chút mong chờ, trên người mang nhiệm vụ, không lâu sau sẽ phải lên đường. Trước đó, có thể đột phá lần nữa hay không đều quyết định bởi đấu giá hội lần này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!