Giữa Chốn Phù Dung
Chương 47
Editor: Nana Trang
Chiếc xe ngựa đi rất chậm, nhấc màn xe lên còn có thể trông thấy một vùng đỏ rực ở phủ Tướng quân.
Nam nhân trên xe cười khẽ một tiếng, buông màn xe xuống, quay đầu liếc nhìn thiếu nữ, trên mặt nàng không biết bị dính thứ gì, chỉ dựa người ngồi ở một bên, vẻ mặt mệt mỏi.
Thấy đã rời khỏi phủ Tướng quân, tốc độ của xe ngựa trở nên nhanh hơn.
Triệu Vạn cầm khăn lau mặt cho A Mộc, sợ nàng bị thương ở đâu, còn cố ý hỏi nàng: “A Mộc, ngươi nói chuyện đi, có bị thương ở đâu không? Ngươi sao vậy? Hả? Sao trên chân lại có máu?”
Phù Tô ở bên bật cười: “Đừng khẩn trương thế, trông có vẻ không giống như muội ấy đang bị thương đâu.”
Triệu Vạn cẩn thận lau sạch sẽ mặt cho nàng: “Hiện giờ chúng ta đi đâu? Sau này A Mộc sẽ đi cùng chúng ta sao?”
Phù Tô nhướng mày: “Ừ, trong khoảng thời gian này tạm thời để muội ấy ở cùng với ngươi, ta nghĩ Cát Tường… A Mộc… Nếu là nha hoàn bên cạnh ta tên là gì thì hay đây nhỉ, có Xuân Mai, Đông Sinh rồi, à chi bằng gọi muội là…”
Còn chưa dứt lời, A Mộc đã yên lặng chuyển mắt sang nhìn, cắt ngang lời hắn: “Chiếc đũa ta bảo Điện hạ đưa giúp đã đưa qua chưa?”
Vừa nói đến chiếc đũa, Phù Tô ngừng lại sự vui vẻ: “Xin lỗi, cố ý đi một chuyến tới phủ Thái tử, nhưng a tỷ của muội đã không còn ở đó nữa rồi.”
Triệu Vạn cũng vô cùng lo lắng: “Dường như mọi người ở trong phủ Thái Tử cũng không biết rõ tình hình.”
Nàng ta vươn tay cầm bánh khô mang theo bên người bẻ một nửa đưa cho A Mộc, A Mộc nhận lấy ngậm trong miệng, ừ một tiếng, dương như không để ý tới nữa. Lúc này Phù Tô mới nhẹ nhàng thở ra: “A Mộc, chuyện của a tỷ muội chúng ta từ từ bàn bạc, muội trở về cùng ta trước đã.”
Triệu Vạn cũng thẳng thắn gật đầu: “Ừ, đợi một tháng nữa ta cũng đi theo A Mộc, A Mộc đi tới đâu ta sẽ chạy theo tới đó.”
Vừa dứt lời, A Mộc đã giành lấy nửa cái bánh khô trên tay nàng ta, tiện thể búng một cái lên trán Triệu Vạn: “Đi, đi, đi, cô đi đâu chứ, ta nói cho cô biết, cô nhanh chóng trở về chỗ Triệu di nương đi, chừng hai năm nữa thì gả cho người ta sinh con đẻ cái, đi theo ta làm gì!”
Triệu Vạn nhìn nàng chằm chằm: “Ta nói sai rồi, là Thái tử Điện hạ đi nơi nào ta sẽ đi theo tới đó, ngươi quản được chắc!”
A Mộc liếc nàng ta một cái, trong nháy mắt lại búng lên trán nàng ta: “Ta mặc kệ ai quản cô! Kết quả không phải Triệu di nương vẫn tới tìm ta đòi người sao?”
Triệu Vạn dùng một tay ôm trán: “Ui, đau quá!”
A Mộc ăn bánh khô, vươn tay ra với nàng ta: “Có nước không?”
Triệu Vạn quay đầu lại lấy túi nước ấm, đặt vào trong tay nàng: “Uống từ từ thôi.”
A Mộc gật đầu, uống nước ăn sạch bánh khô, sau đó vén rèm lên thấy đã cách xa phủ Tướng quân, quay đầu nhướng mày với Phù Tô: “Hiện giờ đưa ta trở lại tiểu viện Hàn gia kia đi.”
Nam nhân lập tức ngước mắt: “Bây giờ muội không nên trở về nữa.”
A Mộc dứt khoát: “Đưa ta trở về, đợi đến lúc ngươi hồi Triệu thì ta đi tìm ngươi là được.”
Phù Tô mím môi: “Hiện giờ trở về chỗ Hàn đại phu chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Với tính tình của ông ta, có thể bằng lòng để muội theo ta trở về nước Triệu không? Có thể để muội đi không? Nếu A Mộc đã chết rồi, chi bằng thay hình đổi dạng sống lại một lần nữa, đợi chúng ta trở về nước Triệu, đường đường chính chính làm người Mộc gia của muội.”
A Mộc vén rèm kêu Đông Sinh đánh xe chuyển hướng, sau đó mới ngoái đầu lại nhìn hắn: “A tỷ của ta ở chỗ ông ấy, ta biết.”
Dáng vẻ Phù Tô như gặp quỷ: “A tỷ của muội là bảo muội về cùng ta không phải bảo muội chui đầu vô lưới.”
A Mộc xoa cổ tay: “Nếu cha nuôi đã bảo a tỷ trở về chính là gọi ta trở về, trước giờ ông ấy làm việc gì cũng luôn lòng vòng, ta về xem chuyện gì đã xảy ra.”
Nói không thông, nam nhân phiền não: “A Mộc! Người làm đại sự sao có thể dùng lòng nữ nhân được!”
Triệu Vạn ở bên cạnh có chút lo lắng, lập tức nắm lấy cánh tay nàng: “Nếu ngươi trở về, Hàn đại phu không cho ngươi ra ngoài nữa thì phải làm sao đây?”
A Mộc nhấc màn xe nhìn đường: “Ta không thể để a tỷ phải mạo hiểm được, về xem thử trước đã, sau đó tùy cơ ứng biến thôi, một tháng sau nhất định sẽ hồi Triệu, phủ Mộc Vương phải khôi phục lại, a tỷ cũng phải dẫn đi, cứ vậy đi.”
Khi đang nói chuyện thì Đông Sinh đã kéo dây cương, xe ngựa dừng lại ở ngã tư đường.
A Mộc quay đầu nhìn Phù Tô: “Rốt cuộc đưa hay không đưa, không đưa thì ta tự đi qua đó.”
Giữa ban ngày mà nghênh ngang đi trên đường sao?
Phù Tô nhìn mặt nàng, cả bím tóc của A Mộc búi thành một búi tròn ở trên đầu, chỉ tùy ý dùng một cây trâm cài tóc để cố định, thật sự làm ẩu.
Cô nương này không có một lần nào không nằm ngoài dự liệu của hắn, làm việc gì cũng không theo lẽ thường, mặc dù lúc này đang vô cùng tức giận, phần lớn là hết cách, cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài: “A Mộc, muội nhất định phải như vậy sao? Trở về nơi cha nuôi kia? Phải biết rằng rất có thể sau này không ra được, cũng có thể sẽ có nhiều biến cố xảy ra, đến lúc đó muội không thể tới bên cạnh ta, không thể hồi Triệu.”
A Mộc cười, dí dỏm chớp mắt với hắn: “Thái tử Điện hạ không tin năng lực của ta sao?”
Nam nhân nhìn đi chỗ khác: “Ta không tin cha nuôi của muội có thể để muội rời khỏi nước Tề.”
A Mộc vươn tay ra: “Ta có thể vỗ tay thề với Thái tử Điện hạ, nhất định sẽ đuổi theo Điện hạ.”
Vẻ mặt nàng trịnh trọng, vốn Phù Tô cũng không quan trọng lời thề, chỉ có điều bàn tay A Mộc duỗi ra vô cùng xinh đẹp, vì cho tới bây giờ Hàn Tương Tử luôn đặt ra yêu cầu rất cao đối với nàng, đôi tay này được bảo dưỡng với nhiều loại thuốc, quanh năm trắng nõn, hắn như bị ma xui quỷ khiến mà duỗi tay ra.
Kết quả còn chưa giơ tới trước mặt người ta thì thiếu nữ đã nhanh chóng rút tay về. Nàng chỉ vào Phù Tô, trên khuôn mặt toàn sự vui vẻ: “Không phải chứ, chuyện vỗ tay thề này mà Điện hạ cũng tin được à?”
Phù Tô im lặng, hắn cũng không thể rút tay về, một ngón tay của A Mộc lại nhanh chóng điểm vào lòng bàn tay hắn: “Được rồi, không đùa với Điện hạ nữa, ta cho Điện hạ một đại ấn của mình, chuyện đã hẹn nhất định sẽ làm được.”
Nhiệt độ nơi ngón tay nàng như vẫn còn nơi lòng bàn tay, nam nhân hơi xoay đầu: “Muội có dám lấy a tỷ của mình ra để thề không?”
Sắc mặt A Mộc lập tức biến đổi: “Ta sẽ không dùng a tỷ để thề, cũng sẽ không để cho người khác lấy tỷ ấy ra vui đùa.”
Dứt lời, nàng xoay người muốn xuống xe, tính cách bướng bỉnh của cô nương thật sự khiến hắn phải bó tay, Phù Tô đành nhanh chóng gọi nàng lại.
Triệu Vạn khá lo lắng, kéo lấy cánh tay của A Mộc: “Ngươi cứ thế trở về mà được sao? Hàn đại phu có lột da ngươi hay không?”
A Mộc nhìn nàng ta, rất chắc chắn bĩu môi: “Có.”
Tiểu cô nương càng chớp mắt: “Vậy phải làm sao đây?”
A Mộc nói lời thật: “Ta không biết.”
Nàng thật sự không biết, vì bản thân Hàn Tương Tử ngày thường nói ít làm nhiều.
Nếu đã dễ dàng gọi a tỷ từ phủ Thái tử về, vậy A Mộc không thể khoanh tay ngồi nhìn, lỡ như trong cơn giận dữ ông ta ném người trở về Phù Dung một lần nữa, vậy nàng sẽ sống không bằng chết.
Hiển nhiên cha nuôi đang thị uy với nàng.
Nàng nhìn Phù Tô: “Ta phải trở về.”
Phù Tô cười giễu một tiếng: “Ban ngày ban mặt, từ đây tới Hàn gia phải đi qua rất nhiều con đường, muội đâu thể cứ đi nghênh ngang như vậy được?”
Thấy hắn nhượng bộ, thiếu nữ cười nói: “Ta đã có cách!” Dứt lời, nàng liền gọi với ra bên ngoài, “Đông Sinh, ngươi vào đây!”
….
Phủ Tướng quân hỏa hoạn rồi!
Ngọn lửa quá lớn, nghe nói từ đường Triệu gia dấy lên ngọn lửa hừng hực, khi Ngưu Nhị thở hồng hộc chạy vào thư phòng thì nam nhân đang ngồi trên ghế tựa nghỉ ngơi. Đêm qua Trọng Gia làm ầm ĩ nửa đêm đòi ra ngoài tìm A Mộc, mấy người liên hợp kéo hắn trói lại mới khiến hắn yên lặng được , buổi tối không được nghỉ ngơi, ban ngày toàn thân mệt mỏi. Thái tử nước Triệu đã định ngày về, hiện giờ bắt đầu không ngừng tranh cãi xem ai hộ tống. A Mộc đã chết, Hàn đại phu đóng cửa không ra ngoài, ngày hôm nay của Yên Kinh dường như đang bao phủ trong bầu không khí lo lắng.
Ngưu Nhị đứng bên cạnh hắn, ghé sát một chút, nhỏ giọng nói với hắn: “Điện hạ, Điện hạ, đã xảy ra chuyện rồi á!”
Đã xảy ra chuyện, còn á nữa, giọng điệu kiểu gì vậy?
Lý Dục mở mắt: “Chuyện gì?”
Ngưu Nhị cười hì hì không ngừng: “Nghe nói phủ Tướng quân xảy ra hỏa hoạn, thế lửa rất mạnh, hoàn toàn không cứu được!”
Nam nhân cười nhạo một tiếng, nhắm mắt lại lần nữa: “Ta quan tâm làm gì.”
Hiển nhiên hắn không có chút để ý nào.
Đương nhiên Ngưu Nhị nhìn có chút hả hê, vỗ bàn tay cười: “Không biết là tiểu tử nào to gan lớn mật phóng hỏa, nghe nói thế lửa rất lớn, những thứ bên trong đều đã bị động tay động chân, không mở cửa còn đỡ, vừa mở cửa đã bốc toàn bộ lửa lên, người phủ Tướng quân bị thương rất nhiều, hoàn toàn không thể dập tắt được lửa này!”
Gã khoa chân múa tay vui sướng khi nghe thấy tin tức từ bên ngoài, không biết trong đầu bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ gì, Lý Dục chợt mở hai mắt ra: “Ngưu Nhị, ngươi nói xem Yên kinh to lớn này có nơi nào ta chưa từng tới, cũng hoàn toàn không để ý tới không?”
Cho tới bây giờ Ngưu Nhị vẫn luôn ở cạnh hắn, nhếch miệng cười nói: “Còn phải hỏi sao, đương nhiên là phủ Tướng quân, sợ rằng đời này Điện hạ sẽ chẳng đi qua đó bao giờ.”
Lý Dục bỗng đứng dậy: “Đi đánh xe một chuyến tới phủ Tướng quân.”
Ngưu Nhị có chút mụ mị: “Điện hạ?”
Vẻ mặt nam nhân sáng láng: “Chúng ta đi bắt quỷ.”
Ngưu Nhị dắt xe, Lý Dục còn gọi Trường Lộ buộc mái tóc dài lại lần nữa, khi lên xe với Trường Lộ, Ngưu Nhị phát hiện hắn thậm chí còn thay một bộ áo mới, tâm tình trông có vẻ không tệ. Trước kia khi nhắc tới phủ Tướng quân, phản ứng của Thế tử Điện hạ không phải buồn bực thì chính là tức giận, hiện giờ không biết sao lại có chút khác thường, Ngưu Nhị không hiểu được, nhưng tâm trạng chủ tử tốt, đi đâu cũng tốt, cho nên gã vung roi lên ngâm nga hát.
Từ sau khi A Mộc chết ở thác nước mười dặm, thế cục dường như lâm vào tình trạng bế tắc.
Ông trời rốt cuộc muốn chiến không muốn hòa, một khi Triệu Thị lấy cớ hộ tống Thái tử nước Triệu hồi Triệu mà ám sát hắn, như vậy hai nước sẽ không tránh khỏi phải khai chiến.
Hiện tại quốc khố đang trống rỗng, mấy năm nay liên tục chinh chiến khiến dân chúng khổ không thể tả, trong đầu Triệu Thị chỉ biết đánh đánh giết giết, còn lâu mới quan tâm tới dân sinh.
Không biết tại sao, ý nghĩ A Mộc chưa chết luôn càng ngày càng rõ ràng nơi đáy lòng Lý Dục.
Chỉ có điều dù hắn nhớ rõ rất nhiều động tác nhỏ hoặc gì đó của A Mộc, nhưng dù có lén bày bố thiên la địa võng thế nào thì mấy ngày qua vẫn không thực sự thu hoạch được gì.
Nam nhân vươn tay nhấc tấm rèm, nhìn người đến người đi trên phố, hơi nhếch môi lên: Thằng nhóc này khiến hắn mất nhiều tâm tư như vậy, bắt được rồi xem hắn có đánh gãy chân chó của “hắn” hay không!
Hắn thậm chí còn mơ mộng, thiếu niên sao dám có gan chơi xấu như vậy, nhất định rất buồn cười.
Hắn nhướng mày, từ xa đã trông thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, trông rất quen mắt.
Trái tim Lý Dục khẽ động đậy, lập tức ngoái đầu nhìn rồi kêu Trường Lộ: “Đi cản lại!”
Trường Lộ nghiêng người nhìn: “Là xe của Thái tử nước Triệu…”
Còn chưa nói xong, nam nhân đã thủ thế, không đợi xe ngựa dừng thì Trường Lộ đã vội vã bước xuống cản xe lại.
Lý Dục vươn tay vỗ trán, từ khi nào thì quan hệ giữa Phù Tô và Hàn Tương Tử, giữa Hàn Tương Tử và Triệu Thị có liên quan tới nhau rồi? Rõ ràng vẫn luôn có người cẩn thận quan sát động tĩnh của những người này, rốt cuộc A Mộc sắm vai gì trong quan hệ tam giác này, không có gì ngoài phỏng đoán, bỗng nhiên hắn có thêm trực giác.
Trái tim của nam nhân đập nhanh hơn.
Ngưu Nhị nhận được lệnh đương nhiên ngăn cản xe ngựa của Phù Tô, Trường Lộ nhấc rèm xe, Lý Dục vươn tay kéo áo, hơi cúi người đi ra.
Hắn chậm rãi xuống xe, trên chiếc xe ngựa đối diện là một thiếu niên đánh xe, không hề hoang mang kéo dây cương.
Ánh mắt Lý Dục sáng quắc, chăm chú nhìn màn xe: “Thái tử Điện hạ thật có hứng thú.”
Quả thật rất có hứng thú, màn xe nhấc lên, có thể trông thấy trong chiếc xe ngựa to lớn chỉ có hai người. Nam nhân lười biếng nằm bên trong, hai tay giơ một Cửu Liên Hoàn lên chơi đùa, một tiểu nha hoàn ở bên cạnh đang đấm chân cho hắn chính là Triệu Vạn, khi bốn mắt nhìn nhau, Phù Tô liền cười: “Hiền đệ cũng thấy ta đang có hứng thú sao? Mới từ bên kia trở về, lửa thật lớn mà, chậc chậc chậc…”
Hai chiếc xe ngựa đứng đối nhau, người qua đường đều cùng nghiêng mắt nhìn.
Trường Lộ gọi một tiếng Điện hạ, Lý Dục tỉnh lại, khách sáo hai câu rồi vội vàng nghiêng người cho qua.
Phù Tô vẫy tay từ biệt hắn, dường như chẳng có chút để ý gì về chuyện đột ngột bị người khác chặn xe ngựa lại, chỉ kêu thiếu niên đánh xe bên ngoài: “Đông Sinh, buông rèm của Điện hạ nhà ngươi xuống, gió hơi lớn rồi.”
Thiếu niên không nói lời nào, buông màn xe xuống.
Lý Dục nhíu mày, khi lên xe bỗng nhiên quay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy thiếu niên giơ roi lên, cuối cùng chiếc xe ngựa lướt qua hắn rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!