Ông Xã Là Trung Khuyển
Chương 32: Bày bố
Ở cổng đồn cảnh sát.
Mắt Diệp Gia Thịnh híp lại, nhìn thẳng vào Trịnh Thâm: “Tại sao cậu cảm thấy tôi sẽ giúp cậu?”
Trịnh Thâm tựa vào lan can, cà lơ phất phơ, nhếch môi cười: “Anh không muốn bắt Lưu Cường?”
Chậc, chẳng có vẻ gì là cầu người giúp đỡ cả.
Ánh mắt Diệp Gia Thịnh nguy hiểm hơn, anh ta biết người bày bố sau lưng là Lưu Cường, bởi vì đây là ‘con cọp lớn’ thành phố W, anh ta muốn dọn sạch kẻ đầu não của thành phố W, đương nhiên phải điều tra đủ sâu.
Nhưng sao Trịnh Thâm cũng biết…
Trong lòng nhớ lại lý lịch của Trịnh Thâm, trưởng thành ở trong núi thôn họ Thang thành phố H, cả thôn rất nghèo, không có văn hóa gì, cha mẹ anh lại mất sớm, ông bà nội nuôi thả lớn lên, nổi danh là côn đồ. Cuối năm ngoái mới đến thành phố W, trước đó làm thợ ở công trường, rồi sau đó được Ngưu Đồ dẫn về, làm bảo vệ.
Người này sao cứ không bình thường như vậy?
Lâm Phóng thấy không khí giữa bọn họ căng thẳng, lấy một gói thuốc lá ra, nịnh hót cười với Diệp Gia Thịnh, nói: “Cảnh sát Diệp,…”
“Không hút thuốc lá, cảm ơn.” Lạnh lùng nói.
Lâm Phóng hơi lúng túng, lại đưa cho Trịnh Thâm, đối phương đẩy tay ông ta ra, cười hì hì nói: “Đồn cảnh sát, công dân tốt không hút thuốc lá.”
Lâm Phóng: “…”
Diệp Gia Thịnh: “…”
“Tôi phải làm gì?” Diệp Gia Thịnh dõi theo anh, giọng nói vẫn lạnh như băng.
Anh ta thật sự không muốn làm bạn với Trịnh Thâm này.
Trịnh Thâm lập tức đứng thẳng, cười ngây ngô: “Rất đơn giản…”
…
Đợi nói tóm lược với Diệp Gia Thịnh xong, liếc nhìn cái điện thoại cũ trên tay.
“Cảnh sát Diệp, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đi trước đây.”
Chìa tay ra, Diệp Gia Thịnh lạnh lùng liếc anh một cái, xoay người đi, hoàn toàn không để ý đến anh.
Trịnh Thâm cũng không tức giận, nói với Lâm Phóng: “Đi!”
Lâm Phóng ngây ngốc đuổi theo: “Anh hai, chủ ý này của cậu cũng quá độc địa rồi?”
“Độc địa thế nào, chỉ dọa cậu ta, chứ đâu muốn mạng.”
“Làm sao cậu biết người sau lưng là Lưu Cường?”
“Tôi đoán.”
“A?”
“Ngưu Đồ đã từng nói, Hắc Tử là con rể của Lưu Cường, phụ trách thương thảo cho Lưu Cường, bây giờ bị gieo họa, đương nhiên như chém mất một cánh tay gã. Ngưu Đồ không dính tay vào chuyên phạm pháp, lại ngồi trên cái ghế nightclub lớn, dĩ nhiên đã chặn con đường của gã.”
Dừng một chút: “Hơn nữa, trước kia Ngưu Đồ cũng không sạch như vậy, trong mắt Diệp Gia Thịnh này lại không thể chứa nổi một hạt cát, có thể khiến anh ta dốc sức lật lại bản án, sau lưng chắc chắn là có con cọp lớn, anh ta càng muốn treo ngược con cọp lớn đó lên.”
“Con cọp lớn của thành phố W, không phải là Lưu Cường sao?”
Lâm Phóng khiếp sợ, thật lâu mới nhấc ngón cái: “Thâm ca… Anh đúng là Thâm ca của tôi.”
Tâm trạng có chút kích động, đi theo Thâm ca cứ như đang làm chuyện lớn vậy!
“Anh [1], chúng ta đi làm chuyện quan trọng gì?”
[1] Ở đây Lâm Phóng gọi Trịnh Thâm là ‘ca’ giống như Miêu Miêu, nên mình để là anh luôn nhé, từ bây giờ Lâm Phóng rất sùng bái Thâm ca cho nên sau này mình sẽ đổi thành xưng ‘anh – tôi’ khi Lâm Phóng nói chuyện với Trịnh Thâm.
Trịnh Thâm dừng lại, vẻ mặt nghi ngờ: “Làm sao tôi biết ông muốn làm chuyện quan trọng gì?”
Lâm Phóng đần mặt nhìn anh: “Vậy anh làm chuyện quan trọng gì?”
“Tôi đi đón vợ.”
“…” Chuyện quan trọng???
…
Lúc Miêu Miêu đi ra thì Trịnh Thâm đang đứng ở cửa, nhếch môi lên, chạy qua: “Anh.”
Đối phương lộ ra hai hàng răng trắng, ngốc nghếch cười khúc khích: “Nhận được phiếu điểm rồi hả?”
“Đúng đó!” Dùng sức gật đầu, gương mặt từ bánh bao lớn biến thành bánh bao nhỏ, đã lộ ra lúm đồng tiền, cười lên khá bắt mắt.
“Miêu Miêu.”
“Hả?”
“Ít cười với người khác nha.”
“Tại sao?” Vẻ mặt nghi ngờ.
Trịnh Thâm xoa đầu cô, thở dài: “Thói đời khó lường, kẻ xấu quá nhiều.”
Con mắt Miêu Miêu trợn tròn, có lẽ anh nhớ đến ông chủ, nặng nề gật đầu.
“Anh, nghe lời anh!”
Gương mặt bánh bao nhỏ, ánh mắt tròn xoe, vẻ mặt thành thật, bây giờ Trịnh Thâm không nhịn được, ấn đầu cô, đặt vào tim mình.
Trong miệng ra vẻ nghiêm túc: “Chúc mừng tốt nghiệp.”
Người trong lòng hơi lùn, cả người cũng dính vào ngực, nặng nề gật đầu, bỗng chốc đụng vào ngực Trịnh Thâm, tim anh bị đụng run lên một phen.
Hai người cùng nhau trở về, không khí thân mật hài hòa.
…
Điện thoại của Diệp Gia Thịnh đến vào hai ngày sau, chỉ nói đã ổn, những thứ khác cần Trịnh Thâm sắp xếp.
Trịnh Thâm nhếch môi cười, còn có bốn ngày Ngưu Đồ sẽ bị mở phiên toà, hôm nay nhất định phải thành công.
“Miêu Miêu, anh ra ngoài, tối nay không về, em ở nhà chú ý an toàn, có người gõ cửa thì đừng mở, anh có mang theo chìa khóa.”
“Vâng!” Có chút lo lắng, nhưng bình thường cô sẽ không ngăn cản anh làm chuyện của mình.
Lúc Trịnh Thâm đến cửa, Miêu Miêu đuổi theo: “Anh, chú ý an toàn nhé.”
Đối phương nhếch môi cười: “Anh có Miêu Miêu, dĩ nhiên sẽ chú ý an toàn!”
Miêu Miêu hé môi cười, Trịnh Thâm khép cửa lại.
Vừa lúc điện thoại vang lên, Miêu Miêu bắt máy.
“Alo, là bạn Miêu Miêu sao?”
“Sao thế?”
“Chúng tôi là giáo dục Hi Vọng, ở đối diện Nhất Trung, em biết chứ?”
Miêu Miêu hé môi: “Sao vậy ạ?”
“Xin hỏi em có ý định muốn dạy kèm tại nhà không? Thù lao của chúng tôi rất hậu, thật lòng muốn mời em.”
“Em cần thương lượng với người nhà một chút.” Trịnh Thâm không có ở đây, cô sẽ không tự ra quyết định.
“Được, chúng tôi mong bạn Miêu Miêu sẽ đến.” Khách sáo nói tạm biệt, Miêu Miêu mới cúp điện thoại.
Ngón tay gõ một cái, cô vẫn chưa lấy tiền thưởng ra, cũng đủ học đại học, còn phải làm thêm không?
Bên này Miêu Miêu rối rắm không bàn đến nữa, Trịnh Thâm ra cửa mới chạng vạng, hẹn gặp mặt Lâm Phóng ở bên ngoài một nightclub khác.
“Thâm ca, tối nay cậu ta thật sự sẽ đến?” Bây giờ Lâm Phóng vô cùng tin phục Trịnh Thâm.
“Diệp Gia Thịnh nói còn có thể sai sao?”
“Vậy bây giờ chúng ta?”
“Chờ mở cửa thôi.”
Trịnh Thâm đi đến một bên chỗ bán bánh bột ngô: “Cho tôi hai cái bánh thịt, ông ăn không?”
“Anh, lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng để ăn?”
“Người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói bụng đến hãi đấy.”
Ông lão bán bánh bột ngô đưa cho anh, Trịnh Thâm cầm một góc, há mồm gặm.
Lâm Phóng nuốt nước bọt, thật không biết có phải Trịnh Thâm này ăn gan (ý nói gan dạ, liều lĩnh) mà lớn lên không!
Chau mày, đây chính là Hách Thần đấy! Nếu bại lộ, không phải bị Hách Thần giết chết à.
Đang nghĩ xuất thần, người bên cạnh nói: “Đi…”
“Đây đây?” Hoảng sợ nhìn nightclub, không có bất cứ động tĩnh gì.
Chỉ thấy vẻ mặt Trịnh Thâm ghét bỏ: “Đi mua thêm hai cái cho tôi.”
Lâm Phóng: “…” Ai ôi anh hai của tôi ơi! Anh trưởng thành thế nào vậy.
Mua cho anh, nhìn anh gặm.
Lâm Phóng không yên lòng: “Anh, tình nhân này của Hách Thần có thể đồng ý không?”
Trịnh Thâm hừ lạnh: “Hách Nghi Ân năm nay 20, Hách thần 45, 25 tuổi có con, nhưng kết hôn lúc 30 tuổi.”
“Năm năm không cưới người phụ nữ đó, kết hôn với thiên kim của ông tổng kinh doanh quốc tế nọ, ông cảm thấy vị thiên kim này không biết con trai ông ta đã năm tuổi rồi hả?”
“Gả cho ông ta được hai năm thì sinh ra một đứa con gái, hai năm sau lại sinh con trai. Trong nhà có trai có gái, tin đồn thiên kim này và Hách Thần ân ái nhiều năm như vậy, có thể là một người ngốc bạch ngọt sao?”
“E rằng tình nhân này sống không tốt, thành tích con trai không tốt, thế nào cũng phải giả vờ bắt nó xuất ngoại du học, chậc, tình hình hiện nay, nếu con trai bị úp sọt, bà ta dám đi tìm Hách Thần sao?”
Lâm Phóng chậc một tiếng, buông lỏng không ít: “Đàn ông, có tiền… Chậc chậc.”
Trịnh Thâm đá ông ta một cú: “Tôi nói Hách Thần này có tật xấu, vợ chỉ dùng để thương yêu, làm như vậy, người bên cạnh không biết lạnh hay nóng, chỉ biết nhắm vào đống tiền sau khi ông ta chết đi.”
“Thâm ca lỡ như sau này có tiền, không sợ…”
Trịnh Thâm liếc ông một cái: “Tôi có tiền cũng cho vợ tôi mà, không cần cô ấy phải tính toán!”
Rồi sau đó nhếch môi cười: “Vợ tôi là cô gái tốt, đừng so sánh cô ấy với mấy thứ chó mèo bên ngoài.”
Cửa nightclub mở ra, qua một lúc lâu, hai người mới mang vẻ mặt bình thường đi vào, tìm chỗ hẻo lánh ngồi xuống.
Hơn mười giờ Hách Nghi Ân mới đến, một đám bạn bè không ra hồn, vừa nhìn đã biết sẽ quậy suốt đêm.
Kéo hai cô gái vào phòng bao.
“Thâm ca, sau đó?”
“Chờ thôi.”
Chờ một hồi chính là hơn mười hai giờ, Hách Nghi Ân mới cùng một người đàn ông mang vẻ mặt nịnh hót khác đi ra ngoài.
Trịnh Thâm đứng lên: “Đi.”
Hách Nghi Ân uống không ít, đầu óc vẫn thanh tĩnh, người bên cạnh này líu ríu, phiền lòng vô cùng.
Cậu ta đi khá nhanh, đụng vào một người đàn ông đang xông tới khác, người đàn ông này khôi ngô có lực, sức mạnh rất lớn, đụng ngã kẻ ‘văn nhược thư sinh’ như cậu ta xuống đất.
Hách Nghi Ân còn hơi choáng, đối phương đã nói: “Cậu làm gì đấy?!”
Hung thần ác sát, cơn tức của Hách Nghi Ân đột nhiên xông tới.
“Thằng tạp chủng muốn làm gì?!” Thấy cậu ta mạnh mẽ có lực, nháy mắt với người bên cạnh.
Đối phương vội vàng chạy đi gọi người.
Sau một lát, bảy tám tên lực lưỡng tới, nhưng một lát sau, đã nằm dưới đất hết rồi.
Trịnh Thâm vuốt tay: “Báo cảnh sát.”
Hách Nghi Ân trợn mắt, Hách Thần sĩ diện, biết cậu ta và những người này ở chung một chỗ, còn đánh nhau ở nightclub…
“Mày biết ba tao là ai không? Báo cảnh sát thì mày có quả ngon để ăn không đấy!”
Lâm Phóng ra vẻ hoảng sợ bước lên: “Thâm tử, chuyện gì cũng từ từ, để cậu bạn này nói xin lỗi là được.”
Nói xin lỗi?
“Nghĩ hay quá nhỉ! Thức thời thì quỳ xuống cho ông nội đây, nếu không thì cho mày biết tay!”
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, Trịnh Thâm thật muốn cười hai tiếng, Hách Thần này thông minh như vậy, sao lại dạy ra một tên nhược trí thế này? Đã rơi vào tay người khác, còn dám phóng đại, không sợ chết quá muộn à.
Trịnh Thâm hung ác trợn mắt: “Ông đây không làm đấy?!”
Hách Nghi Ân héo không ít, vẫn cố co cổ nói ác.
Con ngươi Lâm Phóng xoay chuyển: “Hay là chúng ta chơi xúc xắc, thắng thua hai ván thì hóa giải thù này?”
Chơi xúc xắc?
Hách Nghi Ân cười, phấn khích: “! Mày mang tiền đủ chưa?”
Trịnh Thâm hơi híp mắt, móc hai tờ chi phiếu trong túi ra: “Chỉ sợ cậu không mang đủ.”
Lâm Phóng có chút không đành lòng nhìn thẳng, một đồng tiền, cậu ta cũng tin…
Ván đánh cuộc này, ở phòng bao của Hách Nghi Ân, cậu ta ngoắc tay, gọi thằng bạn đi tìm người chia bài của nightclub đến đổ xúc xắc.
Cho ánh mắt, người bạn đó hiểu rõ gật đầu.
“Hừ, tiền thua sạch thế này thì đừng quỵt đấy.”
Trịnh Thâm cũng hừ lạnh: “Thằng nhóc cậu thua rồi thì đừng kêu cha gọi mẹ.”
Ném ánh mắt, xem thường.
Hách Nghi Ân tức điên: “Ông đây sợ à? Mày thua thì đừng cầu xin tao.”
“Cậu thua đừng tè ra quần.”
Hách Nghi Ân tức chết, da mặt cậu ta làm sao dày bằng Trịnh Thâm, nói không lại anh, mặt trướng đỏ bừng.
Cửa mở ra, một người đàn ông anh tuấn mặt lạnh bưng xúc xắc đi vào, mặc quần áo chia bài.
Nghiễm nhiên là Diệp Gia Thịnh.
Nên bắt đầu rồi.
Không đến hai ván, mặt Hách Nghi Ân đã trắng nhợt.
“Đưa tiền.” Trịnh Thâm nói.
Hách Nghi Ân cắn răng: “Quay lại! Còn chưa kết thúc!”
Híp mắt: “Vậy cậu phải viết giấy nợ.”
Đồ chơi này mà có một… sẽ… có hai, Hách Nghi Ân đã cảm thấy sắp lật bàn được rồi, hoặc nên nói cậu ta sợ không thể lật bàn.
Cậu ta có nhiều tiền như vậy? Về nhà quản cha mẹ muốn gì? Cũng sẽ không nỡ đánh chết cậu ta!
Tờ giấy nợ thứ nhất, tờ giấy nợ thứ hai…
Chờ Hách Nghi Ân tỉnh táo lại thì đã là hai ngàn vạn.
Hai ngàn vạn đấy!
“Đưa tiền…”
“Tôi…” Trịnh Thâm hung thần ác sát, bên ngoài lại có mấy người mặc tây trang đen đi vào, đứng sau lưng Trịnh Thâm, đám bạn thấy tình hình không ổn, bỏ chạy.
Bỗng chốc chỉ còn lại một mình Hách Nghi Ân, vẻ mặt tuyệt vọng ngồi một bên.
Trịnh Thâm đi qua vỗ mặt cậu ta, giơ giấy nợ, nói: “Cậu em, đừng sợ, bảo mẹ cậu giúp tôi làm một việc, xong tôi sẽ trả lại cho cậu.”
…
Ngay đêm đó mẹ Hách Nghi Ân đã chạy tới, bà ta vốn trong tình cảnh khó khăn, vị Hách Thần kia càng ngày càng không thể dung chứa bà ta, con trai trong nhà đó là thiên chi kiêu tử, Hách Thần vô cùng hài lòng, không phải tình cảnh mình và con trai sẽ khó khăn sao?
Hiện giờ xảy ra chuyện này, ý nghĩ đầu tiên của bà ta là, không nên để Hách Thần biết!
Chạy đến, bên trong ngồi đầy người.
“Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Nhìn con trai bị dọa sợ đến phát run, hung hăng nhìn chằm chằm Trịnh Thâm.
Trịnh Thâm nhếch môi cười: “Chuyện nhỏ thôi, giúp tôi sao chép một video ở chỗ chồng bà là được rồi.”
Gương mặt được bảo dưỡng thích hợp của người phụ nữ đó, dần dần biến hóa.
…
Đợi sau khi bà ta dẫn theo Hách Nghi Ân đi, Trịnh Thâm cười nhìn về phía Diệp Gia Thịnh: “Cảm ơn cảnh sát Diệp và những đồng chí cảnh sát khác đã nhiệt tình trợ giúp.”
Sắc mặt Diệp Gia Thịnh cũng đen, người này thật tích cực, vấn đề này thật sự khiến anh ta chà mắt ba lần.
“Còn dư lại cậu tự mình giải quyết, không ra được kết quả, tôi quay về tính sổ với cậu!”
Trịnh Thâm cười nói: “Chắc chắn chắc chắn rồi.”
…
Hách Thần không quan tâm nhiều đến video này, muốn sao chép một phần mặc dù không dễ dàng, nhưng người thân cận cũng không phải không làm được, hai ngày sau, người phụ nữ kia đã gọi điện thoại đến rồi.
Trịnh Thâm đi ra ngoài gặp bà ta.
Hai ngày, không chỉ có thể lấy được video, còn có thể điều tra một chút về Trịnh Thâm.
Vừa gặp được Trịnh Thâm, người phụ nữ hừ lạnh: “Cậu đúng thật là một con chó ngoan.”
Hiển nhiên, bà ta vẫn chưa biết chuyện Hách Thần chiêu mộ Trịnh Thâm.
Trịnh Thâm cũng không tức giận: “Dì à, dì cũng đừng quan tâm đến tôi, ngày hôm qua ông Hách lại dẫn vợ và con trai tham gia cắt băng đấy.”
Người phụ nữ kia trợn mắt, rốt cuộc vẫn là tình nhân của Hách Thần, không ít tâm kế, cười lạnh: “Muốn tôi đưa cậu cũng được, cầm 50 vạn tiền mặt và giấy nợ đến để đổi đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!