Ông Xã Là Trung Khuyển - Chương 75: Vực sâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Ông Xã Là Trung Khuyển


Chương 75: Vực sâu


Chuyển ngữ: Gà – LQĐ

Miêu Miêu chớp chớp mắt nhìn anh, Trịnh Thâm này, có đôi khi thật cường thế.

Hơn nữa gần đây, có lẽ làm lão tổng đã lâu, thỉnh thoảng thốt ra một vài câu khí phách, có cảm giác khá mới mẻ.

Cô nhìn anh suy tư, sống lưng Trịnh Thâm lại thẳng băng, vươn tay, che kín đôi mắt muốn đốt anh cháy sạch tan xương nát thịt kia.

“Miêu Miêu…”

“Hả?”

Bị chặn ánh mắt, cô không nhìn thấy đối phương, tiếng thở dốc nặng nề của anh càng rõ ràng ở bên tai hơn.

“Còn 299 ngày…”

Mặt Miêu Miêu đỏ lên, tai cũng dần dần đỏ ửng, trong giây lát đó hoa đào nở đầy.

Trịnh Thâm lẳng lặng nhìn cô, cô gái này, anh đã đợi 13 năm, từ không thể chạm vào đến khi được ôm vào lòng.

Anh còn sống có lẽ là vì cô còn sống, cô gái đã soi sáng cho cuộc đời của anh.

Bất kỳ ai có ý đồ tổn thương đến cô, mang cô đi, đều như dùng dao khoét vào trái tim anh, anh sẽ không bỏ qua cho những người đó đâu!

Nhan Trung Vi trầm mặt ngồi trên ghế sa lon, Nhan Duyệt ở bên cạnh khóc sướt mướt, Lưu Lan đã chỉ trích đủ rồi thì bình tĩnh nhìn ông ta.

Bà ta tự cho mình là tài năng, nhà mẹ không được nhưng có khuê mật tốt nhất được gả vào nhà họ Diệp.

Nhan Trung Vi vẫn đối xử khá tốt với bà ta, hơn nữa Xương Thịnh càng ngày càng kiếm được tiền, cuộc sống của bà ta cũng xem như thả lỏng, hưởng thụ không ít ánh mắt hâm mộ của tầng lớp quý tộc.

Không ít nhà phú quý có chuyện này chuyện nọ trong nhà, nhưng Nhan Trung Vi trừ tăng ca ra thì cũng chỉ ở nhà với bà ta, xem như để bà ta yên tâm.

Chuyện này lộ ra, ngược lại bà ta bắt đầu hoài nghi những lần tăng ca, đi công tác kia thì ông ta đã đi những đâu?

Lưu Lan rất tuyệt vọng, cũng rất nổi giận.

Nhan Trung Vi lấy điện thoại di động ra đọc weibo một lát, giận dữ, lại bị Trịnh thị bắt được?!

Đứng lên, muốn ra ngoài.

“Ông đi đâu thế?!”

Nhan Trung Vi không nhịn được: “Có việc.”

Lưu Lan níu ông ta lại: “Ông không thể đi, ông còn chưa nói rõ ràng với tôi!”

“Tôi đã nói là không có gì với cô ta rồi mà, chỉ đi để bàn chuyện của Trịnh thị chuyện thôi!”

“Bàn chuyện vậy tại sao phải bàn ở nhà hàng hả?!”

Nhan Trung Vi càng không nhịn được: “Bà có biết nếu bây giờ danh dự của tôi bị hao tổn thì sẽ có nguy hại lớn đến thế nào không? Beibei và Tinh Không nhìn chằm chằm, tôi và Diêu Giai thật sự không có gì, nếu bà không thoải mái, tôi không gặp lại cô ta là được chứ gì.”

Ông ta nói xong đang muốn ra cửa, điện thoại Lưu Lan vang lên, là Lưu Linh.

Lưu Linh vẫn ở nhà xem sự kiện kia, vốn bà chỉ cần quan tâm Xương Thịnh là được, kết quả lần này Xương Thịnh ra tay với Tinh Không!

Chính là cô gái ‘ở chung với bạn trai’ mà Gia Thịnh thích, khó tránh khỏi, bà khá để ý đến chuyện này.

Video đó bà đã xem hai lần, thành thật mà nói, nếu cô gái này không có bạn trai, Lưu Linh sẽ ủng hộ Diệp Gia Thịnh.

Đáng tiếc người ta đã có bạn trai… Dù có khá hơn nữa thì cũng chả được gì.

Bà đã hỏi Nhan Duyệt tình hình của cô gái đó, dĩ nhiên, Nhan Duyệt thêm dầu thêm mỡ nói linh tinh không ít, Lưu Linh sống ở nhà họ Diệp lâu như vậy, thật hay giả còn nghe không hiểu sao? Chọn tin tức nên nghe, cô gái đó có bạn trai, đây là điểm quan trọng.

Chuyện này bà không biết xử lý thế nào, nghĩ thử thì vẫn nên giới thiệu đối tượng cho con trai thôi!

Nếu việc thích cô gái có bạn trai mà đến tai Diệp lão gia tử, Gia Thịnh còn không bị chửi chết.

Vẫn cứ ưu sầu nên đến bây giờ Lưu Linh mới nhớ đến chuyện ăn vụng của ông chồng nhà khuê mật bà!

Vậy phải nhanh gọi điện thoại đến an ủi hỏi han một chút, tra nam Nhan Trung Vi đó thật đáng ghê tởm.

“Lan Lan, cậu có ổn không?”

Nếu nói Lưu Lan sợ ai hỏi thăm nhất thì người đó chắc chắn là Lưu Linh!

Ban đầu hai người rất thân thiết, sau đó bà ấy được gả cho người có tiền thì trong nháy mắt đã kéo xa khoảng cách rồi.

Ngay sau đó bà ta gả cho Nhan Trung Vi, nhưng vẫn ngưỡng mộ cuộc sống của nhà họ Diệp, sự chênh lệch thế kia dễ chịu lắm sao?

Dù nhà họ Diệp có phức tạp thế nào, chồng bà ấy có quyền thế, chưa từng tuôn ra loại gièm pha này. Lưu Lan nhắm mắt, dường như đã có thể nhìn thấy những cuộc hội họp sau này, đám người đó sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ bà ta.

Bà ta há miệng, nói: “Mình vẫn tốt, mấy người đó chỉ nói bậy thôi, đêm hôm đó Trung Vi ở nhà.”

“Vậy à, những người trên web này thật vô trách nhiệm! Nếu cậu muốn tìm mình tán gẫu thì gọi điện thoại cho mình nha.”

“Ừ…”

Lưu Lan thầm chê cười, bà ấy thật sự xem tất cả mọi người như bà ấy à, không buồn không lo, chồng con thành danh thành tài sao?

Bà ta chỉ có thể ở cùng Nhan Trung Vi, không dám ly hôn với ông ta, sớm đã không phải là cô gái ngây thơ nữa rồi, thỉnh thoảng Lưu Linh có thể giúp bà ta dựa dẫm một lần, nhưng có thể luôn như thế sao? Không có Nhan Trung Vi, bà ta hoàn toàn sẽ không có ngày hôm nay!

Hai người lại trò chuyện đôi câu, Lưu Lan đột nhiên nói: “Linh Linh, gần đây tâm trạng Duyệt Duyệt không tốt lắm, bên này Trung Vi lại có chuyện, con bé rất nhớ cậu, ngày mai có thể giúp mình dẫn con bé đi dạo không?”

“À… Được rồi.”

Lúc này Lưu Linh không tiện từ chối, bà nghĩ thầm, đi dạo phố một chút chắc không sao, không dẫn người vào nhà là được, nên đồng ý.

Cúp điện thoại, mới vừa rồi Nhan Duyệt còn vì chuyện của cha mẹ mà khóc sướt mướt cuối cùng cũng nghe được tin tốt, Nhan Trung Vi cũng xoay người quay lại.

Ông ta đột nhiên nghĩ đến còn có cách khác để giải quyết chuyện này!

“Lan Lan, em giúp một tay làm chứng đêm hôm đó anh ở nhà được không, trước ổn định thế cục, anh và cô ta thật sự không có quan hệ gì khác, nếu em không chịu được thì phong sát cô ta cũng không sao.”

“Trước tiên chúng ta đè chuyện này xuống, Xương Thịnh bên này vẫn còn trong giai đoạn phát triển, Duyệt Duyệt và Diệp Gia Thịnh chưa có tiến triển gì, chúng ta lấy đại cuộc làm trọng trước.”

Sao Lưu Lan có thể không biết trong lòng ông ta nghĩ gì chứ, nhìn ông ta, uất ức nói ra vài yêu cầu, Nhan Trung Vi đều đồng ý, trong nhà lại khôi phục sự ‘hài hòa’.

Xương Thịnh bác bỏ tin đồn, rồi sau đó Lưu Lan mắng trên weibo, tự xưng mình rất ân ái với chồng, không tồn tại những chuyện mà dân mạng đã nói.

Đến rạng sáng ngày hôm sau sóng gió đã phai nhạt không ít, cũng không phải tất cả mọi người đều tin, dù sao hình này rất rõ ràng, dân mạng muốn giúp đỡ vợ cả lên tiếng nhưng người ta không cảm kích thì có cách gì đây?

Hơn nữa Xương Thịnh ép một chút, rồi thêm xuất hiện những tin khác nên Nhan Trung Vi và Diêu Giai tạm thời được lắng xuống, chẳng qua không ít dân mạng đã thầm kéo hai người vào danh sách đen.

Nhan Trung Vi nhìn tin tức, trong lòng khá bực mình, Tinh Không không chỉ không xảy ra việc gì, còn nhân cơ hội đánh bóng tên tuổi, lưu lượng Xương Thịnh thì giảm xuống, sao có thể không liên quan gì đến Tinh Không?

Trong lòng ông ta hung ác rủa, sớm muộn gì cũng thu dọn Trịnh thị mà thôi!

Rất đúng dịp, mới vừa đến công ty Trịnh Thâm cũng nghĩ đến vấn đề này, anh nói với Nhậm Thiệu: “Chuẩn bị bạo ra đi, con ruồi Xương Thịnh đáng ghét kia, nên dọn dẹp rồi.”

“Tổng giám đốc Nhan, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Sao thế? Hoảng loạn cái gì?”

Trợ lý tiến lên, khó nén nóng nảy: “Xưởng may đã xảy ra chuyện…”

Cô ta cúi đầu nhỏ giọng nói, Nhan Trung Vi đứng lên, ổn định tâm thần: “Có ai biết chưa?”

“Chưa.”

“Đi, đến xưởng may!”

Nhan Trung Vi vô cùng nóng nảy, đồ mà xưởng quần áo may đều khiến công nhân bị dị ứng! Nếu chuyện này bị tuồn ra, Xương Thịnh còn có đường sống không đây?!

Vậy mà lúc ông ta chạy đến xưởng may, đã có rất nhiều phóng viên vây kín.

Nhan Trung Vi mềm nhũn cả người, níu thật chặt tay của trợ lý: “Không phải cô nói chưa ai biết sao?!”

Trợ lý run môi nói: “Vừa mới tra được… Em nói cho sếp trước tiên mà.”

“Vậy tại sao phóng viên lại biết?!” Trán ông ta nổi gân xanh.

Hiển nhiên bây giờ không phải là vấn đề vì sao phóng viên biết, các phóng viên vừa nhìn thấy ông ta xuất hiện, trong nháy mắt đã nhốn nháo hẳn lên.

Chân Nhan Trung Vi mềm nhũn, ông ta xong rồi!

Chuyện xưởng may Xương Thịnh lọt ra trên weibo, ngay sau đó các tờ báo lớn cũng đưa tin.

Đây chính là ngòi nổ, công nhân của Xương Thịnh mình đều bị dị ứng! Vệ sinh của xưởng may rõ ràng có vấn đề, kiểm tra không nghiêm khắc, rất nhiều quần áo dùng nguyên liệu có vấn đề.

Nhan Trung Vi mẻ đầu sứt trán, các trang web công ty bên trong đều nhân cơ hội đạp ông ta, ban đầu đạp Tinh Không, bây giờ đạp Xương Thịnh.

“Ông tìm cái xưởng quái gì thế?!  Hả? Tôi cho ông biết, nếu không đè được chuyện này xuống, ông đừng trách tôi độc ác!”

Quản lý Vương nhìn ông ta, ban đầu chính vị sếp này bị Trịnh thị kích thích, buộc ông một tuần phải liên lạc được với một xưởng, nếu không sẽ phải cút xéo.

Cuối cùng ông sàng chọn, rồi báo nhà xưởng này, Nhan Trung Vi chú ý thấy đối phương ra giá không cao, vì vội vàng muốn tự tạo nhãn hiệu, nhanh chóng ký hợp đồng.

Xương Thịnh bằng vào lưu lượng mang đến số lượng kinh doanh rất cao, nhà xưởng kia làm quá nhiều, thấy Xương Thịnh không ai thẩm tra, vừa khuếch trương quy mô, vừa ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, càng ngày càng giao ra toàn đồ bỏ đi.

Chẳng qua là không nghĩ đến, bây giờ đột nhiên vì dị ứng mà bị lòi ra.

Đang lúc Nhan Trung Vi mẻ đầu sứt trán, một dân mạng giận dữ mắng mỏ quần áo của Xương Thịnh khiến con của cô ấy bị nổi mẩn, trước đó vài ngày luôn cấp cứu ở bệnh viện.

Bấy giờ mới phát hiện tin tức trên mạng, rồi mới vội vàng lấy tất cả quần áo của Xương Thịnh có trong nhà đưa đi kiểm tra.

Quả nhiên, thành phần có vấn đề.

Đây cũng không phải là vấn đề chất lượng, mà là vấn đề sức khỏe!

Giọt nước tràn ly, rất nhanh Trịnh Thâm cho người ta tố cáo ‘giúp’, chính quyền đã niêm phong nhà máy tự chế Xương Thịnh.

Sau đó tìm chuyên gia kiểm tra, thật đúng là chất liệu có vấn đề…

Buổi chiều tin tức được thông báo, mạng lưới mua sắm Xương Thịnh, hoàn toàn tiêu tùng rồi.

Càng ngày càng nhiều khách hàng gỡ app phần mềm, chủ cửa hàng cũng đổi hết trang web, phần lớn chạy về phía Tinh Không, dù sao bây giờ mạng mua sắm có thể bảo đảm chất lượng, trừ những tên tuổi lớn thì chỉ còn Tinh Không thôi…

Ngược lại beibei kiến phong sử đà [1], trang web của ông đều là cửa hàng tự mình tìm nguồn cung cấp, vì vậy beibei để bọn họ cũng cung cấp một phần ‘Báo cáo’, công bố trên mạng.

[1] kiến phong sử đà: theo hướng gió mà bẻ bánh lái – gió chiều nào theo chiều đó

Trải qua chuyện này, tất cả đều đồng thanh rụt cổ, không ai dám ra tay với Tinh Không.

Xương Thịnh mới vừa bôi đen Tinh Không, trong nháy mắt đã không còn, bị giơ tay chém xuống, hình tượng của Trịnh Thâm này… chẳng khác gì tên đồ tể!

Bên này Trịnh Thâm giải quyết xong Xương Thịnh, không còn ai lắc lư trước mặt anh, mỗi ngày đều ở cùng Miêu Miêu ngọt ngào tựa mật.

Bên kia Diệp Gia Thịnh lại như sét đánh giữa trời quang, cả người như bị giáng một gậy vào đầu, rớt xuống vực sâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN