Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Tội Lỗi Không Chứng Cứ


Chương 31


Dịch giả: Hương Ly

Sau khi Lạc Vấn mở cửa ra, Chu Tuệ Như đứng run rẩy ở trước cửa, rõ ràng là vô cùng căng thẳng. Lạc Vấn gật đầu với cô, nói: “Cháu vào đi!”

Sau khi bước vào, Chu Tuệ Như cứ thế cúi đầu, không dám ngồi xuống.

Lạc Vấn rót cho cô cốc nước, kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy? Anh cháu hôm nay sao lại như vậy?”

“Cháu… cháu cũng là chờ sau khi cảnh sát rời khỏi đó mới biết, anh cháu… anh cháu nói anh ấy cứ tưởng tên lưu manh là do cháu giết.”

“Sao lại thành ra như vậy được?” Lạc Vấn chau mày.

“Anh ấy nói, tối hôm đó, cháu mãi sau mới trở về, hơn nữa lại còn ngã bị thương, ngày hôm sau biết được tên lưu manh chết ở đó, bị đâm mấy nhát dao, anh ấy nói… thực ra anh ấy nhìn thấy cháu cầm con dao gọt hoa quả trước khi đi, mới… mới chữa lợn lành thành lợn què, đều tại cháu cả, cháu xin lỗi, đều tại cháu cả!” Nói xong, Chu Tuệ Như khóc thút thít.

Lạc Vấn mím môi, đi đi lại lại mấy lượt.

“Người cảnh sát này không giống như người mới vào nghề, qua trạng thái cách đặt câu hỏi của anh ta, có thể đoán được.” Ông nhớ lại lời nói và hành động của người cảnh sát lúc đó nên nói vậy.

Chu Tuệ Như nấc nghẹn, nói: “Sáng nay anh ta tìm cháu, cháu cảm thấy… cháu cảm thấy anh ta luôn nghi ngờ cháu.”

“Anh ta nghi ngờ cháu ư?” Lạc Vấn dừng bước, quay sang hỏi: “Sáng nay anh ta hỏi cháu những gì?”

Chu Tuệ Như miêu tả lại tỉ mỉ toàn bộ tình hình xảy ra ban sáng.

“Câu trả lời của cháu không có vấn đề gì.” Lạc Vấn nói vẻ chắc chắn: “Có thể… có phải là lúc đó cháu thể hiện ra dáng vẻ căng thẳng hay không?”

“Có… có một chút ạ.”

Lạc Vấn suy ngẫm rồi nói: “Chỉ cần người cảnh sát hình sự chuyên nghiệp một chút, đến giờ chắc đã kiểm tra video của máy camera giám sát rồi, như vậy thì nhất định biết được cháu và Quách Vũ đều có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa, qua việc xét nghiệm thi thể, sẽ phát hiện ra các cháu không có đủ thời gian để phạm tội. Ta thấy người cảnh sát hôm nay đủ chuyên nghiệp. Ừm… ta hiểu rồi, việc anh ta nghi ngờ cháu chỉ là một sự hoài nghi trên phương diện cảm giác, chứ không phải là sự phán đoán trên nền tảng chứng cứ, có lẽ là do biểu hiện không tự nhiên của cháu khiến cho anh ta nghi ngờ. Đúng thế, chính là như vậy, nếu như có bất cứ sơ hở nào chứng tỏ cháu có liên quan đến vụ án, anh ta sẽ không cần phải giả vờ thăm dò bằng cách đến tận nơi nhờ cháu giúp đỡ cung cấp manh mối, mà trực tiếp gọi cháu đến Sở. Không sao đâu, cháu không cần lo lắng.”

Chu Tuệ Như lau nước mắt: “Thật sao ạ… thật sự không sao hả chú?”

“Trên phương diện chứng cứ, họ không có cách nào nghi ngờ cháu, nhưng lời nói hoàn toàn tương phản giữa hai anh em cháu ngày hôm nay, ừm… e rằng sẽ khiến cho cảnh sát tiếp tục tiến hành điều tra về cháu.”

Chu Tuệ Như chau mày oán trách: “Đều tại cháu cả, đều tại cháu! Còn… có thể suýt chút nữa liên lụy đến chú.”

“Trách cháu gì chứ?” Lạc Vấn cười, “Trách cháu không nói cho anh trai cháu là cháu giết người, để cậu ta cũng thống nhất khẩu cung à? Thêm một người biết chuyện, cho dù là người thân của cháu, cũng là thêm một phần nguy hiểm. Nếu như cần phải trách ai đó, có lẽ là trách ta, là do ta nghĩ chưa được chu toàn, không suy nghĩ đến yếu tố anh trai cháu.”

“Không không, chú đừng nói như vậy.”

Lạc Vấn nói: “Dù sao sự việc đã xảy ra, không nên suy nghĩ xem tại sao sự việc lại như vậy, chỉ cần suy nghĩ xem nên giải quyết như thế nào. Yên tâm đi, cháu và Quách Vũ vẫn rất an toàn. Có thể thêm một khoảng thời gian nữa, khi cảnh sát phát hiện ra vụ án này thực ra…” Ông ngừng lại, không nói nốt câu, mà chuyển ý, “Đến lúc đó đương nhiên sẽ triệt để từ bỏ sự nghi ngờ đối với cháu. Đương nhiên, câu trả lời của cháu không có vấn đề gì, nhưng sau này đặc biệt cần chú ý đến lời nói và sắc thái của mình khi đối diện với câu hỏi của cảnh sát.”

“Có lẽ cháu thử ngồi trong phòng tự luyện tập vài lần, tưởng tượng ra bộ dạng của một người cảnh sát nghiêm nghị nhất, như vậy sẽ giúp ích được cho cháu. Chỉ cần khẩu cung của cháu không có vấn đề gì, họ vốn không có bất cứ cơ hội nào. Ừm… nhưng để giúp cháu sớm bước qua được bậu cửa này, ta cần phải đánh ra quân bài thứ hai rồi.”

“Là gì vậy ạ?” Chu Tuệ Như mở to mắt vẻ hiếu kỳ.

“Cháu biết càng ít càng tốt,” Lạc Vấn xoa xoa cằm, khẽ nói như chỉ nói với chính mình, “Ngày mai tìm hiểu rõ nơi ở của đối phương, ngày kia hành động là ổn. Ngày kia là thứ sáu, Quách Vũ chắc chắn đang đi làm, phía cậu ta thì không cần nghĩ đến, chủ yếu là phía Chu Tuệ Như.”

Sau khi suy nghĩ xong, đã đưa ra quyết định, ông ngẩng đầu lên hỏi: “Ban ngày thường thì cháu làm gì? Ý ta muốn hỏi là ngoài thời gian bán đồ ăn ấy.”

Thường thì buổi sáng cháu dậy khá muộn, sau khi dậy thì giúp anh cháu đi chợ và dọn dẹp các thứ, chuẩn bị đồ bán hàng cho buổi trưa. Buổi chiều có lúc ngủ một chút, có lúc đi đến trung tâm mua sắm mini ở gần đây để ngắm nghía, chỉ như vậy thôi ạ.”

“Bình thường cháu có xem phim điện ảnh không?”

“Cháu xem trên vi tính ạ.”

“Không, ý ta nói là có đi đến rạp chiếu phim xem không?”

Chu Tuệ Như lắc đầu: “Hồi nhỏ cháu đã từng xem, lớn lên thì không đi xem nữa, rạp chiếu phim ở quê cháu bị đóng cửa từ lâu rồi.”

Lạc Vấn quay sang nhìn chú chó bên cạnh, cười khổ não: “Ta cũng không đi xem, có lẽ cũng phải tám, chín năm rồi.”

“Ơ, sao chú lại cũng không đi ạ?” Chu Tuệ Như cảm thấy điều kiện của chú ấy tốt như vậy, trong lại có vẻ có nhiều thời gian rảnh rỗi, chắc là muốn đi thì cứ đi thôi.

Lạc Vấn hắng giọng, không trả lời cô gái một cách chính diện, chỉ nói: “Vốn dĩ định bảo mình cháu hoặc rủ thêm anh trai cháu đi xem phim, nhưng đã nhiều năm cháu chưa đi xem, đột nhiên chạy đi xem phim điện ảnh, rõ ràng là không được tự nhiên. Ừm… được rồi, cho chú xem chiếc di động của cháu một chút.”

Chu Tuệ Như không hiểu ý của ông, nhưng vẫn đưa di động ra.

“Đây là di động dùng để gọi điện giao đồ ăn của cửa hàng các cháu phải không? Bản thân cháu có một chiếc di động cá nhân khác chứ?”

Chu Tuệ Như đưa ra một chiếc điện thoại di động khác, điện thoại trông rất bình thường, nhưng trên đó đính đầy những ngôi sao lấp lánh, vừa nhìn đã biết ngay đây là di động của một cô gái.

Lạc Vấn cầm lấy, nhìn qua, rồi hỏi: “Chiếc di động này mua bao nhiêu tiền?”

Chu Tuệ Như không hiểu gì, vẫn trả lời: “Một nghìn hai trăm tệ, việc này… chú hỏi việc này làm gì ạ?”

Lạc Vấn quay người, rút từ trong túi ra một tiệp tiền, sau đó đột nhiên ném mạnh chiếc điện thoại xuống dưới đất.

Chu Tuệ Như kinh ngạc kêu “a” một tiếng, vội vàng đi nhặt.

Lạc Vấn đưa tiệp tiền cho cô, nói: “Đây là hai nghìn tệ, ngày kia cháu hãy đi mua một chiếc điện thoại di động mới. Cháu hãy nhớ, lát nữa trở về, cháu nói với anh trai cháu là điện thoại của cháu bị rơi hỏng rồi, chuẩn bị mấy hôm tới đi mua một cái máy mới. Số tiền này, cháu không được để cho anh cháu nhìn thấy, tránh để cậu ấy phải suy nghĩ. Ngoài ra, cháu cần đi đến khu trung tâm thành phố mua, đi đến trung tâm lớn buôn bán điện thoại di động, càng to càng tốt, tốt nhất là gọi một cô bạn đi cùng. Hãy đi ngắm đồ thật lâu, về muộn một chút. Cháu cần phải xuất phát vào khoảng 1 giờ trưa ngày kia.”

“Việc này… việc này là vì sao vậy ạ?”

“Cháu không biết nguyên nhân, khi đối diện với câu hỏi thẩm vấn của cảnh sát, những điều cháu nói ra đều là sự thực, càng an toàn hơn.” Lạc Vấn mỉm cười.

Chu Tuệ Như đẩy tiền trở lại: “Không không, chú đã giúp chúng cháu quá nhiều rồi, nếu như cháu bắt buộc cần phải làm như vậy, cháu tự bỏ tiền ra mua, cháu không thể dùng tiền của chú được.”

Lạc Vấn cố nhét tiền vào trong tay cô gái, nói: “Cháu cứ cầm đi, với ta chẳng là gì cả đâu.” Chu Tuệ Như vốn không hề hay biết, ngay từ đầu Lạc Vấn vì giúp họ mà đã ném đi hai vạn năm nghìn tệ, càng chẳng cần nhắc đến hai nghìn tệ này.

Chu Tuệ Như tỏ ra lo lắng bất an, hỏi: “Chú… vì sao… vì sao chú lại giúp cháu nhiều như vậy?”

Lạc Vấn mỉm cười không chút che giấu: “Cháu yên tâm, ta không có bất cứ suy nghĩ gì khác đối với cháu cả. Ta làm như vậy đối với các cháu, là ta đã cứu rỗi niềm hi vọng vào tương lai của hai bạn trẻ; đối với bản thân ta, có lẽ cũng vậy… ha ha, có lẽ là sự chuộc tội ở một tầng ý nghĩa nào đó. Sau khi sự việc này kết thúc, cháu hãy quên ta đi nhé, cũng không được nhắc đến ta với bất kì ai.”

Ông gật đầu với cô, vẻ mặt rất chân thành.

Chu Tuệ Như dù không rõ “ý nghĩa” trong lời nói của ông chú này là gì, nhưng cô có thể nhận ra, người đàn ông trung niên này chắc chắn không phải là kẻ xấu. Nếu như chú ấy có suy nghĩ gì khác, từ lâu chú ấy đã có cơ hội thực hiện rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN