Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang
Chương 7
Hạ Dung nghe tướng công bảo rằng mình sắp chuyển nhà, quay đầu nhìn hai người tuyết đang đứng trong sân, đột nhiên cảm thấy luyến tiếc. Đối với gian nhà mình đã ở suốt mười mấy năm trước khi xuất giá y không hề có chút thương nhớ nào, nhưng đối với khu viện nhỏ mới ở hơn một tháng này y lại có tình cảm sâu đậm.
Thẩm Tương Ngôn khoác tay lên vai Hạ Dung, ôn nhu hỏi, “Không nỡ bỏ lại hai người tuyết kia à… không sao đâu Dung nhi, dọn đến chỗ ở mới xong tướng công cùng ngươi đắp lại thêm hai cái nữa, được chứ?” Kỳ thật Thẩm Tương Ngôn biết rõ rằng Hạ Dung không chỉ là không nỡ bỏ lại hai người tuyết kia, mà còn luyến tiếc khu nhà y đã ở hơn một tháng, ngay cả hắn cũng có tình cảm đối với nơi mình tỉnh lại này.
Hạ Dung lắc lắc đầu, bàn tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt ngón tay của tướng công, người này mới chính là người khiến cho y nảy sinh tình cảm, không phải hai người tuyết kia hay là sân viện nọ, không cần biết là gì, nơi nào có tướng công thì nơi đó mới là nơi y xem là nhà.
Việc dọn nhà tốn mất cả một ngày, nhưng ngược lại đồ dùng của hai vị chủ nhân Thẩm gia cũng không chiếm bao nhiêu. Chủ yếu là do kho hương liệu kia của Thẩm Tương Ngôn, bọn hạ nhân không biết phải xử lý như thế nào, hắn chỉ có thể tự mình đi dọn. Đương nhiên lúc dọn sang nhà mới thì hai con thỏ do Hạ Dung nuôi chắc chắn cũng phải mang theo luôn, hai chú thỏ nhỏ từ khi đến Thẩm gia được Hạ Dung nuôi nấng đầy đủ, so với lúc trước mập lên rất nhiều, màu lông cũng sáng mượt hẳn ra.
Biển tên trước cửa tân viện tử đã được đổi thành hai chữ Thẩm trạch, bước qua cửa chính màu đỏ son là một khoảng sân rộng rãi, phía trước là đại phòng ngoại viện dùng để tiếp khách. Xuyên qua hành lang bên trái đi qua thùy hoa môn là Chế Hương viện, chuyên môn dùng làm nơi Thẩm Tương Ngôn chế hương. Băng qua viện này là một vườn hoa nhỏ có hồ nước cùng hòn non bộ, trong hồ còn nuôi vài con cá chép cẩm, mỗi tội hiện giờ mặt nước đã kết băng nên không thấy được. Nhưng không khó để tưởng tượng rằng khi mùa xuân đến, khí trời ấm lên, hoa sen nở rộ trên mặt hồ sẽ đẹp đến mức nào. Qua khỏi vườn hoa là Hải Đường viện, là chủ viện nơi sau này hai người sẽ ở, do trong viện có trồng một gốc cây hải đường to đến mức cần đến hai nam nhân trưởng thành mới có thể miễn cưỡng ôm được một vòng thân cây, nên chủ nhân trước mới đặt tên viện này như vậy, Thẩm Tương Ngôn thấy danh tự này phù hợp với phong cảnh trong viện nên cũng không thay đổi.
Thẩm Tương Ngôn dẫn Hạ Dung vào chính phòng, thứ gây chú ý nhất trong phòng chính là một cái giường lớn làm từ gỗ tử đàn bên trên có khắc hoa văn. Hạ Dung nhìn thấy cái giường kia thì đỏ mặt, không vì lý do nào khác mà là vì đệm giường bày ra trên đó mang một sắc đỏ thẫm, phía trên dùng kim tuyến thêu thành hình hoa mẫu đơn nở rộ thật xinh đẹp, ngay cả màn treo phía trên đầu giường cũng là một màu đỏ rực thêu hoa chỉ vàng. Thẩm Tương Ngôn thấy y thẹn thùng thì cũng không nói thẳng ra: “Dung nhi, chúng ta về chỗ tiền thính đi, người trong phủ đều đang muốn hướng chính quân là ngươi hành lễ đấy.” Hạ Dung nghe câu này xong thì mặt càng đỏ hơn nữa.
Hai người trở về tiền thính, tất cả hạ nhân đều hướng hai người hành một cái lễ. Hai gia đình được mua về ngày hôm đó có một nhà họ Phùng, nhà còn lại họ Trần, tiểu tử hai nhà là Phùng Cần và Trần Tài đều là những tiểu tử choai choai mười ba mười bốn tuổi. Nữ đầu bếp Dung thị là một quả phụ, ngoại trừ có một tay nghề nấu ăn ngon thì còn am hiểu cách làm các món tráng miệng, lần này Hạ Dung coi như có lộc ăn.
Hạ Dung nghe theo lời chỉ dẫn của tướng công, phát thưởng cho mỗi người nửa lượng bạc, coi như là lễ ra mắt của gia chủ. Thẩm Tương Ngôn một bên vuốt ve bàn tay nhỏ bé của phu lang nhà mình vừa suy nghĩ, tuy hắn có thể xử lý hết những quan hệ xã giao bên ngoài, nhưng sau này Hạ Dung chắc chắn sẽ phải giao thiệp với các phu nhân tiểu thư trên trấn, với tính tình đơn thuần này của tiểu phu lang, hắn phải sớm nghĩ ra biện pháp mới được. Liếc mắt nhìn Hà Hân Hà Miêu đang đứng sau lưng Hạ Dung, xem ra lúc rảnh hắn có thể chỉ điểm vài điều cho hai người này.
Tối đó hai người ăn đồ ăn do Dung thị làm, do là lần đầu tiên nấu cho gia chủ ăn nên Dung thị nhằm để hai vị chủ nhân hài lòng nên đã sử dụng hết tất cả bản lĩnh trong người. Một bàn đầy đủ tám món mặn một món canh, bên trong có sáu món là theo khẩu vị của Hạ Dung mà làm. Xem ra hạ nhân trong nhà ai cũng biết rõ rằng lấy lòng chính quân chẳng khác nào lấy lòng hắn nha, Thẩm Tương Ngôn sờ mũi, cơ mà như thế cũng tốt, sau này bọn họ hầu hạ Hạ Dung cũng sẽ càng thêm chu đáo hơn.
Buổi tối Hạ Dung nằm bên trong chăn đệm mới trông thấy tướng công tắm rửa xong lên giường thì liền chủ động cọ lại gần, bàn chân nho nhỏ lành lạnh giấu trong chăn không quên gác lên đùi tướng công, Thẩm Tương Ngôn cũng không để ý y tự nghịch, còn chủ động đưa tay vào trong chăn, nắm lấy chân y rồi đặt lên bụng mình để sưởi ấm.
Trong phòng đã sớm đốt địa long, nên không gian xung quanh nơi nào cũng ấm áp lên hẳn, chỉ có chân của Hạ Dung là vẫn lạnh ngắt như cũ, Thẩm Tương Ngôn không tự chủ mà nhíu mày.
“Dung nhi, ngày mai ta muốn mời cả nhà Lý thúc phụ đến đây làm khách, còn nữ quyến bên kia phiền ngươi đón tiếp chiêu đãi giùm.”
“A! Dung nhi chưa từng làm qua việc này bao giờ cả, Dung nhi sợ mình làm không tốt lắm.” Hạ Dung nghe thấy tướng công giao cho y việc chiêu đãi khách nhân thì lập tức cảm thấy sốt sắng.
Thẩm Tương Ngôn xoa đầu người đang ôm trong lồng ngực, ôn nhu nói: “Lý thẩm là người rất thân thiện, còn đại tẩu chắc cũng không kém đâu, yên tâm đi, lúc đó ngươi chỉ cần ngồi nói chuyện phiếm cùng họ, ăn một vài món tráng miệng là xong, còn mấy chuyện khác ta sẽ giao cho Hà Hân xử lý.”
Nghe tướng công nói xong Hạ Dung mới an tâm, bảo rằng mình sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi khách nhân mà tướng công giao cho thật tốt. Sau đó y làm nũng vài cái với tướng công, đòi tướng công kể chuyện cho y nghe trước khi đi ngủ. Việc kể chuyện trước khi đi ngủ này vẫn luôn diễn ra hàng ngày, bất quá sau một thời gian kể chuyện cổ tích cho y nghe, tất cả những chuyện kể trước khi đi ngủ trong trí nhớ Thẩm Tương Ngôn đã được kể ra hết hầu như không còn gì. Hiện tại chuyện hắn kể đều lấy từ thoại bản bán trong hiệu sách ở trấn trên, Hạ Dung nằm nhoài trong lồng ngực của Thẩm Tương Ngôn nghe xong chuyện kể hôm nay nhưng một chút buồn ngủ cũng không có, Thẩm Tương Ngôn cũng cảm thấy kỳ quái sao hôm nay tinh thần của phu lang lại tươi tỉnh như vậy, nếu là trước đây thì lúc hắn còn chưa kể hết chuyện y đã ngủ lâu rồi.
“Sao đêm nay tinh thần ngươi lại tỉnh táo như vậy?” Thẩm Tương Ngôn đặt quyển sách đang cầm trong tay xuống, kéo Hạ Dung vào trong ngực ôm ôm.
Hạ Dung đem đầu chôn trong lồng ngực của tướng công, do dự một hồi mới nhỏ giọng nói: “Tướng công, bao giờ Dung nhi mới có tiểu bảo bảo vậy?”
“Khụ khụ…” Thẩm Tương Ngôn nghe Hạ Dung đột ngột hỏi cảm thấy sợ hết cả hồn, sau đó giả vờ bình tĩnh hỏi: “Sao tự dung lại nghĩ đến chuyện bảo bảo thế?”
Hạ Dung suy nghĩ một chút, vẫn muốn nói thẳng ra: “Hà Miêu nói nếu Dung nhi có bảo bảo thì tướng công sẽ thích Dung nhi hơn, Dung nhi muốn được tướng công yêu thích.”
Thẩm Tương Ngôn ôm lấy Hạ Dung, đặt y ngồi vững trên người mình, nhấc cằm y lên để y có thể nhìn thấy hắn: “Dung nhi, hiện tại ngươi vẫn còn nhỏ, chờ sau này lớn thêm một chút nữa ngươi sẽ có bảo bảo, bất quá nếu như không có bảo bảo thì tướng công vẫn thích ngươi nhất.”
Nghe tướng công nói hiện tại không có bảo bảo được, Hạ Dung cảm thấy hơi mất mác, nhưng sau đó khi nghe tướng công nói thích mình, Hạ Dung liền tươi cười trở lại: “Ta cũng thích tướng công nhất.”
Cuối cùng cũng nói qua chuyện này xong, trong lòng Thẩm Tương Ngôn thở ra một hơi, ngoại trừ vấn đề về tuổi tác, hắn vẫn phải tìm một đại phu đáng tin để khám cho Hạ Dung mới được, lâu như vậy rồi mà vẫn không nuôi ra được một cân thịt nào, còn hai bàn chân kia thì cứ lạnh ngắt suốt như vậy, tóm lại là phải hỏi đại phu một chút xem điều dưỡng như thế nào mới tốt đây.
Hôm sau Thẩm Tương Ngôn dẫn Phùng Cần cùng Trần Tài đến Hương Tự Lai, báo cho Thẩm An biết rằng hai tiểu tử này đến giúp hắn làm việc, như vậy Thẩm An cũng sẽ không quá mức vội vã như hiện tại.
Thẩm An đưa sổ sách tháng này giao cho Thẩm Tương Ngôn, sau đó lo lắng nói: “Thiếu gia, trên thị trường hiện tại đã xuất hiện vài cửa hàng bán nước hoa có mùi giống với mùi nước hoa của chúng ta, hai ngày này sinh ý của nước hoa cũng không còn tốt như trước đây nữa.” Thẩm An lo rằng nếu tình trạng như vầy cứ tiếp tục, thì Hương Tự Lai của bọn họ sẽ không còn có ưu thế như bây giờ.
Thẩm Tương Ngôn khoát tay một cái: “Không cần lo, ta đã tính trước chuyện này rồi, ngày mai bắt đầu giảm giá và bán rộng rãi Duyên Nguyệt ra đi, ta sẽ để cho hai người Phùng Cần đưa loại nước hoa mới tới.” Từ đầu khi mở cửa tiệm hắn đã dự liệu được rằng hàng nhái chắc chắn sẽ không ít, bất quá trong tay hắn còn có rất nhiều công thức, không thiếu những cái đòi hỏi nguyên vật liệu hiếm có khó tìm, nên hắn cũng không sợ người khác ăn theo. Cái hắn muốn là khoảng thời gian ra mắt chênh lệch, từ đó mỗi khi người ta nghĩ đến nước hoa sẽ nhớ tới Hương Tự Lai đầu tiên, đó là lợi thế mà hắn muốn tạo cho Hương Tự Lai này.
Bất quá những công thức điều chế hắn đang có tuy rất tốt nhưng hương liệu lại hơi khó tìm, đợi qua mùa xuân, trước hết hắn cần phải đích thân đi một vòng quanh ngọn núi phụ cận trấn Phù Dung để tìm, vì rất nhiều hương liệu chỉ có hắn mới có thể nhận biết được.
Thẩm An nghe thấy thiếu gia nói có biện pháp cũng yên tâm hơn, ngược lại trong cửa tiệm còn có hai tiểu tử hay đứng đó bàn luận với nhau một vài tình huống trong cửa hàng, từ đó Thẩm An thật sự bội phục thiếu gia nhà mình, tuổi còn nhỏ mà đã có thể nghĩ đến mấy thủ đoạn kinh doanh kia, khiến cho hắn thân là chưởng quỹ bao nhiêu năm qua cũng cảm thấy không thể sánh bằng.
————————————
Cùng lúc đó ở bên Hạ trạch, Hạ phu nhân nghe Dư má má bẩm báo xong liền trầm tư, cuối cùng vẫn không thể tin được mà hỏi lại một lần: “Có thật là nước hoa nổi danh nhất gần đây đến từ cửa tiệm mới mở của tiểu tử Thẩm gia không đấy?”
“Thật, thật mà, trước đây tiệm kia thuộc về Thẩm gia, chỉ là bị đóng cửa hơn một năm thôi, gần đây mới sửa sang để mở lại. Người được phái đi sợ cửa tiệm đã bị bán đi nên mới cố ý ở lại quan sát thêm hai người, thấy chưởng quỹ gọi tiểu tử Thẩm gia là thiếu gia mới xác định vẫn không đổi chủ. Hơn nữa, trước kia không phải Thẩm gia luôn ở trong tiểu viện nhị tiến thôi sao, ngày hôm qua lại mới vừa chuyển nhà xong, chuyển sang một tứ hợp viện vô cùng to lớn, cho người đi nghe ngóng thì mới biết viện kia giá phải tới hơn tám trăm lượng bạc ròng.”
Đây là lần đầu tiên Hạ phu nhân cảm thấy mình thật thất sách, dù không biết tại sao Thẩm Tương Ngôn lại đột nhiên trở nên như vậy, nhưng nếu biết sớm hơn thì gả Hạ Qúy qua đó là tốt rồi. Đáng tiếc, không thể tin được, thật sự là tiện nghi cho tên Hạ Dung kia.
Hạ phu nhân xoa xoa mi tâm, nói: “Tạm thời không cần nói chuyện này cho tiểu thư biết, tính tình của nó nếu mà biết được thì không biết sẽ ầm ĩ đến cỡ nào.”
Dư má má tất nhiên hiểu rõ tính khí của tiểu thư nhà mình, bất quá vẫn nhịn không được nhắc nhở một câu: “Chỉ sợ giấy không gói được lửa, phu nhân nên sớm nghĩ cách thì hơn.”
“Để ta ngẫm lại biện pháp đã, trước tiên giấu được tới đâu hay tới đó đi.” Hạ phu nhân không kiên nhẫn phất tay ngăn không cho Dư má má nói thêm.
Hết chương 7
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!