Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang
Chương 22
Hạ Dung nhìn chằm chằm chùm quả kết trên cây hải đường suốt mấy ngày nay, chỉ tha thiết mong chờ đến ngày có thể hái xuống. Sáng sớm hôm nay Hạ Dung vừa thức dậy đã víu tay lên cửa sổ nhìn ra sân một chút, hơn phân nửa số quả trên cây đều bị cơn mưa rào tối hôm qua nhuộm thêm sắc đỏ, từng chùm lấp ló bên trong những tấm lá xanh, trông vô cùng nổi bật.
Thấy cảnh này, Hạ Dung không nhịn được nữa, gọi Hà Hân Hà Miêu vào hầu y thay đồ rửa mặt, tùy tiện dùng điểm tâm xong liền mang hạ nhân vào sân hái quả.
Đầu tiên là hái hơn phân nửa số quả trên cây, sau đó dùng tay ngắt hết tất cả đài cùng cuống quả, rửa sạch một lần, rồi đổ tất cả những quả hải đường đã bỏ hột vào trong một cái nồi lớn để nấu ba lần, mỗi lần cho vào một lượng đường cát vừa phải, dùng lửa nhỏ đun nóng cho đến khi bề mặt của quả hiện lên vết nứt. Sau đó bỏ tất cả những quả vừa nấu xong vào một cái bình gốm rồi đậy kín lại để ủ một ngày. Cuối cùng dùng vợt lọc nước đường ra, để khô tự nhiên là có thể ăn được.
Hạ Dung nhìn hai bình quả hải đường đến tận ngày mai mới có thể mở ra kia, phảng phất như cảm nhận được mùi vị ngon tuyệt của mứt quả. Là loại ngọt ngào xen lẫn ít chua, sẽ quanh quanh quẩn quẩn mãi trong miệng, y càng nghĩ càng thèm, đành phải ăn hạt thông ngào đường đỡ vậy.
Hạ Dung trở về phòng, nhìn áo lót kiểu nam đang may dở trên giá thêu, liền cầm kim chỉ qua may tiếp. Kỹ thuật may vá của Hạ Dung không tốt lắm, tất cả đều là y tự học, tỷ như chơi cờ để giết thời gian, qua một thời gian dài cũng học được cách chơi. Y vốn không có hứng thú gì với việc may vá, hơn nữa trưởng bối cũng không ai quan tâm y có học cái này hay không, nên tất nhiên kỹ thuật sẽ không tốt rồi, may hầu bao túi nhỏ còn được, nếu may quần áo thì lại có hơi quá sức.
Nhưng khi có người trong lòng rồi, việc may vá này lại mang một ý nghĩa khác. Muốn thấy hắn dùng hầu bao do mình may ra, mặc quần áo do mình tự tay làm.
Ngoại y mặc bên ngoài do có thể thấy được nên cần phải chú ý rất nhiều, vì thế y muốn thử may nội y hơn. Tưởng tượng thì tốt, nhưng khi nhìn vào áo lót bị may đến biến dạng, Hạ Dung có hơi ngạo kiều nghĩ, nếu tướng công dám ghét bỏ y phục mình làm thì sau này y sẽ không may gì cho hắn nữa đâu, hừ.
————————————
Thẩm Tương Ngôn mang người đi suốt đêm, lúc về tới nhà đã là canh ba. Cũng may Phượng Dụ quốc quốc thái dân an, quốc phong văn minh, nên không có luật cấm đi lại vào ban đêm, bằng không hắn có muốn gấp rút lên đường suốt đêm cũng không được. Gõ gõ đại môn, lão Phùng phụ trách gác đêm hôm nay đang buồn bực không biết trễ thế này rồi ai còn đến gõ cửa nhà người ta nữa, mở cửa ra thấy là chủ tử nhà mình thì lập tức kích động đón người vào.
Chủ nhân đã trở về, chính quân lúc này cũng có thể yên tâm rồi. Từ khi chủ nhân rời nhà đi tới phương nam, không chỉ chính quân ngày ngày ngóng trông chủ nhân trở về, mà ngay cả đám hạ nhân bọn họ cũng vô cùng mong đợi. Nghe thấy động tĩnh ở đại môn, mấy hộ vệ gác đêm gần đấy cũng bị kinh động, chỉ trong chốc lát tất cả hạ nhân trong nhà đều biết chủ nhân đã trở về, Thẩm Tương Ngôn phải vội vã bảo họ nhỏ giọng, chớ kinh động đến Hạ Dung đã ngủ say thì bọn hạ nhân mới giảm âm thanh của mình xuống.
Sau khi Thẩm Tương Ngôn an bài người dỡ đồ xuống từ bảy tám chiếc xe ngựa chứa đầy đồ do mình mang về xong, lúc trở về Hải Đường viện hắn còn không quên rửa sạch một thân bụi bặm trước, rồi mới rón rén trở về chính phòng.
Vén lên tấm màn mỏng màu xanh khói thêu hoa văn hình lá sen, xuyên qua mảng tối mịt mờ liền trông thấy bé con khiến cho mình sáng nhớ chiều mong, đang nằm trên giường lớn làm bằng gỗ tử đàn mà ngủ. Bé con kia ngủ cũng không hề yên ổn, dù đang trong mộng nhưng vẫn hơi cau mày, chăn chỉ đắp đến hông, trong lồng ngực ôm chặt chiếc gối hắn thường hay gối lên.
Thẩm Tương Ngôn nhìn bé con nằm trên giường, khoảng trống trong lòng ngay lập tức được lấp đầy, không khỏi thầm thỏa mãn thở dài một tiếng, uể oải do mấy ngày liền gấp rút lên đường cũng nhanh chóng tan vào hư không.
Không muốn đánh thức tiểu phu lang đang ngủ dậy, Thẩm Tương Ngôn cúi người hôn lấy hôn để lên khóe miệng của Hạ Dung, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí bò lên giường. Điều khiến hắn không ngờ được nhất là khi hắn vừa mới nằm gọn trên giường, Hạ Dung liền trở mình ném đi chiếc gối mình đang ôm rồi quay sang lăn thẳng vào trong ngực hắn. Trong bóng đêm, Thẩm Tương Ngôn hơi nhíu mày, thân thể ôn nhuyễn nơi ngực khiến lòng hắn cũng yên bình hơn hẳn. Thả lỏng cơ thể quay sang ôm người vào lòng, cuối cùng vẫn không ngăn nổi cơn thiếu ngủ mấy ngày nay mà ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ Hạ Dung dường như cảm nhận được một mùi hương quen thuộc ở ngay cạnh mình, trực giác bảo rằng vật đó hấp dẫn hơn rất nhiều so với thứ y đang ôm trong ngực. Tuy y không phải là người có mới nới cũ, nhưng lại không thể ngăn được sự cuốn hút từ hương vị quen thuộc nọ, cuối cùng quyết đoán vứt bỏ chiếc gối trong lồng ngực, ôm lấy món đồ tốt hơn kia. Đêm nay Hạ Dung hiếm thấy mà ngủ vô cùng ngon, không hề biết hành động vô thức khi đang ngủ của mình lại bất ngờ xoát độ hảo cảm của tướng công lên mức tối đa.
Sáng sớm lúc Hạ Dung tỉnh lại phát hiện mình bị người ôm vào trong ngực thì sợ hết cả hồn, đợi đến khi nhận ra đó là tướng công liền vô cùng vui vẻ. Tướng công về lúc nào, sao y không biết gì vậy, Hạ Dung vì mình không phải là người đầu tiên nhận ra tướng công đã trở về mà trong lòng cảm thấy ảo não.
Không nhịn được sờ tới sờ lui trên người tướng công, sau khi xác định người này thật sự đã trở về mà không phải là y đang mơ, nụ cười trên mặt Hạ Dung không thể hạ xuống nổi, vui vẻ hôn hôn cằm tướng công mấy cái vẫn chưa vừa lòng, thiếu điều muốn nháo đến đầu tướng công.
Thẩm Tương Ngôn chưa ngủ đủ còn bị đánh thức lập tức vươn mình đè chặt tiểu phu lang đang nhoi nhoi liên tục dưới thân, một tay một chân cùng nhau giơ lên khóa kín Hạ Dung đang bị vây ở dưới thân lại, vừa nhắm mắt vừa dùng giọng nói khàn khàn ra lệnh: “Ngủ đi.”
Hạ Dung không thể động đậy được, lúc này mới phát hiện mảng xanh đen dưới mắt tướng công, nhìn là biết hắn đã nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi thật tốt. Đau lòng tướng công nên y không động đậy nữa, chỉ trong chốc lát cũng thiếp đi theo tướng công.
Lúc hai người tỉnh giấc lần kế tiếp đã là giờ Tỵ, khi Hạ Dung tỉnh lại thì phát hiện trên cổ mình có thêm một khối ngọc bội, bề mặt của khối ngọc bội kia vô cùng ôn nhuận, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
“Thích không? Đây là một khối noãn ngọc rất hiếm thấy, rất có lợi cho thân thể của ngươi, sau này cũng đừng nên tháo xuống.” Bạch ngọc màu nhũ mang trên cổ Hạ Dung càng làm nổi bật thêm làn da trắng hơn tuyết của y, Thẩm Tương Ngôn nhìn một hồi liền dời tầm mắt đi chỗ khác. Được rồi, hắn thừa nhận một nam nhân bình thường như hắn lúc sáng sớm cũng không thể tiếp nhận được loại trêu chọc như vậy.
Hạ Dung không phát hiện ra hành động khác thường của tướng công, chỉ nhìn chằm chằm khối ngọc kia một hồi lâu, khóe miệng không nhịn được cong lên thành một vòng cung đẹp đẽ: “Dung nhi rất thích, cảm ơn tướng công.”
Thẩm Tương Ngôn sờ sờ đầu Hạ Dung, sắc trời cũng không còn sớm, hai người cũng không bảo hạ nhân vào hầu hạ, mà Hạ Dung lại tự tay sửa soạn y phục cho tướng công. Hai người câu có câu không trò chuyện, Thẩm Tương Ngôn kể lại những chuyện lý thú mình gặp trên đường, còn Hạ Dung thì kể những việc mình làm hàng ngày ở nhà. Cũng vì thế mà chút ngăn cách sau hơn một tháng không gặp giữa hai người nháy mắt liền tan biến, trái lại so với hồi trước càng thêm thân mật hơn.
Cuối cùng Thẩm Tương Ngôn vẫn không kiềm chế được mà hỏi: “Dung nhi, mấy ngày nay ngươi có nhớ vi phu không?”
Hạ Dung nắm tay tướng công, không hề muốn buông ra, ánh mắt đong đầy sự ỷ lại không thể nói hết bằng lời: “Nhớ, ngày nào cũng nhớ hết, lúc tướng công đi còn không đánh thức Dung nhi dậy nữa chứ, Dung nhi vừa thức dậy đã thấy tướng công biến mất rồi.” Hạ Dung càng nói càng ấm ức, cuối cùng còn đưa ra yêu cầu: “Sau này tướng công đừng rời đi lâu như vậy nữa, Dung nhi không chịu nổi đâu.”
Thẩm Tương Ngôn vẫn rất hổ thẹn vì hành động không từ mà biệt của mình, khi đó hắn chỉ không muốn nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Hạ Dung, sợ rằng nếu y nhìn như vậy thì hắn sẽ không đi được.
Thẩm Tương Ngôn ôn nhu lấy tay lau nước mắt giúp tiểu phu lang đang ấm ức kia, không nhịn được cười trêu: “Bé khóc nhè ở đâu ra thế này, lại khóc thành bộ dáng như vậy, thật là đáng thương.”
Hạ Dung bị chê cười là bé khóc nhè, tất nhiên không chịu, lập tức ngừng khóc mà hừ nói: “Ta mới không phải là bé khóc nhè đâu, sau này tướng công ngươi không được rời đi lâu như thế đấy.”
Hơn một tháng không gặp, tiểu phu lang vậy mà đã biết giận dỗi, Thẩm Tương Ngôn buồn cười vội vã đáp ứng: “Tuân mệnh, sau này nếu có đi đâu thì cũng sẽ dẫn ngươi theo, được chứ?” Đi một lần như thế, hắn cũng đã có kinh nghiệm, về sau coi như bất đắc dĩ phải đi thì cũng có thể cân nhắc dẫn Hạ Dung đi cùng.
“Thật ư?” Hạ Dung trợn to đôi mắt mèo đen lay láy, trông mong tướng công gật đầu xác nhận.
“Thật, tướng công có lừa ngươi bao giờ đâu.” Thẩm Tương Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của tiểu phu lang, dẫn y đến tiền thính: “Đi nào, Dung nhi, đi xem với tướng công một chút, dọc đường tướng công có mua rất nhiều lễ vật về cho ngươi, ngươi xem thử xem có thích hay không.”
Hai người cùng nhau đi đến tiền thính, hành lý dỡ xuống từ trên xe ngựa tối hôm qua đều đã được đặt sẵn ở đó. Thẩm Tương Ngôn dặn dò hạ nhân chuyển những hương liệu đem về lần này vào chế hương viện chuyên dùng để chế hương trước, sau đó hẵng dời ba rương lớn lễ vật hắn chuẩn bị cho Hạ Dung ra riêng.
Hạ Dung ngạc nhiên mở rương ra, bên trong đựng đủ loại đồ vật. Chẳng những có vài bộ y phục đậm sắc Giang Nam, cùng hai hộp trang sức y có thể sử dụng được, mà còn có rất nhiều đồ chơi thú vị cả lớn lẫn nhỏ, từ lọ hoa, đồ trang trí đến mặt nạ, tượng đất, quả thật không thiếu thứ gì.
Hạ Dung xem qua từng cái từng cái suýt chút nữa đã hoa cả mắt, xem một lúc lại không nhịn được mà nhỏ giọng nghẹn ngào, chỉ cần nhìn những thứ này là y có thể cảm nhận được trên đường đi tướng công cũng nhớ đến y, bằng không cũng sẽ không thu thập nhiều đồ về cho y như vậy.
Thấy tiểu phu lang lại sắp khóc tiếp, Thẩm Tương Ngôn vội lên tiếng: “Vậy mà bảo không phải là bé khóc nhè đấy, lẽ nào ngươi không thích mấy món đồ tướng công mang về cho ngươi sao, nếu không thích thì cứ ném đi đi, giữ lại làm gì.” Rồi tỏ vẻ định bảo bọn hạ nhân đến dọn đồ.
Hạ Dung biết tướng công đang cố gắng dỗ dành mình, vội vàng lắc lắc ống tay áo của tướng công, nín khóc mà cười: “Dung nhi thích lắm, không được vứt đâu, đưa cho ta thì là của ta rồi.”
“Được rồi, nếu phu lang thích thì cứ giữ lại cho Dung nhi chơi đi.” Nói xong liền dặn Hà Hân mang người dọn tất cả đống đồ này về Hải Đường viện, để sau này Hạ Dung từ từ thưởng thức từng cái.
Hết chương 22
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!