Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ


Chương 32


“Lá cờ chỉ để điều khiển thôi, cờ màu trắng là chính còn màu đen là phụ. Chủ yếu là bột được chế từ hoa Lan Bá, nó có tác dụng làm cho một số vật có thể trôi nổi giữa không trung miễn là không quá nặng. Kết hợp với hai lá cờ để điều khiển phương hướng nữa là xong.” Tử Du giảng giải cho hắn.

Vì liên quan đến những thứ kỳ lạ nên Hạo Thiên chăm chú nghe nàng giải thích, trong lòng thì đang mường tượng lại. Phải chi nếu mắt hắn không bị mù như trước thì nhất định sẽ càng thêm phấn khích với trải nghiệm bay lượn trước đó. Nhưng dù sao Hạo Thiên cũng biết hài lòng với hiện tại bởi vì ít ra hắn vẫn còn sống.

“Cảm ơn.” Hạo Thiên nói.

Tử Du không trả lời cũng không có hỏi lại, có lẽ nàng lờ mờ đoán ra được lý do.

Hạo Thiên lại hỏi tiếp. “Vì sao cô lại giúp ta?”

Tử Du nhìn về phía xa, sâu trong ánh mắt là một chút gì đó đau thương, nàng không trả lời, cứ thế mọi thứ chìm vào im lặng, lâu lâu chỉ nghe tiếng lách tách của đống củi đang cháy.

Rất lâu sau đó Tử Du lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, ảm đạm ấy. “Nhìn ngươi đêm đầu tiên ở ngôi miếu… khiến ta nhớ tới phụ thân,mẫu thân của ta…”

“Không nghĩ tới nàng cũng giống mình, đều phải xa phụ mẫu, không lẽ cũng bị ai đó bắt đi, nhưng chẳng phải nàng thường khoe tổ phụ của nàng lợi hại lắm hay sao? Thì ra đều là người cùng hoàn cảnh giống nhau.”

“Không phải tổ phụ của cô lợi hại lắm sao? Nhất định sẽ giải quyết được hết.” Hạo Thiên không hiểu nhưng vẫn cố an ủi nàng.

“Không…ngươi không hiểu, họ xa ta…xa mãi.” Nói tới đây khóe mắt nàng rưng rưng, Hạo Thiên không thấy được điều đó, chỉ có thể cảm nhận qua lời nói có chút nghẹn ngào của nàng.

Câu trả lời của Tử Du khiến hắn càng thêm bất ngờ, cứ ngỡ hiện tại bản thân hắn đã rất thê thảm nhưng nàng còn thảm hơn. Tuy phụ mẫu Hạo Thiên bị bắt đi, lành ít dữ nhiều nhưng vẫn có thể còn sống mà làm cho hắn còn chút hi vọng. Nhưng còn nàng…Hạo Thiên không dám nghĩ tiếp, Hạo Thiên không biết nói lời gì, an ủi nàng thế nào, bởi vì hắn không phải là nàng, không phải sống từng ấy năm một mình, không có người thân bên cạnh. Bỗng dưng trong lòng lại có chút khó chịu.

Thời gian cứ thế trôi đi, qua một lúc Tử Du nói “Thật thoải mái, có nhiều thứ không thể cưỡng cầu, trở về thôi.” giọng Tử Du nhỏ đi, có chút khan khan trong giọng nói. Hạo Thiên cũng không nói gì thêm chỉ gật nhẹ đầu.

Ngoài trời tối đen như mực nhưng nhờ có ánh trăng mà dịu nhẹ đi hẳn, chốc lát lại vang lên tiếng hắt hơi của ai đó phá tan sự tĩnh mịch của màn đêm.

Hai ngày sau, vào một buổi tối tại Viên phủ, Viên Lục Tường đang ngồi ở cạnh chiếc bàn đá bên trong vườn hoa, mấy ngày gần đây tâm trạng hắn không được tốt, luôn cáu gắt khó chịu, dễ nổi nóng có khi còn chửi bới đám người gia đinh chỉ vì vài lỗi nhỏ.

Đang nâng chén rượu chuẩn bị đưa lên miệng thì một tên gia đinh chạy đến báo.

“Công tử, phía bên ngoài có hai tên ăn mày nói là có chuyện rất quan trọng cần gặp.”

Viên Lục Tường ném luôn cái chén trên tay vào người tên gia đinh rồi quát. “Ngươi có bị ngu hay không, thân phận của ta thế nào, loại người nào cũng có thể gặp hay sao, lần sau xảy ra chuyện như thế này thì không cần báo, cứ đuổi đi hết.”

Tên gia đinh bị chén rượu làm ướt hết cả áo vội vâng dạ lia lịa quay đầu rời đi. Vừa mới bước được mấy bước chân thì lại nghe tiếng công tử nhà hắn gọi lại, bảo cho hai tên kia vào gặp.

Vài phút sau tên gia đinh kia quay trở lại, phía sau hắn là hai người, một tên to con vạm vỡ, tay đầy sẹo với một tên gầy còm lưng gù điểm chung duy nhất của hai người đó là quần áo rách rưới còn phảng phất một mùi hôi thối.

Viên Lục Tường nhìn chằm chằm vào hai tên trước mặt, một lúc sau y cất tiếng hỏi. “Hai người các ngươi là ai, tìm đến ta là có chuyện gì?”

Tên to con trả lời. “Ta tên Huỳnh Thanh, công tử không biết chúng ta nhưng ngược lại uy danh của công tử ở Thủy Thành này không ai mà không biết tới…”

“Không cần dông dài. Nói, các ngươi tìm ta có mục đích gì.” Viên Lục Tường mang theo chút nóng nảy ngắt lời Huỳnh Thanh.

“Nếu công tử đã nói thế thì ta vào thẳng vấn đề. Mấy ngày trước có xảy ra một vụ ẩu đả, giữa những người dân gần đó và một tên ăn mày trong ngôi miếu đổ nát, không biết công tử có nghe nói tới hay không?”

Viên Lục Tường nhíu mày, lạnh nhạt trả lời. “Chưa nghe.”

Huỳnh Thanh cũng không bất ngờ với câu trả lời của công tử nhà họ Viên, y cười rồi nói tiếp. “Vậy mà theo chúng ta biết những tên hô hào cầm đầu trong đám người đó vô tình lại là gia đinh,người hầu ở trong Viên Phủ.”

Nghe tới đây Viên Lục Tường mặt nhăn lại, trầm giọng hỏi. “Thì sao?”

“Hahaha công tử đừng hiểu lầm, chúng ta tìm tới đây cũng không phải để gây sự, mà là hợp tác.”

Viên Lục Tường nhướng đôi lông mày, cảm thấy khó hiểu liền hỏi. “Ngươi cũng muốn đối phó với hắn.”

Nhưng đáp lại lời của y là cái lắc đầu của Huỳnh Thanh, suy nghĩ một lúc đôi mắt viên Lục Tường sáng lên. “Là yêu nữ kia?”

Lúc này Huỳnh Thanh mới gật đầu. “Công tử không biết, hai ngày trước bọn ta vừa chạm trán với nhau, ta biết mình đánh không được nàng nên bỏ đi. Cục tức này ta nuốt không trôi được.”

“Ngươi còn không đánh được yêu nữ đó thì có tác dụng gì mà hợp tác với ta.”

Huỳnh Thanh chậm rãi nói. “Thứ nhất, ta biết điểm yếu của yêu nữ đó, thứ hai công tử có thể cho người giả trang thành ăn mày, nếu có gây sự chú ý đến các gia tộc lớn khác thì ta có thể đứng ra thay công tử nhận trách nhiệm. Chẳng phải đó là lý do khiến công tử đến tận bây giờ chưa ra tay hay sao?”

“Chưa hết, để tỏ thành ý, bọn ta cũng sẽ mang theo một số huynh đệ thân thủ không tầm thường để trợ giúp. Ngoài ra ta cũng sẽ tham gia trực tiếp.”

Dứt lời tay Huỳnh Thanh đưa xuống phía thắt lưng rút thứ gì đó phóng thẳng đến hướng Viên công tử.

Viên Lục Tường chỉ kịp nghe âm thanh xé gió, tiếp sau đó là những cọng tóc bên tai hắn bị cắt đứt, cứ thế đong đưa rơi xuống đất trong sự ngỡ ngàng, gã vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

Phải vài giây sau, Viên Lục Tường mới thoát khỏi sự ngỡ ngàng, vẻ khó chịu trên mặt gã lúc ban đầu đã biến mất, thay vào đó ở khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười có chút âm hiểm trên khuôn mặt.

“Hahaha được lắm, ngồi xuống đi rồi nói chuyện.” Viên Lục Tường đưa tay ra hiệu.

Không thể phủ nhận là Huỳnh Thanh nói không sai, ngoại trừ phủ thành chủ còn lại trong thành bất kỳ gia tộc nào cũng không được phép xây dựng quân đội hay thế lực nào khác. Vậy nên khi sử dụng một số lượng lớn người trong phủ đi làm bất kỳ việc gì đều rất dễ gây chú ý. Đối với Viên gia hiện tại điều đó không có lợi khi mà Lý Gia vừa đoạt lấy vị trí thành chủ. Mối quan hệ trước giờ của hai bên vốn dĩ cũng không mấy thân thiết.

Ngoài ra còn một lý do khác mà Viên Lục Tường không dám làm to chuyện, gây ồn ào, đó là bởi vì gã sợ Bạch Tư Thành hoặc ai đó có quan hệ tốt với Hạo Gia, sẽ phá hư kế hoạch của hắn. Thậm chí có thể ảnh hưởng ít nhiều đến Viên Gia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN