Tạo Hóa Chi Vương - Chương 33: Bí Mật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Tạo Hóa Chi Vương


Chương 33: Bí Mật


Hưu!

Một đạo kiếm quang màu băng lam mang theo hàn ý vô tận bắn về phía Diệp Chân, kiếm ý băng hàn kia, để toàn thân Diệp Chân bao phủ một tầng sương trắng.

Có điều lúc này đây, ánh mắt Diệp Chân lại không nháy một cái, còn đảo mắt quan sát tỉ mỉ đạo kiếm quang màu băng lam kia.

– Liêu giáo tập, thủ pháp luyện gan của ngươi cho ta, thật không có ý tưởng mới gì cả?

Nhìn chằm chằm vào kiếm quang màu băng lam, Diệp Chân có chút nhàm chán nói.

Liêu Phi Bạch Liêu giáo tập mặc quần áo màu lam nhạt, mày liễu mắt sao, khí khái hào hùng không thua kém đấng mày râu, không có dấu hiệu nào xuất hiện ở trước người Diệp Chân.

– Ta nghĩ ngươi quên một tháng ước hẹn, đang chuẩn bị đi bổ gia hỏa không giữ lời hứa như ngươi, không nghĩ tới, ngươi ngược lại đến rồi.

Trong nháy mắt Diệp Chân đổ mồ hôi lạnh, hắn cảm giác ánh mắt của Liêu Phi Bạch trên dưới dò xét hắn, tựa hồ đang đánh giá đâm từ nơi nào mới tốt, thật giống như muốn một kiếm bổ hắn, để toàn thân hắn rét run.

Một ánh mắt có thể để Diệp Chân như thế, Diệp Chân chỉ có thể nói, nữ nhân Liêu Phi Bạch này, quá kinh khủng.

– Yên tâm đi, chủ yếu là tu vi của ngươi quá non, không chịu được dọn dẹp, chờ tu vi của ngươi lại tiến bộ một bước, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi kinh hỉ.

Nói xong, Liêu Phi Bạch chỉ vào tấm bia đá ở sau lưng có ghi “nếu muốn hỏi đúc gan trước”, nhìn Diệp Chân làm tư thế xin mời.

– Một chưởng chặt đứt tấm bia đá này, ta cho ngươi ba cơ hội, nếu ba lần cũng không thể chặt đứt, vậy thì chuẩn bị…

– Xùy!

Diệp Chân hời hợt đánh ra một chưởng, khí cương hiện lên, chưởng chưa tới, một góc của tấm bia đá đã bị Diệp Chân cắt bay, giống như cắt đậu hũ.

Thần sắc của Liêu Phi Bạch ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân lóe lên dị sắc.

– Mới một tháng, vậy mà tiến bộ nhiều như vậy? Tiềm lực của ngươi, còn cường đại hơn ta tưởng tượng.

Nghe Liêu Phi Bạch khích lệ, Diệp Chân đang muốn đắc ý, trong mắt Liêu Phi Bạch lại lóe lên tinh quang, ngón tay ngọc nhẹ nhàng phất một cái, chỉ vào uyển mạch của Diệp Chân.

Theo bản năng, cổ tay của Diệp Chân cơ hồ như rắn rung động, ý muốn thoát khỏi Liêu Phi Bạch nắm bắt, nhưng hai ngón tay của Liêu Phi Bạch giống như ảo ảnh, nhẹ nhàng mổ một cái, liền khiến Diệp Chân không thể động đậy.

Diệp Chân chỉ cảm thấy cổ tay run lên, một tia lực lượng lạnh như băng chui vào trong cơ thể hắn.

Ngón tay khoác lên uyển mạch của Diệp Chân lạnh buốt như ngọc, nhưng lực lượng tràn vào trong cơ thể Diệp Chân, lại lạnh như hàn băng.

Lực lượng băng hàn kia xông vào trong cơ thể Diệp Chân, chấn động quái dị, tinh lực cùng vài giọt Chân Nguyên trong đan điền Diệp Chân, trong nháy mắt giống như bị đốt lên vậy.

Diệp Chân cũng không có vận dụng mấy giọt Chân Nguyên kia, xoát một tiếng, không tự chủ được vọt ra, nằm ở trên cánh tay của Diệp Chân.

– Ba giọt Chân Nguyên? Tốt, dám ẩn giấu tu vi ở trước mặt ta, ngươi thật coi Liêu Phi Bạch ta mắt mù sao.

Lời còn chưa dứt, Diệp Chân liền thầm nghĩ không ổn, trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân mạnh mẽ bay lên, giống như một chiếc thuyền lá lênh đênh xông vào trong biển rộng, tung bay trên dưới trái phải.

Chỉ thấy ở trên tay Liêu Phi Bạch, Diệp Chân bị múa thành bánh xe, đầu chân cuộn thành một cục. Bộ dáng kia, Diệp Chân đâu còn là người, rõ ràng là một con rối trên tay Liêu Phi Bạch.

Thời điểm bụng Diệp Chân bắt đầu dời sông lấp biển, đầu váng mắt hoa, Diệp Chân liền bị Liêu Phi Bạch vứt ra ngoài, chỉ nói một câu, Liêu Phi Bạch liền tiêu sái quay người đi vào nội viện.

– Ói ra, sau đó đi vào!

Thời điểm Diệp Chân bước vào nội viện của Liêu Phi Bạch, còn đầu nặng chân nhẹ, có trời mới biết Liêu Phi Bạch quay hắn nhanh như thế nào, trong nháy mắt đó, Diệp Chân cảm giác tay chân của mình tựa hồ muốn rời thân thể, loại cảm giác này, Diệp Chân tuyệt đối không muốn nếm lần thứ hai.

– Tu vi của ngươi tiến cảnh còn nhanh hơn ta tưởng tượng, như vậy phần thưởng cho ngươi, tự nhiên phải cao hơn một chút.

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Chân sáng ngời. Về chuyện ban thưởng a, hắn không nghĩ tới, từ chỗ Liêu giáo tập không chỉ thu được công pháp, còn có ban thưởng, còn tình huống này tựa hồ vượt qua phạm vi giáo tập chỉ đạo, Diệp Chân không thèm để ý.

– Ba tháng, trong vòng ba tháng, nếu ngươi có thể chuyển hóa tất cả huyết khí trong cơ thể thành Chân Nguyên, đột phá đến Chân Nguyên cảnh, ta liền ban thưởng ngươi một quyển công pháp Nhân giai Thượng phẩm tu luyện.

– Công pháp Nhân giai Thượng phẩm? Thực?

Thần sắc của Diệp Chân rất giật mình.

Đừng nhìn đệ tử tạp dịch một khi tấn cấp thành đệ tử ngoại môn, lập tức đạt được công pháp bí tịch Phàm giai Trung phẩm hoặc Thượng phẩm, nhảy lên khá lớn. Nhưng công pháp bí tịch cấp bậc càng lên cao, càng trân quý, càng thưa thớt.

Nếu đệ tử ngoại môn tấn cấp thành đệ tử nội môn, có thể lấy được ban thưởng công pháp bí tịch mới, nhưng cấp bậc của công pháp bí tịch mới, chỉ là Nhân giai Hạ phẩm.

Nếu đệ tử nội môn có thể vào Thiên Bảng, hay ở trong tông môn thi đấu lấy được thành tích tốt, mới có cơ hội đạt được công pháp Nhân giai Trung phẩm ban thưởng.

Về phần công pháp Nhân giai Thượng phẩm, thông thường đệ tử nội môn, cơ hồ không thể nào đạt được.

Nghe nói, Tề Vân Tông chỉ có chưởng môn có thể tu luyện công pháp trấn tông, cấp bậc của nó cũng mới Địa giai Trung phẩm.

Bởi vậy có thể thấy được, công pháp Nhân giai Thượng phẩm trân quý bao nhiêu.

Đồng thời, công pháp cấp bậc cao, ở tốc độ tu luyện, uy lực công pháp, càng có ưu thế to lớn, nếu Diệp Chân có thể sớm một bước đạt được công pháp Nhân giai Thượng phẩm, như vậy ưu thế kia, quả thực không thể tính toán.

– Đương nhiên! Chỉ cần trong vòng ba tháng ngươi có thể đột phá đến Chân Nguyên cảnh.

– Ba tháng…

Lúc này Diệp Chân mới ý thức được điều kiện Liêu Phi Bạch nói, trong nháy mắt liền ngây dại.

Không phải điều kiện này khó khăn, mà căn bản là không làm được.

Dưới tình huống bình thường, đệ tử ngoại môn ngưng luyện ra giọt Chân Nguyên thứ nhất, muốn tất cả huyết khí hóa thành Chân Nguyên, chân chính bước vào Chân Nguyên cảnh, nhanh nhất cũng phải một năm, đây là dưới tình huống mỗi ngày có Huyết Nguyên đan gia trì.

Coi như Diệp Chân có Thạch Tủy linh dịch không muốn người biết, trong vòng ba tháng cũng làm không được, nhanh nhất, sợ cũng phải nửa năm trở lên.

– Liêu giáo tập, ngươi đừng chơi ta, ba tháng, căn bản làm không được a.

Diệp Chân cười khổ.

– Lại thêm cái này thì sao?

Một bình đan dược xuất hiện ở trước mặt Diệp Chân, trên đó viết ba chữ Ngưng Chân Đan.

– Một bình?

Diệp Chân hỏi.

– Một bình!

– Một bình không đủ, bốn năm bình còn tạm được.

Thấy Liêu giáo tập hào phóng như thế, Diệp Chân dứt khoát chơi công phu sư tử ngoạm.

Diệp Chân mới mở miệng, trong nháy mắt Liêu Phi Bạch giống như sư tử cái bị chọc giận, nhìn Diệp Chân điên cuồng hét lên.

– Bốn năm bình Ngưng Chân Đan? Sao ngươi không muốn mười bình tám bình?

– Có nhiều Ngưng Chân Đan như vậy, ngay cả heo, lão nương cũng có thể để nó tiến vào Chân Nguyên cảnh, còn cần lấy ra khích lệ ngươi?

– Một bình Ngưng Chân Đan, không muốn thì cút ngay! Về sau lão nương gặp ngươi một lần bổ một lần.

Liêu Phi Bạch gầm lên xong lại nói tục.

Cuối cùng, Diệp Chân có chút ngượng ngùng thu bình Ngưng Chân Đan lại.

– Ta thử xem…

– Không phải muốn ngươi nếm thử, mà là phải làm được, làm không được, về sau lão nương gặp ngươi một lần bổ ngươi một lần.

Trong nháy mắt Diệp Chân liền quýnh lên, nhận cũng bổ, không nhận cũng bổ, Liêu giáo tập cũng quá bạo lực đi?

Trầm ngâm một chút, Diệp Chân hít sâu một hơi, giơ Ngưng Chân Đan trong tay, thần sắc có chút trịnh trọng hỏi:

– Liêu giáo tập, có thể nói tại sao không?

Vì cái gì mà lại đối xử đặc thù với ta như thế, ban thưởng công pháp, lại cho đan dược, ta nhớ trước đây không có bất kỳ một đệ tử ngoại môn nào có thể đạt được ngươi chỉ điểm a.

Thấy Diệp Chân hỏi như thế, Liêu Phi Bạch cũng không có chút ngạc nhiên, ngược lại bật cười:

– Như thế nào, sợ? Lão nương đào cho ngươi một cái hố lớn, đang chờ ngươi nhảy vào. Nếu sợ, ném đan dược cút ngay cho lão nương, về sau gặp ngươi một lần bổ một lần!

– Sợ cái gì? Ba tháng thì ba tháng.

Liêu Phi Bạch cười nhạo, khơi dậy huyết tính của Diệp Chân, cầm Ngưng Chân Đan xoay người rời đi.

Đang lúc trên gương mặt xinh đẹp của Liêu Phi Bạch lộ ra nụ cười tự đắc, Diệp Chân đột nhiên quay người lại, làm thần sắc của Liêu Phi Bạch cứng đờ.

– Liêu giáo tập, còn có một vấn đề tu luyện không rõ ràng, còn cần ngươi chỉ điểm.

Diệp Chân nói.

Nghe Diệp Chân muốn hỏi vấn đề tu luyện, Liêu Phi Bạch mới thở dài một hơi, vừa rồi Liêu Phi Bạch còn tưởng rằng Diệp Chân muốn đổi ý.

– Hỏi đi.

– Liêu giáo tập, không biết là nguyên nhân nào, lúc ta tu luyện Tinh Huyết Nguyên Thể Công, vậy mà trực tiếp từ Luyện Huyết tứ trọng đột phá đến Luyện Huyết ngũ trọng, căn bản không có trải qua quá trình tẩy tủy luyện thể.

Dừng một chút, Diệp Chân cười khổ.

– Không nói gạt ngươi, ta thậm chí ngay cả một viên Tẩy Tủy Đan cũng không có dùng qua!

Trong nháy mắt tiếp theo, Liêu Phi Bạch lại về phía Diệp Chân hét lên:

– Ngươi ngốc sao, ngươi là Tiên Thiên tịnh thể, trong cơ thể đã thuần khiết như ngọc, còn tẩy tủy luyện thể? Nếu ngươi là đồ đệ ta, lão nương liền một chưởng vỗ chết ngươi, miễn ngươi làm lão nương mất mặt!

Liêu giáo tập còn chưa nói xong, Diệp Chân đã bị Liêu giáo tập gào thét dọa sợ tới mức không quay đầu lại chạy như điên ra ngoài, sau lưng, tiếng gầm gừ của Liêu Phi Bạch vẫn còn tiếp tục.

– Ngươi coi đầu óc lão nương có vấn đề sao, nếu không phải ngươi có Tiên Thiên tịnh thể, đừng nói cho ngươi một bình Ngưng Chân Đan, coi như mười bình, trong vòng ba tháng ngươi cũng không đột phá đến Chân Nguyên cảnh được!

Diệp Chân lao ra ngoài cửa lại oán thầm, mới vừa rồi không phải nói, có nhiều Ngưng Chân Đan như vậy, ngay cả heo cũng có thể đột phá Chân Nguyên cảnh sao?

Diệp Chân cũng không nghĩ tới, tác dụng của Tiên Thiên tịnh thể này lớn như thế, như vậy tác dụng của Thạch Tủy linh dịch kia, còn trọng yếu hơn Diệp Chân tưởng tượng.

Rời khỏi chỗ ở của Liêu Phi Bạch giáo tập, sau khi Diệp Chân chạy trối chết trở về, Thải Y Tiên Tử mặc quần áo rực rỡ, trong ngực ôm Hoa Ly xuất hiện ở sau lưng Liêu Phi Bạch.

– Được rồi Liêu tỷ tỷ, hắn đã đi, nhìn ngươi như vậy, hắn bị dọa gần chết rồi!

Thải Y Tiên Tử nói.

– Gì đây, gia hỏa này cứu được tâm can bảo bối của ngươi, ngươi đau lòng.

Bị Liêu Phi Bạch trêu chọc, Thải Y Tiên Tử nhớ tới nguyên nhân bệnh của Hoa Ly, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.

– Đâu có đâu.

– Còn nói không có, nói ngươi một câu, mặt liền đỏ lên.

Đang khi nói chuyện, hai nữ cười đùa, cười đùa một hồi, Thải Y Tiên Tử nghiêm sắc nói:

– Liêu tỷ tỷ, ngươi có phát hiện không, trên người Diệp Chân này có không ít bí mật a.

– Trở thành đệ tử ngoại môn một tháng, tu vi từ Luyện Huyết tam trọng tăng đến Luyện Huyết ngũ trọng. Tốc độ này, đều gần sánh bằng tốc độ tu luyện của Nhâm Tây Hoa rồi.

– Hơn nữa, xế chiều hôm nay, một con Huyễn Ảnh Xà Vương không rõ liền trở thành xác không, mặc dù hắn nói có Yêu Ma qua lại, nhưng ta cảm thấy có chút không đúng.

Nghe Thải Y Tiên Tử hỏi, Liêu Phi Bạch hơi híp mắt, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm.

– Muội muội, trên đời này, người nào không có bí mật? Ngươi nói phải không? Liền nói bí mật trên người chúng ta, kia còn ít sao?

Dừng một chút, Liêu Phi Bạch lại nói:

– Hơn nữa, muốn nói người có bí mật, Thải Y ngươi mới là bí mật lớn nhất của Tề Vân Tông chúng ta…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN