Cửu Chuyển Tinh Thần Biến - Chương 125: Nguy cơ của âu dương hồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Cửu Chuyển Tinh Thần Biến


Chương 125: Nguy cơ của âu dương hồng


Tiểu Ảnh tự nhiên xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nó là người hàng phục ma thú loài chim, Kim Ma Ngốc Ưng hung mãnh kia. Chỉ là đối với việc tại sao Sở Lâm Phong lại có một con sủng vật như vậy, mọi người đều không biết được.

Tiểu Ảnh nhìn Sở Lâm Phong một chút, sau đó lại dùng tâm thần giao lưu với hắn, nói:

– Chủ nhân, người nên để ta ra sớm hơn, hiện tại cái bụng ta đang rất đói đó!

– Không có chuyện gì. Nhìn thấy những thi thể của ma thú này không, sau này ta sẽ để cho ngươi ăn đủ, có thể ăn bao nhiêu được thì ăn bấy nhiêu, chỉ là đừng để cho mình no quá.

Tâm tình của Sở Lâm Phong rất tốt, Kiếm linh Nguyệt nhi nói có thể nó sẽ đột phá, như vậy nhất định là có nguyên nhân.

– Cảm ơn chủ nhân, vậy ta sẽ không khách khí nữa!

Sau khi Tiểu Ảnh nói xong lại đi tới thi thể của một đầu Lang Đầu Hổ.

Trước tiên là nó dùng mũi ngửi một cái, sau đó quay đầu nhìn Sở Lâm Phong một chút:

– Ma thú này không tệ, nếu như ăn mấy chục con thì ta có thể trở thành linh thú cấp một.

Đương nhiên thanh âm này chỉ có Sở Lâm Phong mới có thể nghe thấy được.

Linh thú cấp một, tuy rằng thực lực rất yếu, nhưng đối với Sở Lâm Phong mà nói, hắn lại cảm thấy rất là cao hứng, có thể ăn uống một lần đã đột phá cấp độ ma thú, đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy, mà con ma thú này lại chính là tiểu đệ của mình kìa.

Lập tức Tiểu Ảnh bắt đầu ăn, trên người Tiểu Ảnh phát ra một trận ánh sáng nhỏ yếu, sau đó con Lang Đầu Hổ có thể tích lớn hơn nó gấp chục lần trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi, giống như bị ném vào trong nhẫn trữ vật vậy, khá là thần kỳ.

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn nó, bao gồm cả Sở Lâm Phong cũng vậy, đây thật sự là ăn ma thú không nhả xương, quá trâu bò.

Không lâu sau, thi thể của mấy chục con ma thú đã bị Tiểu Ảnh chỉ lớn bằng con chó con ăn sạch, ngoại trừ trên đất còn giữ lại những vết máu tươi kia ra. Khó có thể khiến cho người ta tin tưởng rằng nơi này đã từng xuất hiện qua rất nhiều ma thú.

Mà lúc này Tiểu Ảnh lại hùng hục chạy đến bên người Sở Lâm Phong, dùng tâm thần giao lưu nói:

– Chủ nhân, lần sau nếu có thứ tốt như vậy nên gọi ta sớm thì hơn. Ngày hôm nay ăn rất thoải mái, ta cần tiêu hóa những năng lượng này, không có chuyện thì đừng có quấy rầy ta.

Sau đó ánh sáng lóe lên nó lập tức biến mất ở trước mặt mọi người, Sở Lâm Phong biết tên này đã trở lại cánh tay của mình. Chỉ là không biết lần sau xuất hiện có phải đã dài lớn hơn trước rất nhiều hay không.

– Biểu hiện của mọi người lần này không tệ, ta rất hài lòng, hiện tại ta sẽ phân phối ma tinh, Lão Ngưu, ngươi và Diệp Tinh Thần hoàn thành chuyện này đi. Dựa theo số lượng chém giết ma thú mà phân phối, nhất định phải làm công bằng công chính.

Sở Lâm Phong nói.

Dựa theo tình huống mỗi người săn giết, Sở Lâm Phong giao ma tinh cho hai người Ngưu Thiên và Diệp Tinh Thần đi phân phối, chính hắn chỉ lấy hai viên ma tinh mà thôi.

Dùng số lượng săn giết của Sở Lâm Phong hơn xa chút ma tinh ấy, thế nhưng hắn cố ý chỉ lấy như vậy, nói thế nào thì mọi người cũng phải lăn vào nguy hiểm mới có được, không thể vì mình là lão đại mà hắn có thể lấy nhiều.

Cuối cùng Ngưu Thiên và Diệp Tinh Thần mỗi người có được bốn viên ma tinh, người ít nhất cũng có được hai viên, đây là chuyện trước nay chưa từng xuất hiện, trong lòng mọi người đều vô cùng cao hứng, cảm thấy rất tốt đối với việc có thể trở thành tiểu đệ của Sở Lâm Phong.

Trong lúc mọi người vì có được ma tinh mà cảm thấy cao hứng thì từ phía xa xa truyền đến một trận tiếng gầm gừ của ma thú, từ phương hướng âm thanh truyền tới, hẳn là hướng mà đám người Ngưu Thiên trở về.

– Lão đại, chẳng lẽ có người vào sơn động hay sao? Nếu như chúng ta không mau chân đến xem, vạn nhất đối phương là người của Hải Long học viện, bị bọn họ đoạt được bảo bối thì thiệt thòi to rồi.

Lúc này Ngưu Thiên vội vàng nói.

Lời của Ngưu Thiên được đại đa số người tán đồng, bọn họ cũng đều muốn đi xem, nếu như có thể có được bảo bối thì cũng là chuyện đáng để hưng phấn, tuy rằng có nhiều người như vậy, nhưng thứ tốt không hẳng chỉ có một hai cái, nói không chừng có thể được phân một chén canh đó.

Sở Lâm Phong nhìn Dương Nhị và Đường Lỵ một chút. Tâm tử của hai nàng lợi hại hơn nam nhân, phân tích vấn đề cũng sẽ toàn diện hơn nhiều. Nếu tùy tiện đi vào cứ như vậy, nếu như đối phương là người của Hải Long học viện thì còn có thể chém giết, vạn nhất là người của Thiên Long học viện thì nên làm sao đây? Chẳng lẽ tự giết lẫn nhau sao.

Lại nói, nơi này xuất hiện sơn động có thể là như hang núi mà Kim Ma Ngốc Ưng bảo vệ hay không? Bên trong tràn ngập nguy cơ, coi như bên trong có bảo bối thì mình cũng không thể để cho các tiểu đệ đi mạo hiểm được.

Sở Lâm Phong có vẻ có chút do dự, lúc này Dương Nhị mới nói:

– Có lẽ chúng ta nên tới đó xem một chút, nếu như là người của Hải Long học viện thì lập tức chém giết. Không chừng lần này có thể gặp phải người của ban loại ưu đó, như vậy cũng có thể giải trừ nguy cơ nhất định.

– Ha ha, ta không ngờ nàng cũng có khuynh hướng bạo lực nhỉ?

Sở Lâm Phong cười nói.

– Ngươi có muốn thử một chút hay không? Thập hương nhuyễn cân tán của ta vẫn còn đó!

Trên mặt Dương Nhị hiện lên nụ cười quái dị.

– Quên đi, ta không muốn lại lãng phí một viên thuốc giải của nàng nữa. Như vậy chúng ta đi xem xem, chỉ là mọi người cẩn thận một chút, nếu như gặp phải người của Hải Long học viện thì toàn lực chém giết, gặp phải người của học viện chúng ta thì lại xem tình huống, có cơ hội giúp đỡ thì giúp. Không chừng còn có thể có được chỗ tốt không tưởng tượng được nổi đấy.

Sở Lâm Phong cười nói.

Có câu nói của Sở Lâm Phong, mọi người  nhanh chóng cùng đi về một phương hướng.

Không lâu sau mọi người đã đi tới nơi cần tới, tìm một nơi bí mật để ẩn giấu thân thể. Chỉ là hình ảnh trước mắt lại làm cho mọi người sững sờ, mấy chục học viên đang công kích vài con ma thú có thể tích khổng lồ, còn có mấy học viên đang chém giết lẫn nhau.

Người khác thì không biết rõ, thế nhưng Sở Lâm Phong lại biết rất rõ ràng. Mấy người kia kỳ thực chính là người cùng nhóm với Âu Dương Hồng, chỉ là không biết vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, không phải mình đã nói cho Âu Dương Hồng biết phải cẩn thận người của Hải Long học viện sao? Lẽ nào hắn xem lời của mình là gió thoảng bên tai chứ?

Giữa lúc Sở Lâm Phong cảm thấy kỳ quái thì phía đối diện truyền đến tiếng gầm lên giận dữ:

– Người của Thiên Long học viện cũng chỉ đến như thế thôi sao? Ngay cả ba chiêu của lão tử cũng không tiếp nổi, còn dám ở chỗ này nói khoác không biết ngượng, hôm nay ta sẽ khiến cho toàn bộ các ngươi chết ở chỗ này.

– Mọi người lên, mấy người kia không phải là đối thủ của đối phương, nhìn dáng vẻ rất có khả năng bên trong đối phương có học viên của ban cao đẳng, chúng ta đi hỗ trợ!

Sở Lâm Phong nói xong trước tiên chạy vội ra ngoài, tốc độ nhanh chóng mang theo một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã gia nhập vào trong chiến đấu.

Sở Lâm Phong lập tức xuất hiện khiến cho người của Hải Long học viện cảm thấy không kịp ứng phó, không ai nghĩ tới vào lúc này lại xuất hiện một người như vậy, lại là người của Thiên Long học viện.

Thanh Sương kiếm mang theo thế như chẻ tre, trong mấy tức Sở Lâm Phong đã chém giết được hai người, khiến cho người của đối phương cảm thấy sợ hãi đối với thiếu niên bất thình lình xuất hiện này, cả đám bắt đầu liên tục lùi về phía sau.

Mà lúc này Sở Lâm Phong mới nhìn thấy trên đất lại có một người đang nằm, người này hết sức quan trọng đối với Sở Lâm Phong, là Âu Dương Hồng.

Sở Lâm Phong dùng tay đặt lên trên mũi hắn, vẫn còn hơi thở, chỉ là nhìn dáng vẻ đã bị trọng thương mà dẫn tới hôn mê:

– Chết tiệt! Nếu như Âu Dương Hồng chết, ta sẽ khiến cho mọi người các ngươi chết mười lần!

Sở Lâm Phong cả giận nói.

Âu Dương Hồng là người nắm giữ huyết thống Bạch hổ, nếu như hắn bị chém giết, như vậy đối với mình sẽ là mất đi một cánh tay đắc lực. Chuyện này đối với đại nghiệp sau đó sẽ có ảnh hưởng rất bất lợi.

Sở Lâm Phong như nghĩ tới điều gì đó mà vội vàng lấy ra một viên đan dược toả ra linh khí nồng đậm ở trong nhẫn trữ vật, chính là viên đan dược mà lúc trước Từ viện trưởng đã cho hắn, mà hắn lại không nỡ ăn.

– Lão Ngưu, để Âu Dương Hồng ăn viên đan dược này vào, lão tử muốn để cho bọn họ biết hậu quả của việc bắt nạt tiểu đệ ta sẽ nghiêm trọng đến mức nào!

Ném đan dược cho Ngưu Thiên, sau đó Sở Lâm Phong lắc người một cái, Truy Phong Kiếm Quyết thức thứ tám Phong Lâm Thiên Hạ trong nháy mắt đã được thi triển ra…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN