Bất Hủ Kiếm Thần - Chương 190: Bí mật bất tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Bất Hủ Kiếm Thần


Chương 190: Bí mật bất tử


Quá trình chém giết tông chủ Đan Hà phái, tuy rằng không lâu, thế nhưng lại tràn ngập hung hiểm khắp nơi. Chỉ cần một mắt xích trong đó phạm phải sai lầm thì sẽ là cục diện Lâm Dịch bị mất mạng.

Bởi vì tất cả kế hoạch của Lâm Dịch đều được thành lập ở trên phỏng đoán của hắn, nếu như tông chủ Đan Hà phái không ra bài dựa theo lẽ thường, thì kết cục cũng sẽ biến thành Lâm Dịch bị mất mạng ở nơi này.

Tuy rằng Dịch Kiếm thuật có thể dự đoán đại thể hướng đi của chiến cuộc, thế nhưng lại không thể hoàn toàn nắm thế cục trong tay. Huống chi một khi chiến cuộc bạo phát, liên tục thay đổi, như vậy tất cả suy đoán đều là hoa trong gương trăng trong nước.

Trong này, có mấy điểm rất là quan trọng.

Thứ nhất, Hóa Ngoại Chi Thân phải làm được tới mức độ có thể lấy giả thành thật chân chính, không thể để lộ ra một chút sơ hở mảy may nào cả. Hóa Ngoại Chi Thân nhìn qua cũng không khác biệt gì so với bề ngoài của Lâm Dịch. Cho nên chuyện mà Lâm Dịch cần phải làm là tạo ra cho tông chủ Đan Hà phái một chút ảo giác, làm cho hắn cho rằng một cái Hóa Ngoại Chi Thân trong đó là chân thân của Lâm Dịch. Vì thế, Lâm Dịch cũng không bị tập trung, tiếp theo lại để Hóa Ngoại Chi Thân có tu vi Ngưng Khí sơ kỳ, hai tay phân thân đều cầm một khối linh thạch, nhìn như là hấp thu linh khí, thế nhưng trên thực tế lại là đang làm ra vẻ.

Thứ hai, tông chủ Đan Hà phái không toàn lực ứng phó với phân thân của Lâm Dịch. Vì mê hoặc tông chủ Đan Hà phái, trước sau Lâm Dịch đưa qua bốn cỗ Hóa Ngoại Chi Thân, mà bản thể mãi đến một khắc cuối cùng mới chính thức xuất thủ. Ngẫm lại nếu như cuối cùng tông chủ Đan Hà không đánh ra một đạo ánh sáng mờ mà là một tia, như vậy sợ rằng lúc đó Lâm Dịch sẽ phơi thây ở tại chỗ.

Thứ ba, tông chủ Đan Hà phái rất phẫn nộ đối với Lâm Dịch, nếu như có cơ hội, nhất định sẽ chém giết Lâm Dịch trước. Cũng bởi vì như vậy cho nên, Đa Bảo Đạo Nhân, Mộc Tiểu Yêu, còn có phân thân của Lâm Dịch mới có khả năng quấn lấy toàn bộ dị tượng lực của tông chủ Đan Hà phái, làm cho bản thể của Lâm Dịch có thể thừa dịp, hoàn thành một quyền cuối cùng trong nháy mắt giết chết đối phương!

Đương nhiên không thể không nói, trong lúc giao thủ ngắn ngủi này, rất nhiều chi tiết cũng thể hiện ra được thiên phú chiến đấu của Lâm Dịch gần như hoàn mỹ. Bao gồm cả Nhập Vi tránh né ánh sáng mờ, dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào tông chủ trước người của Đan Hà phái. Lại còn có một đạo thần thức công kích cuối cùng của Tử Vi tinh thuật, cũng dẫn đến tác dụng giải quyết dứt khoát, làm cho tông chủ Đan Hà phái lộ ra sơ hở, không có chút sức phản kháng nào cả, khiến cho hắn đắc thủ được.

Mặc kệ thế nào, bốn người Lâm Dịch đã hoàn thành vượt cấp chém giết gần như là kỳ tích, cũng chân chính giải quyết mối họa lớn trong lòng là tông chủ Đan Hà phái.

Kỳ thực tông chủ Đan Hà phái đã mất đi tiên cơ, trước đó đã bị thương, nếu hắn đồng ý bỏ đi sự kiêu căng của Kim Đan viên mãn, đi trước chữa thương, sau đó trở về tìm bốn người Lâm Dịch, như vậy bốn người Lâm Dịch khó có thể sáng tạo ra loại cục diện tuyệt sát này được nữa.

Hoặc là, tông chủ Đan Hà phái không tham công liều lĩnh, thận trọng, đi vững từng bước, đánh bại từng người thì rất có thể sẽ là một loại kết cục khác.

Bốn người Lâm Dịch nhìn thi thể của tông chủ Đan Hà phái, đều sinh ra một có loại cảm giác rất không thật. Mỗi người đều bị thương nặng hoặc là nhẹ, hầu như kiệt lực, trên mặt lại hiện lên vẻ vui sướng, ngồi ở tại chỗ vui vẻ cười lớn.

Bất diệt kiếm thể của Lâm Dịch chậm rãi chữa trị thương thế bên trong cơ thể, sinh khí bắt đầu khởi động chảy qua lỗ máu trên vai, phối hợp với năng lực khép lại cường hãn của Bất diệt kiếm thể, vết thương sinh ra từng cái gân xanh, dần dần khép lại.

Lâm Dịch bị dị tượng lực Kim Đan chính diện va chạm, vết thương bên ngoài chỉ là một, ngay cả nội phủ cũng bị thiêu đốt rất nghiêm trọng, có lẽ phải phí mấy ngày thì mới có khả năng tĩnh dưỡng và khôi phục lại được.

Đa Bảo Đạo Nhân đặt mông ngồi xuống dưới đất, thở hổn hển một ngụm lớn, trên trán xuất hiện đầy mồ hôi hột, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:

– Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bốn người chúng ta đã để mạng lại ở nơi đây.

Lâm Dịch đề cao tinh thần, chống đỡ thân thể trọng thương, tập tễnh đi tới bên người Đa Bảo Đạo Nhân, vỗ vỗ đầu vai của hắn, rót vào trong cơ thể hắn một đạo sinh khí, trầm giọng nói:

– Đa tạ đạo trưởng, lần này nếu như không có ngươi quấn lấy đại bộ phận dị tượng lực của tông chủ Đan Hà phái thì ta tuyệt không có cơ hội cận thân chém giết hắn được.

Đa Bảo Đạo Nhân cảm nhận được sinh khí ở trong lòng bàn tay của Lâm Dịch, trên mặt hắn hiện ra vẻ hưởng thụ, liếc mắt nhìn Lâm Dịch, nói:

– Mộc tiểu tử, ngươi biết là tốt rồi. Có câu nói thế nào nhỉ, nhận ân một giọt nước, ngươi định báo thế nào đây?

Lâm Dịch cảm thấy buồn cười, nói:

– Báo đáp một dòng suối sao, đạo trưởng yên tâm, đồ đạc trong túi trữ vật của tông chủ Đan Hà phái ta sẽ không lấy một kiện nào cả.

– Hừ, như vậy mới được chứ?

Đa Bảo Đạo Nhân híp mắt cười gật đầu.

Lâm Dịch đi tới cạnh Hàn Lỗi, vừa mới rót một cỗ sinh khí thì đột nhiên đã cảm nhận được trong cơ thể của người sau sinh ra một cỗ lực lượng phản kháng vô cùng cường hãn, mà cỗ khí tức này Lâm Dịch hiểu rất rõ, chính là tử khí!

Lâm Dịch kinh ngạc liếc mắt nhìn Hàn Lỗi, kinh ngạc nói:

– Hàn huynh, thân thể của ngươi…

Hàn Lỗi cười khổ nói:

– Không có việc gì, ngươi không cần phải xen vào chuyện của ta đây, sinh khí của ngươi xung đột với thân thể của ta đây.

Đa Bảo Đạo Nhân ở bên cạnh chen miệng vào nói:

– Mộc tiểu tử, hắn là truyền nhân của Minh Giáo, toàn thân tất cả đều là tử khí, cả ngày làm bạn cùng tử thi, thứ đồ chơi kia của ngươi vô dụng đối với hắn.

Lâm Dịch ra vẻ bừng tỉnh, sau đó lại thấp giọng hỏi:

– Sao Hàn huynh lại trở thành truyền nhân của Minh Giáo vậy?

Minh Giáo ở trong Hồng Hoang đại lục là một tổ chức vô cùng thần bí, bình thường rất khó để nhìn thấy tung tích của bọn họ, giáo đồ của Minh Giáo đông đảo, nhưng sau Thần Ma chi chiến đã mai danh ẩn tích, rất ít khi xuất hiện tung tích của giáo đồ Minh Giáo. Đồng thời trong Minh Giáo cũng chỉ có một truyền nhân mà thôi, đó chính là tu sĩ cầm trong tay U Minh Sạn.

Niết Bàn Đan mà Lâm Dịch từng dùng cũng chỉ có giáo chủ của Minh Giáo mới có khả năng luyện chế, những thứ này cũng đều là chuyện mà sau khi Lâm Dịch bái nhập Kỳ Sát tông, tìm hiểu ở trong cổ tịch của tông môn thì mới có thể hiểu được.

Hàn Lỗi thở dài một tiếng, nói:

– Việc này nói thì rất dài dòng, nguyên do vẫn là do mộ huyệt dưới lòng đất ở Thần ma chi địa kia. Đó là mộ huyệt của truyền nhân Minh Giáo thời đại Thái Cổ, đáng tiếc hắn đã bỏ mạng ở chỗ đó, U Minh Sạn của ta đây cũng tìm được ở nơi này. Ta ở dưới mộ huyệt thời gian, xem như ta đây đã chiếm được truyền thừa của Minh Giáo, sau đó lại may mắn quay về được Hồng Hoang đại lục, cũng không ở lại Hàn Nguyên Cốc nữa.

Lâm Dịch biết đây cũng là một bí mật của Hàn Lỗi, hắn có thể thẳng thắn nói ra như thế, hiển nhiên là do không xem mấy người Lâm Dịch là người ngoài.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch gật đầu cười, không hề hỏi nữa. Mỗi người đều có bí mật của mình, hắn không có khả năng truy hỏi tới tận cùng.

Đúng lúc này, Đa Bảo Đạo Nhân đi nhặt túi trữ vật của tông chủ Đan Hà phái lên, hắn vừa muốn mở ra thì đột nhiên biến sắc, trực tiếp vung tay ném ra ngoài.

Dị biến nổi lên!

Một đạo ba động mịt mờ đột nhiên từ trong túi trữ vật phát ra ngoài, một luồng ánh sáng mờ trực tiếp bắn ra về phía Lâm Dịch.

Thần thức công kích!

Hai mắt ccLâm Dịch híp lại, hừ lạnh một tiếng, tay vung lên một cái, trực tiếp nắm đạo ánh sáng mờ kia vào trong tay.

Ánh sáng mờ ở trong lòng bàn tay của Lâm Dịch không ngừng chấn động, nhưng không có cách nào chạy trốn được, dần dần biến ảo thành khuôn mặt của tông chủ Đan Hà phái, để lộ ra một nụ cười dữ tợn, lạnh giọng nói:

– Tiểu bối, các ngươi không giết được ta đâu! Đợi lão phu khôi phục tu vi, nhất định lão phu sẽ giết từng người trong các ngươi!

Vừa dứt lời, đạo thần thức kia ầm ầm vỡ vụn, hóa thành hư vô.

Tông chủ Đan Hà phái không chết! Tình huống không có sai biệt với Tống Minh tám năm trước!

Lâm Dịch nhíu mày, trong lòng xuất hiện vẻ lo lắng.

Đa Bảo Đạo Nhân vuốt cằm, như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói:

– Xem ra lời đồn là sự thật.

– Lời đồn gì vậy?

Lâm Dịch hỏi.

– Năm trăm năm trước, truyền thuyết có nói tổ sư của Đan Hà phái thu được truyền thừa của một mạch cổ xưa trong Hồng Hoang, nguyên thần bất tử bất diệt, danh tiếng vô lượng, sau đó quy ẩn lập Đan Hà phái. Hôm nay xem ra, thuật nguyên thần bất tử thực sự tồn tại.

Đa Bảo Đạo Nhân cảm khái nói.

Nguyên thần Bất Tử Bất Diệt?

Trong ánh mắt của Lâm Dịch hiện lên vẻ nghi hoặc, trầm giọng nói:

– Nguyên thần bất tử bất diệt như thế nào, như vậy chẳng phải là chân chính trường sinh hay sao?

Đa Bảo Đạo Nhân bĩu môi nói:

– Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là, thân thể của tông chủ Đan Hà phái bị hủy, nguyên thần trong cỗ thân thể này bị chém rụng và bị thiêu cháy, ta tin rằng hắn tuyệt đối không dễ chịu được đâu. Hừ hừ, trong khoảng thời gian ngắn, chắc chắn hắn sẽ không có tinh lực đến tìm chúng ta để báo thù.

Cùng lúc đó, trên Linh sơn của Đan Hà phái, một tòa động phủ trong đó đột nhiên nổ tung, từ bên trong có một tu sĩ sắc mặt tái nhợt đi ra, mặt không có chút máu, chính là tông chủ Đan Hà phái vừa mới bị chém giết vừa rồi.

Dáng vẻ của tông chủ Đan Hà phái cũng không có biến hóa gì quá lớn, nhưng tu vi cũng đã hạ xuống tới Kim Đan sơ kỳ, khí tức ba động cực lớn, cảnh giới bất ổn.

Tông chủ Đan Hà phái lạnh giọng nói:

– Cừu hận hủy thân thể của ta ngày hôm nay, tương lai ta sẽ trả lại gấp mười lần!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN