Xuyên Không Về Thời Trần
Chương 3: Mượn đường
Trần Nguyên và Ngô Tinh giúp tiểu nhị chuyển rượu miệng luôn xin lỗi:””Xin lỗi chư vị đại ca, tiểu điếm cách nơi này xa một ít, vận chuyển qua lại mất một canh giờ, lại để cho chư vị đại ca đợi lâu.”
Hai tên tiểu nhị quay sang người công tử bảnh bao trong bộ y phục nói:””Thiếu gia, không pha trộn nước.”
Vị thiếu gia nọ quay sang Trần Nguyên hỏi:””Mạo muội cho hỏi huynh đệ đây tên là gì?””
Trần Nguyên đi đến trước mặt thiếu gia kia và nói:””Thưa thiếu gia,tôi họ Trần tên Nguyên,làm nghề bán rượu ở tiểu điếm này,ngài cứ yên tâm,mua rượu ở tiểu điếm này,không lo bị phát sinh chuyện gì””
Thiếu gia kia cười một chút: “Ta là Dương Trùng Khang, Ngũ Nhạc Điếm này là ta mở, về sau mỗi sáng ngươi đưa đến cho ta một vạc rượu.”
Đây là người khách hàng lớn của Trần Nguyên.
Lúc này Ngô Tinh đã hào hứng như bị thổi tung,múa tay múa chân như mấy tiểu đồng không cũng không kém,hiển nhiên cũng tràn đầy đầy tự tin đối với tương lai của mình,vì trước đây mọi người cứ mắng hắn là tên””ăn mày thối”” phảng phất đó cũng là chuyện đương nhiên.Trong nội tâm của Ngô Tinh lúc này đã nung nấu một ý chí trả thù cho đại thúc của mình sau khi trả thù xong hắn có lẽ sẽ đi học tác phường làm đồ hay là những cái khác trừ quan trường
Ngô Tinh bây giờ bỗng nói với Trần Nguyên:””Này Trần Nguyên,tên Dương Trùng Khang này ngươi nghĩ hắn có thể là đầu mối nơi vụ án năm xưa của đại thúc ta không?””
Trần Nguyên đang đổ rượu vào vạc rượu,ngước đầu lên nhìn hắn:””Tên này ta đã bí mật theo sát hắn,hắn có lẽ là đầu mối cho kế hoạch của chúng ta,ngươi nghĩ coi một tên hành tung bí ẩn như vậy, quán rượu của hắn chỉ là ngụy trang đánh lừa thiên hạ mà thôi””
Ngô Tinh nhìn đăm chiêu về một nơi nào đó,một cái nhìn mơ hồ không thể nào đoán trước được ẩn ý trong mắt hắn.Trần Nguyên thấy cái ánh nhìn ấy bỗng nói:””Cứ theo kế hoạch mà làm”,đảm bảo sẽ thành công””
Ngô Tinh bèn nhìn lên bầu trời và nói:””Hy vọng là sẽ thành công,không thì ta và ngươi chết không chỗ chôn thây””
Bỗng nhiên sự náo nhiệt bắt đầu đến từ tiểu điếm,các văn nhân nho sĩ bắt đầu nháo nhào bàn bạc.Một tên nho sĩ ngồi xuống bắt đầu nói:
-Các ngươi đã nghe gì chưa,nhà Nguyên đã cử sứ giả sang nước ta sắp qua biên giới rồi,nghe nói tên này nổi tiếng hống hách,đi đến đâu cũng tỏ vẻ mặt kiêu căng vì hắn đại diện bộ mặt thiên triều nên cứ đi đến đâu đánh người tới đó
Một tên nho sĩ khác đứng lên nói:
-Trong cuộc kháng chiến Nguyên Mông lần trước,khi nhà Nguyên cử sứ giả sang đây khi vào đến cung điện hống hách với hoàng thượng,cũng đã bị Thái Thượng Hoàng cho vào lao không cho ăn uống,tên này chắc cũng vậy thôi,chúng ta cứ chờ xem sao
Các tên nho sinh khác bèn gật đầu,có lẽ họ hy vọng bọn sứ giả Mông Nguyên không ngông cuồng nhưng có lẽ nó đã có trong máu của bọn họ dù gì bọn sứ giả ấy cũng sẽ bị một trận thích đáng nhớ đời cho bớt đi cái thói kiêu căng của mình.Sự náo nhiệt trong tiểu điếm bắt đầu hạ dần
Trần Nguyên và Ngô Tinh nhìn nhau khi các văn sinh bàn bạc cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi vì họ mới chỉ là những chàng thanh niên mới lớn chưa biết gì về chính trị cả.Mà dù có biết thì họ giúp gì được nên chỉ biết đứng ngoài cho vui mà thôi
Trời cũng đã chạng vạng tối,Trần Nguyên cũng đã dọn quán rượu,bỗng Lý chưởng quầy kêu Trần nguyên lại,hình như nét mặt của lão ta rất khó coi như đang có gì đó khiến khuôn mặt lão ta đỏ bừng,lão liền bỗng nhiên nói:
-Trần Nguyên,ngươi nghe tin gì chưa?
Trần Nguyên bỗng thắc mắc và nói:
-Có việc gì mà đại thúc phải nói với cháu gấp vậy?
Lý Chưởng Quầy uống một ngụm nước lã và bỗng nói:
-Triều đình tuyển quân khắp kinh thành chuẩn bị thao luyện để làm gì thì ta không biết,nhưng nghe nói còn có thêm ngươi và Lý Trân phải tòng quân,đưa quân ra biên giới,và còn làm gì thì hiện tại ta không biết
Trần Nguyên bỗng bất ngờ và bắt đầu nói:
-Vậy đại thúc còn mấy ngày nữa là đến ngày mộ quân?
Lý Chưởng Quầy bỗng bất ngờ nói:
-Còn khoảng 5 ngày nữa,từ nay đến đó ngươi lo chuẩn bị đi
Nói xong một đoạn rồi bỏ đi,để lại Trần Nguyên đứng như trời trồng,Trần Nguyên giờ chỉ biết đứng thở dài,hắn nghĩ nếu như bây giờ mẹ hắn ở bên hắn thì có lẽ là tốt quá rồi,bà ấy có thể động viên tinh thần hắn không như bây giờ hắn phải đối mặt như thế này.
Trần Nguyên bước về giường của mình và ngủ một giấc tới sáng sau những ngày mệt mỏi
Giữa đêm tối tĩnh mịch,cung điện bắt đầu sôi nổi bởi những tiếng nghị luận,các quan nội thần bắt đầu tranh cãi với nhau bỗng một tiếng nói khiến tất cả quan lại im lặng.Vua Trần Nhân Tông ngồi trên ghế rồng,sắc mặt cực kỳ giận dữ,tay bóp chặt thành ghế,bỗng cất tiếng nói làm cho sự tranh luận của các quan im bặt, toát ra vẻ uy nghiêm của một thiên tử:
-Nay nhà Nguyên gửi sứ giả đến mượn đường đánh Chăm Pa,các khanh không lo mà nghĩ ra đối sách cứ ở đây mà tranh cãi thì được gì?
Từ trong hàng võ quan bỗng nhiên có một một người đứng ra giữa đại điện,thân thể cường tráng,phủ trên mình một lớp áo giáp uy nghiêm,quỳ xuống nói:
-Hoàng Thượng,nếu như người không chê thì để thần đón tiếp sứ giả nhà Nguyên
Vua Trần Nhân Tông lúc này lại rơi vào khoảng trầm tư,bỗng nhiên cất tiếng nói:
-Khanh đang là Quốc Công Tiết Chế chỉ huy quân đội,há chẳng phải vì một tên sứ thần nhỏ nhoi mà phải hạ mình ra đón tiếp tên cẩu tạp chủng ấy phải chăng khanh còn có dụng ý gì khác?
Trần Hưng Đạo bỗng khẽ cười,gương mặt mới đầu còn nghiêm nghị lúc sau bỗng vui vẻ nói:
-Để thần sẽ cho bọn sứ giả biết một bài học nhớ đời,và cũng như sẽ chuẩn bị quân đội để phòng thủ
Trần Nhân Tông bỗng gật gù và chỉ tay thẳng về Trần Hưng Đạo nói:
-Tướng quân nghe lệnh tiếp đón sứ giả nhà Nguyên một cách “”tử tế”” không được làm phật lòng sứ giả,nếu có gì sơ xuất xử theo quân pháp
Trần Hưng Đạo quỳ xuống hô to hai tiếng:
-Tuân mệnh
Trần Nhân Tông lúc này bỗng nói:
-Bãi Triều
Các quần thần quỳ xuống đất hô to:
-Hoàng thượng vạn tuế,vạn vạn tuế
Vua Trần Nhân Tông bước ra khỏi ghế rồng đi vào bên trong,lúc này bên dưới các quần thần bắt đầu bàn tán:
-Ngươi nghĩ Thượng Tướng có thể đi tiếp sứ giả được à
Một quan nhị phẩm liền nói:
-Thượng Tướng năm mười tám tuổi đã đánh bại quân xâm lược Mông Cổ nên lần này Thượng Tướng đi là hợp nhất
Lúc này một vị võ tướng ăn mặc áo giáp vào và nói:
-Hôm nay thế là đủ rồi,việc này cứ để cho Thượng Tướng lo còn chúng ta thì lo về mà nghĩ cách đối phó với tên Sài Thung kia
Một tiếng nói làm cho tất cả các quan im bặt,tất cả như không nói mà hiểu được ý của nhau liền đi ra đại điện.Người võ tướng ấy là Trần Quang Khải lúc này uy nghiêm có thể khiến cho đám quan kia cũng phải im bặt,bỗng lúc này có một vị võ tướng đi đến và nói:
-Tướng quân nếu không phiền có thể đến phủ ta một lát chứ?
Trần Quang Khải lúc này bỗng nói:
-Được
Nói xong lúc này hai người cùng bước ra cùng đi đến vương phủ,ở trước cửa vương phủ có hai thị vệ đứng canh,khi thấy hai người đến bỗng chắp tay khom người cung kính,vị võ tướng kia bỗng nói:””Canh gác nghiêm mật nếu thấy ai có hành động gì bất thường thì vào báo cho ta””
Hai thị vệ bỗng đồng thanh cùng nói
-Tuân lệnh tướng quân
Trần Quang Khải cùng với vị võ tướng kia đi nhanh qua đại sảnh vào một căn phòng,trong căn phòng có một bộ bàn nghế phải nói là rất xa hoa,có hai thị vệ đi theo hai người bèn bị vị võ tướng kia kêu ra canh gác.Sau đó vị võ tướng bèn mời Trần Quang Khải ngồi xuống nghế và bắt đầu nói:
-Quốc Công đã từng bước được sự ân sủng của hoàng thượng giờ trong triều thế lực của ông ta có thể nói là đang mạnh lên trông thấy bây giờ ngài nghĩ đối sách như thế nào trong khi người phe ta ngày càng đang chưa có lòng tin đối với chúng ta
Trần Quang Khải nhăn trán trong mắt đang có những trầm tư mà ngay cả người đối diện có thể cảm nhận được,bỗng lên tiếng nói:
-Ta nghĩ bây giờ cứ tập trung vào việc chiêu mộ quân sĩ,còn việc còn lại đợi qua việc tiếp sứ giả rồi sau đó hẵng quyết định,coi như giang sơn ta sẽ cố giữ cho bằng được không cho bất cứ ai có mưu đồ tạo phản kể cả tên Trần Quốc Tuấn kia
Vị tướng kia gật gù và sau nói nó:
-Bây giờ cũng đã không còn sớm,chúng ta nên đi nghỉ ngơi để mai sáng đến doanh trại để chiêu mộ quân lính
Trần Quang Khải bèn nói:
-Cáo Từ
Nói Xong thì đi nhanh ra khỏi đại viện,ở trước phủ có một xe ngựa đợi sẵn,bèn lên xe ngựa đi về hướng Tây
Sáng hôm sau,Lý Trân và Trần Nguyên đã đến trước trại để bắt đầu tham gia vào quân đội.Trên đường đi Trần Nguyên bỗng hỏi Lý Trân:
-Lý Trân nếu như ta không đi lính theo lệnh có sao không
Lý Trân bỗng cười và nói như chế nhạo vào Trần Nguyên:
-Triều đình mộ binh, nếu ngươi dám không tuân thì lập tức sẽ xử phạt,còn nữa có thể làm thái giám nếu như nhẹ còn nặng thì ta cũng không nói cho ngươi nghe đâu nghe nói là chém đầu
Trần Nguyên bỗng nhiên nói:
-Hỏi chút cũng bị chọc,ngươi nghẹo ta đủ chưa
Bỗng nhiên Lý Trân bỗng nói:
-Đến doanh trại rồi ở phía trước kìa
Trần Nguyên nhìn theo và thấy ở cửa doanh địa có một đại kỳ lớn màu vàng, đang bay phần phật trong gió, càng toát lên không khí tiêu điều. Từ sau nhà Lý hưng khởi, dựa theo thuyết pháp âm dương, Trần tại phía nam, ngũ hành đắc thủy, thủy chủ hình sát, vì vậy mà nhà Trần trong vài mấy năm,điều sử dụng đại kỳ màu vàng này, chiến y giáp trụ màu vàng giống như hào khí Đông A mà Trần Nguyên đã được học trong Hịch Tướng Sĩ mà giờ đây hắn lại được cảm nhận chân thật có lẽ Trần Nguyên là người may mắn nhất trong những người may mắn
Trần Nguyên dừng chân và ngẩng mặt lên nhìn đại kì màu vàng bay phần phật trên không trung, cảm xúc đột nhiên dâng trào.
Đây là triều đại Trần!
Mặc kệ như thế nào thì Trần Nguyên đã tới thời đại này thì phải thích nghi với nó,thích nghi về cách sống,sinh tồn và cả kinh nghiệm của người cổ đại nếu Trần Nguyên không thích nghi thì sớm muộn gì một thằng nhóc trung học cũng phải bị đào thải ra khỏi cuộc sống.Đó là quy luật tất yếu trong thời đại này
Trong doanh địa,có từng tốp mười đến mười lăm người đang tụ tập lại nói chuyện với nhau.Lý Trân nhận ra người quen bèn lại bắt chuyện chào hỏi.Trần Nguyên đứng ở một góc ở doanh trại ngáp dài nhìn mọi người nói chuyện.Lúc này Lý Trân sau khi chào hỏi xong với người quen thì bỗng nói với Trần Nguyên:
– Lần này lệnh mộ binh là theo luật Trần, theo lý mà nói, Trần Nguyên ngươi còn chưa đủ mười tám tuổi, không nên đến đây đi lính. Nhưng trên lệnh mộ binh này, lại nói người từ mười bốn đến bốn mươi tuổi đều phải tham gia mộ binh. Theo ta được biết,thì sẽ tập trung lên biên giới để phòng bị quân Nguyên.
-Chẳng lẽ là còn lý do khác?
Trần Nguyên liếc nhìn Lý Trân liền nói:
-Chẳng lẽ là thiếu quân,nên mộ luôn con nít
Lý Trân bỗng nói:
-Do triều định quyết định ta chỉ làm theo
Đến giờ Thìn rồi, người trong doanh trại càng lúc càng nhiều lên ước chừng khoảng năm nghìn người.
Sau đó một nhóm người đi vào doanh trại thì Lý Trân bỗng hốt hoảng và nói với Trần Nguyên:
-Ngươi có thấy nhóm người kia không,cái tên đầu đoàn ấy lần trước ta cho hắn một vố đau đớn,lần này hắn chắc thấy ta lập tức sẽ động thủ ngươi giúp ta với
Trần Nguyên cười khổ và nói:
-Để coi!
Lúc này là một nam tử cao lớn tráng kiện đang khoanh tay đứng,lúc này một tên đứng sau như nói với tên nam tử điều gì đó. Nam tử tráng kiện xoay người lại để nhìn, thế nhưng lúc ánh mắt rơi vào Trần Nguyên thì lập tức trở nên sắc bén.Trần Nguyên như đã cảm thấy địch ý trong ánh mắt nam tử kia.Nam tử kia dẫn mấy người kia đi đến chỗ Trần Nguyên.Hai người Lý Trân,Trần Nguyên rõ ràng có chút khẩn trương, bất giác nắm chặt tay lai, mặc dù cố gắng nhìn thẳng đối phương nhưng vẫn có chút chột dạ.
Nam tử kia đến trước mặt Trần Nguyên và nói:
-Tại hạ là Nguyễn An nghe danh ngươi rất tinh thông võ nghệ,xin tỉ thí với ngươi một trận ra trò
Hai người Trần Nguyên và Lý Trân ngẩn ra sau đó Trần Nguyên đã bắt đầu định thần và nói:””Mời qua””
Nam tử lập tức không khách khí hét lớn một tiếng đánh về Trần Nguyên nhưng khi Trần Nguyên vừa mở miệng xong thì đã thủ thế võ trong Vovinam.Khi Nguyễn An còn chưa đánh thẳng về Trần Nguyên thì Trần Nguyên đã lao về phía trước Nguyễn An.Chân trái Trần Nguyên giơ lên,chân phải tung lên một cước vào ngực Nguyễn An.Nhưng Nguyễn An cũng không phải dạng vừa đâu nên đã khi thấy cước này của Trần Nguyên tung ra thì Nguyễn An dùng một quyền đánh đỡ.Một tiếng vang lên,Trần Nguyên và Nguyễn An điều lui ra sau.Trần Nguyên cảm thấy hai chân mình tê dại như kim chích còn Nguyễn An thì hai tay điều đã run bần bật.
Bất giác giờ Thìn đã đến
Vừa vào doanh địa Hùng Thắng đã nhận ra trong trại đã có chuyện nhưng nói về Hùng Thắng thì đây là một vị võ quan địa phương là một người công tư phân minh có thể nói rất là công bằng nhưng lại có thể là người vô tình giết người không chớp mắt,vừa nghe thấy tiếng hò reo,trợ uy thì Hùng Thắng trông thấy Trần Nguyên đang đấu với nhau thì đôi mắt sáng ngời, không kìm được khẽ gật đầu.
– Biết hai người kia không?
-Khởi bẩm tướng quân,hán tử cao to kia là Nguyễn An là được mệnh danh là đệ nhất dũng sĩ thành Loan Phượng tập võ từ nhỏ.Lại được sinh thêm thần lực trong thành này không ai sánh bằng
Có quan lại biết Nguyễn An đứng ra trả lời
Hùng Thắng bỗng cười khẽ:
-Vậy còn người thanh niên kia thì sao?
-Tên này là tiểu nhị của Mộng Xuân Cư
Hùng Thắng càng tỏ ra hứng thú với Trần Nguyên nên ra lệnh đợi một khắc sau mới đến ngăn hai người đánh nhau.Mà lúc này hai người Trần Nguyên và Nguyễn An đã bắt đầu lấy các vũ khí lạnh như Nguyễn Anh cầm giáo và Trần Nguyên cầm thương lao vào đánh với sự mãnh liệt y như muốn lấy mạng đối phương nhưng Trần Nguyên dù là người hiện đại nhưng khi xuyên không ông trời đã cho hắn tài biết sử dụng thương nên hắn dùng thương vô cùng thành thục chắc có lẽ trong cái xui có cái may.Trần Nguyên cầm thương đâm vào chỗ hiểm yếu Nguyễn An,chỉ nghe liên tiếp tiếng kim thiết vang lên bây giờ Trần Nguyên đã bị Nguyễn An đánh cho thối lui liên tục về phía sau
Trần Nguyên giờ đã bắt đầu kiệt sức nhưng may cho hắn.Bất giác giờ Thìn đã đến,hai gã Phi Ưng Vệ lao đến một người kèm một người chế trụ Nguyễn An và Trần Nguyên.
Mọi người giờ mới ngước lên phát hiện trên đài cao, Hùng Thắng đang quan sát.
-Đánh cho đến chết à, sao các ngươi giờ lại không đánh tiếp đi?
Hùng Thắng vẻ mặt y như muốn ăn tươi nuốt xuống Trần Nguyên và Nguyễn An bèn thét lớn đầy vẻ tức giận:
-Các ngươi coi nơi này là nhà mình sao?Dám làm càn đến mức không phép tắc như thế?Người đâu, đem hai tên côn đồ không biết trời cao đất rộng này,đánh chúng mỗi người hai mươi roi, sau đó quay về doanh trại.
Trần Nguyên giờ đã không còn sức lực mà Nguyễn An cũng vậy.Cả hai điều bị Phi Ưng Vệ kéo như chó chết đi tới cửa doanh địa, đánh cho bôm bốp, cũng may,hai tên Phi Ưng Vệ điều được Hùng Thắng dặn dò là không đánh chết, bằng không hai mươi roi này đánh xuống, hai người chí ít cũng phải tróc da thịt.
Lúc về doanh trại thanh niên trai tráng trong doanh điều đã xếp hàng đầy đủ.Hùng Thắng sau khi đã điểm danh xong hết bèn bảo tên phó tướng bên cạnh mình kiểm tra người nào có bệnh, thân thể gầy yếu thì loại ra ngoài, chỉ còn lại chưa tới sáu ngàn người.
-Từ hôm nay trở đi các ngươi sẽ phải ở đây huấn luyện trong vòng ba tháng thì sẽ đưa lên biên giới để phòng thủ trước sự xâm lấn quân Nguyên nếu có chiến tranh thì nhiệm vụ là phải trụ ở đó cho đến khi viện binh triều đình đến.Các người đã nghe rõ chưa?
Phía dưới không một tiếng nói tất cả điều thanh nói:
-Đã rõ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!