Tam Thốn Nhân Gian
Chương 88: Kim Thân?
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, lập tức hỏi ngay.
Nhưng lần này cái mặt nạ không hề đưa ra đáp án cụ thể, chỉ nói cho hắn biết là tới khi hấp thu Chân Tức thì sẽ tự hiểu.
Nếu là lúc khác thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ nghĩ cách hỏi cho bằng được, nhưng hôm nay hắn thấy chỗ tốt đó chẳng mất đi đằng nào được, trong lòng lại đang tức tên Cao Toàn phó chưởng viện nên không hỏi tiếp nữa mà chỉ cắn răng nói.
– Luyện, chị nói đi, em phải làm gì bây giờ? Là bị sét đánh tiếp à? Em chơi luôn!
Nghe Vương Bảo Nhạc chơi liều như thế, mặt nạ lập tức lóe lên vài cái, sau đó xuất hiện một dòng chữ, chẳng là trong số đó liệt kê tận mấy bộ công pháp, còn cần rất nhiều đan dược mà Vương Bảo Nhạc còn chưa nghe nói bao giờ, cuối cùng còn đưa ra thời gian, bảo Vương Bảo Nhạc dựa theo cách này thì chỉ cần ba năm là có thể khiến cho Vương Bảo Nhạc biến thành Kim Thân cảnh.
Nhìn thấy đống công pháp kia thì Vương Bảo Nhạc đã nhíu mày rồi, đọc xong mớ đan dược thì trong lòng hắn bộp một tiếng, cuối cùng thấy rõ thời gian ba năm thì hắn trợn mắt, cười khổ.
– Nhất định là chị còn cách nào khác đúng không, được rồi, chị ơi chị à, đừng có như vậy nữa mà, chỉ cần có thể khiến em biến thành kim thân đi đập Chân Tức trong vòng một tháng thì muốn em làm gì cũng được hết!
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ quyết đoán, cục tức ở trong lòng khiến cho hắn không chờ lâu được nữa.
Vương Bảo Nhạc vừa mới nói xong thì cái mặt nạ lại lóe lên lần nữa, nhưng lần này chẳng mất bao lâu thì trên đó đã xuất hiện cách khác có thể khiến Vương Bảo Nhạc trở thành kim thân trong vòng một tháng!
Muốn thành kim thân trong vòng một tháng thì khó mà đi theo đường ngay được, tất nhiên phải dùng tới cách ma giáo huấn luyện địa ngục mới được, giánh tu vi bản thân từ Bổ Mạch xuống Phong Thân, sau đó lại đột phá Phong Thân trở lại Bổ Mạch, cứ làm liên tục như thế.
Mà cái vòng tuần hoàn này phải làm ít nhất mấy chục lần, vừa gánh chịu quá trình đau đớn gian khổ đó, cũng giống như rèn sắt vậy, cuối cùng luyện mãi để thành thép! Còn chuyện tu vi bị đánh rớt xuống, ở trong thế giới ảo này thì đối phương có cách có thể tạo thành thương tổn thật.
Tuy cách này khá bàng môn tả đạo, nhưng lại không có hậu hoạn, chỉ là trong quá trình đó phải gánh chịu đau đớn khó mà hình dung bằng lời!
Vương Bảo Nhạc nhìn cách xuất hiện trên mặt nạ mà tim đập thình thịch, không khỏi hít sâu mấy hơi, dè dặt nhìn cái mặt nạ.
– Thương tổn thật á? Chị đẹp ơi, chúng ta từng có thù với nhau à? Em chỉ muốn trả thù cho hả giận thôi… Cách này của chị… Ác quá…
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì cái mặt nạ lại lóe lên lần nữa, giống như đang tức giận, sau đó có vô số tia chớp xuất hiện dọa Vương Bảo Nhạc sợ hết hồn lật đật lùi lại tắt mộng cảnh đi.
Sau khi tất cả biến mất, Vương Bảo Nhạc lại xuất hiện trong động phủ thì hắn lại có vẻ rối rắm, vô cùng chần chừ, một mặt hắn rất muốn báo thù, nhưng cách mà mặt nạ thần bí đưa ra khiến hắn thấy không đáng tin, khó mà đưa ra quyết định được.
Lúc này hắn thấy xoắn xuýt, không khỏi mở linh võng lên xem, sau khi nhìn thấy phần bình luận về việc tư cách dự thi của mình trên linh võng thì hắn lại thấy bực bội hơn.
Thế nên hắn mở nhẫn truyền âm lên truỳen âm cho phó chưởng viện Cao Toàn.
– Cao Toàn chưởng viện, dù là việc khai trừ ta lúc trước hay là việc ngươi hợp tác với Lâm Thiên Hạo muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta đều nhịn ngươi, nhưng lần này ta muốn một câu trả lời đàng hoàng!
Trước kia Cao Toàn phụ trách bộ viện kỷ của cả đạo viện, có thể coi Vương Bảo Nhạc là thuộc hạ của hắn ta, cho nên cũng có cách liên lạc với Cao Toàn.
Lúc này Vương Bảo Nhạc truyền âm xong thì nhìn chằm chằm vào nhẫn truyền âm, chờ Cao Toàn trả lời, nhưng hắn đợi gần nửa canh giờ luôn nhưng cũng không hề thấy đối phương trả lời gì, Vương Bảo Nhạc trừng mắt, nghiến răng ken két.
– Được lắm, nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời chính đáng thì ta sẽ đánh tới khi nào ngươi chịu nói mới thôi!
Vương Bảo Nhạc đanh mặt, trực tiếp truyền âm cho Tạ Hải Dương, muốn mượn cái linh bảo có thể đánh lừa trí não kia!
Qúa trình mượn linh bảo lần này khá thuận lợi, chẳng mấy chốc sau Tạ Hải Dương đã chạy tới đưa linh bảo cho Vương Bảo Nhạc, sau khi thấy Vương Bảo Nhạc nghiêm mặt thì hắn biết điều không hỏi thêm gì, chỉ an ủi vài câu xong thì từ biệt rời đi.
Sau khi tiễn Tạ Hải Dương đi xong thì Vương Bảo Nhạc mặt mày âm trầm, khoanh chân ngồi trong động phủ, hắn nhắm mắt nhớ lại cách mà mặt nạ đã đưa ra, hồi lâu sau hắn đột nhiên mở mắt ra, lấy hơn mười viên linh thạch bảy màu ra bắt đầu khắc hồi văn ngưng tụ linh khí lên trên đó.
Tác dụng của mớ hồi văn này chính là nhờ linh thạch bảy màu hút linh khí xung quanh đến đây với mức độ lớn nhất, mãi cho đến khi khắc kín hồi văn lên mấy viên linh thạch bảy màu này, đặt ở bên cạnh mình xong thì Vương Bảo Nhạc mới hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý kỹ càng bước vào cảnh trong mơ.
– Chị ơi bắt đầu đi!
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa nói ra thì cái mặt nạ thần bí lập tức lóe sáng một cái, một tia sét màu đen bay ra đánh lên người Vương Bảo Nhạc.
Sau khi tia chớp len lỏi vào trong cơ thể thì một cơn đau đớn khó nói nên lời, vượt xa tất cả những cơn đau mà Vương Bảo Nhạc đã từng gánh chịu đột nhiên trỗi dậy. Cuốn phăng cả tinh thần lẫn thể xác Vương Bảo Nhạc tựa như một cơn sóng dữ.
Hắn cảm giác được rõ ràng tia chớp này ẩn chứa một cỗ sức mạnh hủy diệt, sau khi tiến vào cơ thể hắn thì đã xé rách máu thịt, đánh nát xương cốt, kéo đứt kinh mạch, tựa như muốn nặn lại cơ thể của hắn lại một lần nữa vậy!
Cơn đau này quá dữ dội, ngay cả hắn cũng phải hét thảm lên, miệng hộc máu, thân thể trúc tiếp ngã gục xuống run rẩy, cảm giác áp bách khi bị nhào nặn này đang liên tục ép khí huyết và tu vi của hắn xuống, đưa hắn từ Bổ Mạch cảnh ép thẳng đến xuống, khiến cho khí huyết ngưng luyện lại, từ Bổ Mạch xuống đến Phong Thân!
Toàn bộ quá trình kéo dài suốt một canh giờ, tiếng kêu rên đau đớn của Vương Bảo Nhạc cũng dần trở nên suy yếu, nhưng hắn lại không thể nào hôn mê được, chỉ có thể cắn răng gánh chịu và cảm nhận quá trình tu vi bị ép xuống. Khi tất cả kết thúc thì hắn lảo đảo đứng dậy, thân thể run rẩy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, miễn cưỡng khiến cho mình đứng vững, rời khỏi mộng cảnh.
Sau khi xuất hiện lại trong động phủ thì sắc mặt Vương Bảo Nhạc tái nhợt, trong mắt lộ ra quyết tâm cực kỳ tàn nhẫn, bắt đầu luyện chế linh thạch, lúc này luyện chế linh thạch đã không phải việc chính nữa, thứ hắn muốn chính là gia tăng lượng linh chi của mình!
Dùng cách này để khiến mình tích lũy đủ lượng mỡ trong thời gian ngắn nhất, sau đó đột phá lại thành Bổ Mạch cảnh! Còn chỗ linh thạch bảy màu xung quanh thì giúp hút thêm linh khí để hắn hấp thu, khiến cho tốc độ hấp thu của mầm mống thôn phệ trong cơ thể hắn được đẩy nhanh, hấp thu được lượng linh khí nhiều hơn!
– Cao Toàn, ngươi chờ đó cho ta!
Vương Bảo Nhạc gầm lên một tiếng, mầm mống thôn phệ trong cơ thể bộc phát toàn diện, lần đầu tiên hấp thu thả phanh, trong tiếng ầm ầm vang lên, chỗ linh thạch bảy màu xung quanh hắn đều phát sáng, linh khí xung quanh điên cuồng ập tới với tốc độ vô cùng kinh người, thân thể Vương Bảo Nhạc như thể trở thành một cái hố đen lớn điên cuồng thôn phệ linh khí!
Tốc độ thật sự quá nhanh, thân thể của Vương Bảo Nhạc bắt đầu trở nên khổng lồ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Không biết đã qua bao lâu, sau khi chỗ linh thạch bảy màu xung quanh đều vỡ nát hết thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đã to bằng nửa cái động phủ.
Hắn cảm thấy ngay cả mở mắt ra nhìn thôi cũng có phần khó khăn, lúc này hắn căn răng, gian nan cầm cái linh bảo đánh lừa trí não kia lên, sau khi điều chỉnh xong thì hạ chỉ lệnh cho trí não của mình.
Hắn nói cho trí não của mình rằng bản thân đã liên tục chạy bộ suốt một năm với tốc độ nhanh nhất…
Chỉ lệnh này vừa được phát ra thì Vương Bảo Nhạc lập tức trợn trắng hai mắt, trí não nháy mắt tựa như nổ tung, thân thể khổng lồ run ẩy, tất cả chỗ mỡ kia bắt đầu nhanh chóng hoa tan, biến thành linh khí bị hắn hấp thu, khiến cho khí huyết của hắn nháy mắt đã bạo phát.
Qúa trình này kéo dài khá lâu, khi mọi thứ kết thúc thì tu vi của Vương Bảo Nhạc đã đột phá thêm lần nữa, trở thành Bổ Mạch lại. Hắn ngồi ở đó nhưng lại mang đến cho kẻ khác cảm giác hoàn toàn khác lạ, như thể… Càng sắc bén hơn, thậm chí còn ẩn ẩn sánh ngang với khí tức cường hãn của lão thủ lĩnh áo đen đã đặt nửa bước vào Chân Tức lúc trước!
Nhất là trong cơ thể của hắn, vì áp chế tu vi của hắn nên cái mặt nạ thần bí đó đã đánh cho hắn một tia sét màu đen cải tạo thân thể, nó cũng hóa thành vô số vật chất thần bí thấm vào trong cơ thể hắn, sau khi bị hấp thu thì dần trở thành một phần của thân thể!
– Đúng là hữu dụng!
Vương Bảo Nhạc bắt đầu trở nên hưng pahán, hắn hit sâu một hơi, tiến vào mộng cảnh thêm lần nữa bắt đầu vòng tuần hoàn để trở thành Kim Thân.
Cứ thế, hết ngày rồi đến đêm, Vương Bảo Nhạc lần lượt bị tia sét màu đen kia đánh vào áp súc tu vi từ Bổ Mạch xuống thành Phong Thân, sau đó lại đột phá rồi lại áp súc…
Nỗi đau đớn trong suốt quá trình này khiến cho Vương Bảo Nhạc gần như muốn phát điên, nhưng hắn vừa cố chấp vừa sáng suốt, nhất là sau khi cảm nhận được con đường này có thể thành công thì dù có đau đớn đến mấy đi nữa hắn cũng có thể chịu được, có điều mỗi lần đau đớn nhất thì hắn đều tưởng tượng đến cảnh mình đi xử đẹp Cao Toàn.
– Kim Thân có thể đánh với Chân Tức, Cao Toàn, lần này ta sẽ đá nát thằng em của ngươi!!
Thời gian lại trôi qua, thời hạn một tháng gần đến, quá trình tu luyện của Vương Bảo Nhạc lúc này cũng đã đến trạng thái đỉnh phong, mặc dù lúc này hắn tóc tai bù xù, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác, nhưng nếu có người ngoài nhìn thấy Vương Bảo Nhạc lúc này thì nhất định sẽ bị khí tức trên người hắn dọa sợ hết hồn.
Khí tức của hắn đã vượt xa Bổ Mạch, trong quá trình lần lượt áp súc này, chính bản thân của Vương Bảo Nhạc cũng không biết khí huyết của bản thân đã đến mức độ nào, trên da thịt của hắn cũng ẩn ẩn xuất hiện chút kim quang.
Thậm chí ngay cả cái mặt nạ thần bí đó cũng giật mình, nếu như bên trong có linh thì nhất định sẽ hít sâu một hơi, dường như ngay cả cô ta cũng không ngờ Vương Bảo Nhạc có thể kiên trì lâu và nhiều lần được như thế.
Thậm chí có một lần, khi Vương Bảo Nhạc bị tia sét màu đen của cái mặt nạ đánh choáng váng nên không nghe thấy có một giọng nữ cực nhỏ phát ra từ bên trong cái mặt nạ thần bí nhỏ, mang theo vẻ ngập ngừng khó tin.
– Chẳng lẽ thật sự có Kim Thân hay sao? Không thể nào… Tên béo này có lai lịch gì đây, ta chỉ thấy hắn gai mắt nên định chỉnh hắn một vố thôi… Nào ngờ thật sự bị hắn luyện thành Kim Thân gì đó luôn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!