Bất Hủ Thần Vương
Chương 113: Trúc Cơ cửu trọng
Một loại thực vật hòa với bùn đất hư thối, khí tức nương theo gió xông ra, làm cho không khí của Đồng Giao Đảo so với Thiết Giao Đảo nặng nề hơn mấy lần.
Cho dù là Bắc Cung Dao hay Tống Lam, sau khi tiến vào Đồng Giao Đảo, cũng cảm giác được một loại áp lực vô hình.
Thiên Các cũng nhiều lần nói qua.
Tam Giao Đảo thí luyện, độ khó từng đảo bất đồng. Ở bên trong Thiết Giao Đảo, săn bắt yêu đan là nhiệm vụ chủ yếu, sinh tồn là chuyện phụ.
Nếu như ở Thiết Giao Đảo mà quá quan trọng chuyện giữ mình, như vậy thu hoạch nhất định sẽ không cao.
Mà Đồng Giao Đảo lại khác, săn giết cùng sinh tồn đều quan trọng như nhau.
Đến Kim Giao Đảo, thì sinh tồn mới là quan trọng nhất, săn giết chỉ là việc tiện tay mà làm thôi. Dù sao, ở Kim Giao Đảo có thể kiên trì đến cuối cùng, tuyệt đối là biểu hiện hiển hách cực kỳ.
Sau khi tiến vào Đồng Giao Đảo, Nhậm Thương Khung so với bất kỳ đối thủ nào đều bình tĩnh hơn rất nhiều, trải qua một tháng sinh tồn lúc trước, hắn đã tích góp rất nhiều kinh nghiệm.
Đối với đặc điểm hoạt động, khu vực sinh sống của Yêu tộc, cùng với địa hình và khu vực an toàn của Đồng Giao Đảo, có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Ngày đầu tiên, thời điểm mà tất cả đối thủ còn chưa thích ứng được không khí của Đồng Giao Đảo, Nhậm Thương Khung đã bắt đầu điên cuồng săn giết.
Yêu linh mà Nhậm Thương Khung săn giết, tự nhiên là có ưu thế may mắn. Thứ nhất, hắn đối với địa hình nơi này rất quen thuộc, biết rõ phải tìm kiếm yêu linh như thế nào.
Thứ hai, hắn có năng lực cảm ứng cường đại, trở thành nhân tố trọng yếu nhất để hắn săn giết yêu linh.
Nào là chính diện đánh chết, bố trí mai phục đánh lén, hoặc là thiết kế bẩy rập dụ ra để giết, hay âm thầm đánh lén, Nhậm Thương Khung đều vận dụng rất tự nhiên.
Ở chỗ này, kinh nghiệm phát huy tác dụng cực lớn, phối hợp với năng lực săn giết cường hãn vô cùng. Một ngày vừa hết, Nhậm Thương Khung giống như kỳ tích, rõ ràng gặt hái được hơn bốn mươi miếng yêu đan.
Đây tuyệt đối là cực hạn săn giết.
Thuần thục chém giết một đầu yêu linh. Sau khi lấy ra yêu đan cùng xử lý thi thể, thân hình lại tiếp tục ẩn vào rừng sâu.
Loại này giống như một dây chuyền sản xuất, Nhậm Thương Khung làm rất có chu trình.
Sát yêu, lấy đan, hủy thi.
Lại sát yêu, lấy đan, hủy thi.
Chương trình tuần hoàn nhàm chán như vậy, nhưng Nhậm Thương Khung lại không cảm thấy chán ghét chút nào. Trái lại, hắn càng đánh càng hăng. Ngày đầu tiên tiến vào Đồng Giao Đảo, có thể nói là đại phát thần uy.
Khi thì linh hoạt giống như khỉ vượn, khi thì mau lẹ giống như báo săn, khi thì hung mãnh giống như Bạo Hùng.
Điều duy nhất không thay đổi chính là, phàm là yêu linh cùng hắn tao ngộ, không một con nào có thể còn sống thoát đi.
Giết!
Nhậm Thương Khung giống như một cỗ máy giết yêu. Nhân tính chẳng những không ngăn cản dã tâm giết chóc của hắn, ngược lại kích thích hắn giết chóc đến tận cùng.
Sát!
Đối đãi Yêu tộc chỉ có một chữ, giết!
Kiếp trước, tràng cảnh năm năm sau Yêu tộc tàn sát Vân La Thành, không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Vì cừu hận kiếp trước… Giết!
Vì tất cả thân nhân bị Yêu tộc sát hại… Giết!
Vì sinh linh đồ thán Vân La thành… Giết!
Ngày hôm sau, Nhậm Thương Khung càng đánh càng hăng, gặt hái được bốn mươi sáu miếng yêu đan!
Ngày thứ ba, Nhậm Thương Khung đã tiến vào trạng thái điên cuồng, một hơi sáng tạo ra kỷ lục mới, tiếp cận sáu mươi miếng yêu đan!
Tốc độ giết chóc này, đã đột phá cực hạn của Trúc Cơ kỳ võ giả.
Cũng chỉ có Nhậm Thương Khung là người mang theo trí nhớ kiếp trước, mới điên cuồng như thế, nội tâm mới có oán niệm cùng chấp niệm cường đại và mới có thể giết chóc điên cuồng như thế.
Ba ngày này, ngoại trừ đại đa số võ giả bảo vệ tánh mạng ra, thì người săn giết cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu.
Một phần nhỏ võ giả không thể chịu đựng được loại không khí áp lực này, nên sớm bỏ cuộc.
Những người rời khỏi, nói thẳng ra là vì không thể chịu đựng được tâm trạng mà bất cứ thời khắc nào đều đối mặt với tử vong.
Trên đường võ đạo, có người tiến lên, có người lui về phía sau. Đây cũng là mệnh số của mọi người.
Chạng vạng tối ngày thứ ba, bước chân của Nhậm Thương Khung có vẻ mệt mỏi, đi tới bên cạnh một dòng suối. Nếu như hắn ngửi không sai, gần vùng này sẽ có tộc nhân qua lại.
Dịch hương do hắn phối trí, hắn tự nhiên sẽ không ngửi sai được.
Đến gần dòng suối kia, Nhậm Thương Khung cảnh giác quan sát một lát, không phát giác nguy cơ gì, lúc này mới hiện thân đi ra, nhìn qua dòng suối mượt mà trong trẻo này, tinh thần không khỏi thoải mái hơn rất nhiều.
Nước suối này thanh tịnh không tỳ vết, giống như một tấm gương màu xanh lá ẩn vào một góc u ám, rất dễ làm người khác chú ý tới sự vũ mị mà nó phát ra.
Nhậm Thương Khung ngồi ở trên bờ, đem giày cỡi ra, hai chân ngâm vào dòng nước, muốn tẩy rửa thân thể một chút.
Lúc này vào khoảng cuối hạ đầu thu, là thời điểm thời tiết nóng nhất. Hai chân vừa ngâm vào nước, một cảm giác mát mẻ thoải mái làm cho người ta vui vẻ, lập tức để cho Nhậm Thương Khung cảm giác rất sảng khoái.
– Cao Ca, ngươi thay ta cảnh giới một chút, ta muốn tắm rửa.
Nhậm Thương Khung không quay đầu lại, mỉm cười nói.
Nhậm Cao Ca khoan thai cười cười, từ trên một cây đại thụ nhảy xuống:
– Thương Khung, ta là người đầu tiên cùng ngươi hội hợp hay sao?
Ở trong thanh tuyền rửa ráy gần nửa canh giờ, Nhậm Thương Khung cảm thấy rất thoải mái. Cảm giác mệt mỏi hơn một tháng qua đã quét sạch hoàn toàn, toàn thân thoải mái cực kỳ.
Ba ngày điên cuồng giết chóc, làm cho Nhậm Thương Khung có chút mệt mỏi. Ở trên một hòn đá lớn gần dòng suối nằm xuống, sau khi ngủ say ba canh giờ mới tỉnh lại.
Nửa đêm về sáng, hắn phụ trách trực đêm, Nhậm Cao Ca nghỉ ngơi.
Tiếng chim hót làm cho Nhậm Cao Ca tỉnh lại. Thời điểm hắn mở mắt, lại phát hiện Nhậm Thương Khung vẫn ngồi trên tảng đá xanh kia, khoanh chân xếp bằng, đỉnh đầu có một đạo sương mù mờ mịt. Mà ở bốn phía thanh tuyền này, cũng có một mảnh sương mù lượn lờ, làm cho người ta phân không rõ, sương mù kia rốt cuộc là từ đỉnh đầu của Nhậm Thương Khung toát ra, hay là của hơi nước sáng sớm.
Giờ phút này, mỗi đường kinh mạch bên trong cơ thể Nhậm Thương Khung, giống như vạn mã lao nhanh, long xà nhảy múa.
Trải qua ba ngày điên cuồng, bất tri bất giác, đại đạo hạt giống trong cơ thể hắn kích phát ra một cổ năng lượng cường đại, thời điểm trời vừa sáng, bị ánh sáng mặt trời làm cho tỉnh lại.
Đại đạo hạt giống tỉnh giấc, giống như hung thú vừa thoát khỏi giam cầm, dị thường bạo ngược. Làm cho Nhậm Thương Khung không thể không khống chế.
Hắn biết rõ, đây là chân khí trong cơ thể đến một trình độ nhất định, cùng thanh tuyền và ánh sáng mặt trời sinh ra cộng minh, sáng sớm tinh thần phấn chấn, sinh cơ của một ngày mới bắt đầu, hết thảy nhân tố có lợi tụ lại với nhau, làm đại đạo hạt giống của hắn tỉnh lại lần nữa.
Đại đạo hạt giống cùng chân khí trong cơ thể cộng minh, bắt đầu trùng kích vào kinh mạch.
Đây là dấu hiệu đột phá!
Sau khi tiến vào võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng, gần hai tháng nay, Nhậm Thương Khung một mực không trùng kích đệ cửu trọng.
Hắn biết rõ, tu vi của hắn tiến triển quá nhanh, lúc này cần phải có thời gian ổn định.
Nếu như kích thích đại đạo hạt giống quá độ, dục tốc bất đạt, có thể bởi vì khai phát quá mức, sẽ làm cho đại đạo hạt giống suy yếu.
Bởi vậy, tự nhiên thức tỉnh, là việc mà Nhậm Thương Khung thích nhất.
Loại tự nhiên thức tỉnh này, lực lượng cũng sẽ cường hãn nhất.
Trong lúc Nhậm Cao Ca trợn mắt há hốc mồm, một màn đáng kinh ngạc đã xảy ra.
Sương mù mờ mịt quanh thân Nhậm Thương Khung, bỗng nhiên hóa thành từng đạo khí lưu giống như Ngân Long, không ngừng tiến vào ngũ quan thất khiếu của hắn.
Mà nơi khí lưu tụ tập nhiều nhất, chính là giữa hai hàng lông mày của Nhậm Thương Khung.
Giữa hai hàng lông mày chính là ấn đường, là một nơi yếu hại của cơ thể con người.
Ấn đường còn được gọi là Nê Hoàn cung.
Mà giờ khắc này, ấn đường của Nhậm Thương Khung giống như đại hải bao la bát ngát.
Lúc này, từ ấn đường của Nhậm Thương Khung bắn ra một đạo kỳ quang, ánh sáng kia không ngừng xoay tròn, hình thành một đoàn khí lưu giống như nước xoáy, không ngừng lượn lờ trước mặt Nhậm Thương khung.
Mà ấn đường hắn cũng sáng bóng, trong sáng như gương, phổ chiếu Đại Địa, làm cho người ta cảm giác có một loại phúc duyên vô hạn.
Ấn đường chính là một trong tam đại đan điền của thân thể, chính là thượng đan điền.
Thượng đan điền chính là nơi xung yếu của Luyện Khí kỳ, còn được gọi là Nê Hoàn cung. Khí nhập Nê Hoàn cung, chính là nói rõ Nhậm Thương Khung đã đạt đến đỉnh phong của luyện khí kỳ.
Mà Nê Hoàn cung này bên ngoài sáng bóng, chính là vì đan điền bên trong có một loại hiển lộ, đây chính là điềm lành!
Nhậm Thương Khung vươn người đứng dậy, một ngụm trọc khí phun ra. Cả người thư sướng vô cùng, nhảy đến bên cạnh Nhậm Cao Ca, cười hắc hắc nói:
– Cao Ca, không có hù ngươi chứ?
Nhậm Cao Ca tuy tu vi chưa tới thất trọng, nhưng cũng biết hiện tượng vừa rồi chính là do Nhậm Thương Khung hành công mà có, lúng túng hỏi:
– Thương Khung, vừa rồi là ngươi đột phá hả?
– Có thể nói như vậy.
Nhậm Thương Khung bật cười lớn:
– Đi, hôm nay chúng ta tranh thủ tìm thêm một thành viên nữa.
Nhậm Cao Ca ngây ra như phỗng:
– Thương Khung, vậy ngươi chẳng lẽ đã là Trúc Cơ cửu trọng?
Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, Nhậm Cao Ca triệt để choáng váng. Nhớ nửa năm trước, tộc đệ này chỉ là Trúc Cơ kỳ tam trọng.
Chẳng lẽ, đại đạo hạt giống thực sự thần kỳ như vậy. Một khi thức tỉnh, liền có thể như kim ngư hóa rồng, một bước lên mây hay sao?
Thế nhưng mà, thiên tài có được đại đạo hạt giống cũng có mấy người, Trúc Cơ cửu trọng, trước mắt mà nói cũng chỉ có Tống Lam. Hôm nay, ở Đồng Giao Đảo nguy cơ khắp nơi này, Trúc Cơ cửu trọng… lại nhiều thêm một người!
Nhậm Thương Khung!
Thấy Nhậm Cao Ca ngẩn người, Nhậm Thương Khung hỏi:
– Cao Ca, ngươi săn giết được bao nhiêu yêu linh rồi?
Nhậm Cao Ca lúc này mới thanh tỉnh, cười khổ nói:
– Không nói gạt ngươi, chỉ có ba đầu.
– Được rồi, tranh thủ hôm nay tăng lên hai mươi đầu, đây là mục tiêu có thể theo đuổi!
Nhậm Cao Ca đại hỉ, có một Trúc Cơ cửu trọng bên người, săn giết sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Mà nguy hiểm lại giảm tới mức tối đa.
Nghĩ tới đây, Nhậm Cao Ca nhiệt huyết dâng trào.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Nhậm Thương Khung, ngày thứ tư, lại có hai tộc nhân về đơn vị. Lần này, là Nhậm Tinh Hà cùng Nhậm Thanh Nguyệt.
Chỉ còn thiếu Nhậm Thanh Vân nữa là đầy đủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!