Bất Hủ Thần Vương
Chương 134: Cẩn thận
Càng làm cho người ta bất ngờ, chính là tính cách của Nhậm Tinh Hà vốn nôn nóng, bộp chộp, vậy mà lúc này lại trầm ổn vô cùng, vận dụng Bàn Thạch Kiếm có thể nói là mây trôi nước chảy.
Vũ Phi Dương lần trước ở Thính Vũ Lâu, vốn định hung hăng nhục nhã Nhậm Tinh Hà, kết quả Nhậm Thương Khung tới kịp, phá hủy chuyện tốt của hắn. Sau đó mới có chuyện một năm ước hẹn.
Vũ Phi Dương không nghĩ Nhậm Tinh Hà trong một năm có thể có biến hóa gì. Trong mắt hắn, kia đơn giản chỉ là kế hoãn binh của Nhậm thị huynh đệ, cố ý kéo dài thời gian mà thôi.
Một bụng nghẹn khí này, khi Vân La thịnh hội bắt đầu, vốn định mượn cơ hội này, làm nhục Nhậm Tinh Hà một trận. Kết quả không thấy Nhậm Tinh Hà ba tháng, đẳng cấp khảo thí lại là Trúc Cơ lục trọng, so với Trúc Cơ tứ trọng lúc trước, thì tăng liền hai cấp.
Cái này cũng chưa tính, Tam Giao Đảo thí luyện, Nhậm thị không biết dẫm phải vận may cức chó gì, lại có thể tập hợp đầy đủ. Mà Nhậm Tinh Hà còn đứng ở vị trí thứ năm, hơn Vũ Phi Dương hắn tới hai bậc.
Vũ Phi Dương tự xưng là thiên tài, ngay cả những đối thủ có được đại đạo hạt giống đều không để vào mắt, sao cam tâm để Nhậm Tinh Hà áp đảo?
Cũng may, Vũ đấu cho hắn cơ hội danh chính ngôn thuận khiêu chiến Nhậm Tinh Hà.
Dù Nhậm Tinh Hà trước kia dẫm phải vận khí *** chó gì, nhưng Vũ Phi Dương cảm thấy, vận may của Nhậm Tinh Hà đã chấm dứt rồi.
Hắn mượn cơ hội này, triệt để đánh bại Nhậm Tinh Hà, làm cho đối thủ thất bại cả về thể xác lẫn tinh thần, để hắn không còn phô trương thanh thế nữa.
Bởi vậy, trong ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục, Vũ Phi Dương cơ hồ không có ý khác, chỉ suy nghĩ nên đánh bại Nhậm Tinh Hà như thế nào, nhục nhã hắn như thế nào, để cho Lạc Điệp Vũ say mê, ái mộ hắn như thế nào mà thôi.
Bởi vậy, hai người vừa lên lôi đài, Vũ Phi Dương không nói một lời, thế công liên tục như vũ bão tố, không ngừng phát tiết lên Nhậm Tinh Hà.
Nửa năm biệt khuất, phảng phất giống như muốn mượn trận chiến này phát tiết sạch sẽ.
Nhưng mà, hắn có nghĩ nát óc cũng không ra, thế công của hắn tuy cường hãn, tàn nhẫn, nhưng phòng ngự của Nhậm Tinh Hà, vẫn trước sau như một, không cách nào xuyên thủng được.
Điểm chết người nhất chính là, hình như Nhậm Tinh Hà không có ý định đánh lại hắn. Chiến thuật của hắn chính là tử thủ. Tất cả chiến thuật, đều vây quanh một chữ “thủ” mà tiến hành.
Vũ Phi Dương ở Vân La Thành, xác thực được cho là một nhân tài. Chỉ vì sinh sớm hai năm, nên không có cơ hội đạt được đại đạo hạt giống.
Nhưng từ nhỏ, hắn đã lộ ra thiên phú võ đạo bất phàm của mình.
Bây giờ đã là võ đạo Trúc Cơ đệ thất trọng, nhìn chung toàn bộ Vân La Thành, ngoại trừ mấy người có được đại đạo hạt giống ra, thì Vũ Phi Dương hắn là người thứ nhất.
Thậm chí, trong lòng Vũ Phi Dương còn có một chí hướng, chính là đem tất cả những kẻ có được đại đạo hạt giống đánh bại. Mục tiêu này tuy trong thời gian ngắn rất khó thực hiện, nhưng Vũ Phi Dương cảm thấy chỉ cần có chí hướng này, cuối cùng cũng có một ngày thực hiện được.
Những đối thủ có được đại đạo hạt giống không ngừng vượt lên trên hắn, nhưng Vũ Phi Dương từ nhỏ vẫn luôn động viên mình, con đường võ đạo, hậu phát chế nhân nhiều không kể xiết. Đại đạo hạt giống nhiều nhất chỉ có thể vượt trội hơn hắn lúc đầu, đến cuối cùng ai mới là người chiến thắng còn chưa biết được.
Đủ loại chí hướng cao xa, làm cho Vũ Phi Dương luôn tự tin vô cùng.
Thế nhưng, hắn thật không ngờ, Nhậm Tinh Hà ở trong nửa năm này, cũng tạo thành tập quán tự tin như vậy.
Hơn nữa, Nhậm Tinh Hà liên tục phục dụng thần dược, điều kiện thân thể hắn, kỳ thật đã vượt qua Vũ Phi Dương. Chỉ là cảnh giới chênh lệch một trọng, làm cho Nhậm Tinh Hà không có thực lực đánh bại Vũ Phi Dương mà thôi.
Thế nhưng Nhậm Tinh Hà nếu muốn tử thủ, Vũ Phi Dương muốn công phá, độ khó cũng rất lớn.
Nhậm Thương Khung hai tay ôm ở trước ngực, hai mắt có chút khép hờ, tựa như đang ngủ vậy, làm cho người ta cảm giác hắn rất thâm sâu khó hiểu.
Tuy cuộc chiến bắt đầu chưa lâu, nhưng Nhậm Thương Khung đã nhìn ra, thế cục hoàn toàn nằm trong dự kiến của hắn.
Nếu Vũ Phi Dương không có biện pháp thắng Nhậm Tinh Hà trong vòng nửa canh giờ, vậy thì hắn vĩnh viễn không có biện pháp thắng Nhậm Tinh Hà nữa.
Nhậm Tinh Hà cũng nghiêm khắc y theo chiến thuật, tuyệt không tham công liều lĩnh. Dù Vũ Phi Dương có đôi lúc lộ ra sơ hở, nhưng hắn tuyệt không phản kích một lần.
Vũ Phi Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn đã liên tục ném ra mồi nhử, cố ý lộ ra nhiều sơ hở. Nhưng Nhậm Tinh Hà trước sau như một, chỉ thủ không công.
Gặp đối thủ như vậy, Vũ Phi Dương tức đến phát điên, liên tục biến chiêu, khi thì bạo phong tật vũ, khi thì liên miên không dứt, nhưng dù cho kiếm ý của hắn thiên biến vạn hóa như thế nào, lại thủy chung không cách nào phá thủng phòng ngự của Nhậm Tinh Hà.
Người xem cuộc chiến dưới đài, cũng nhìn ra chút môn đạo.
– Nhậm Tinh Hà làm cái quỷ gì vậy? Trước sau chỉ phòng thủ, không dám cùng Vũ Phi Dương đối công?
– Ngươi hiểu cái gì? Cao thủ chân chính, không phải xem ai có chiêu thức hoa lệ, mà là dùng phương thức nào đánh bại đối thủ. Ta xem Nhậm Tinh Hà không đơn giản.
– Chỉ phòng thủ, ta xem hắn làm sao thắng được.
– Vậy ngươi thấy Vũ Phi Dương có phần thắng sao? Đánh tới đánh lui, ta xem cuối cùng cả hai sẽ hòa mà thôi. Ha ha, mà hoà thì sẽ là thắng đó. Nửa năm trước ở Thính Vũ Lâu, Nhậm Tinh Hà tiếp một chiêu của Vũ Phi Dương cũng không được. Nhưng hiện tại đã có thể cùng Vũ Phi Dương bất phân thắng bại. Qua nửa năm nữa, bọn họ chính thức ước chiến, Vũ Phi Dương có thể đánh ngang nữa hay không, cũng khó mà nói.
– Đánh rắm, ngươi có nhận tiền của Nhậm thị hả? Sao cứ nói tốt cho hắn hoài vậy?
– Vậy ngươi nói tốt cho Vũ Phi Dương, chẳng lẽ ngươi là anh vợ của hắn hả?
Hai tên này càng nói càng nóng, chỉ thiếu chút nữa là ra tay đánh nhau.
Trong nội tâm Vũ Phi Dương kỳ thật cũng lo lắng, hắn tuy chưa xuất ra tuyệt chiêu, nhưng mà tuyệt chiêu kia là áp trục cuối cùng. Nhìn phòng ngự của Nhậm Tinh Hà biến thái như vậy, vạn nhất không thể một kích đánh bại, vậy thì không cách nào thắng được nữa.
– Không được, nhất định là Nhậm Tinh Hà cố ý chọc giận ta.
Vũ Phi Dương nghĩ chắc là như vậy, nếu như nói một haisơ hở Nhậm Tinh Hà nhìn không thấy, nhưng nhiều sơ hở không ngừng lộ ra như vậy, Nhậm Tinh Hà vẫn luôn thờ ơ, vậy khẳng định là có chiến thuật.
– Nhậm Tinh Hà dùng chiến thuật phòng ngự này, mục đích rất âm hiểm, nhất định là muốn ta phập phồng không yên, rồi lại thừa dịp phản kích. Ta không thể mắc mưu của hắn. Dù sao cảnh giới của ta cũng hơn hắn một cấp, nên tinh lực cùng sức chịu đựng khẳng định sẽ hơn hắn.
Nghĩ tới đây, Vũ Phi Dương trong lòng khẽ động, lập tức giảm thế công lại, cùng Nhậm Tinh Hà chậm rãi quần đấu.
Nhậm Tinh Hà âm thầm buồn cười, hắn biết rõ chủ ý của Vũ Phi Dương. Loại chiến thuật này, đơn giản chính là muốn đánh lâu dài, tiêu hao chiến.
Đây không phải là chuyện mà Nhậm Tinh Hà hy vọng xảy ra nhất sao?
– Lão Nhị ah lão Nhị, mọi chuyện đều không ngoài dự đoán của đệ. Vũ Phi Dương muốn so thể lực với ta, cái kia chính là tự tuyệt đường lui!
Nếu như Vũ Phi Dương tiếp tục cường thế công kích, hoặc xuất công kích mạnh hơn nữa, phần thắng ít nhất cũng có bốn năm thành. Thế nhưng mà hắn lại hết lần này tới lần khác, tự cho mình thông minh, cải biến chiến thuật mới.
Mà chiến thuật này của hắn, là chuyện mà Nhậm Tinh Hà hy vọng nhìn thấy nhất.
Xích Vương Kim Cương Đan, chính là kiệt tác của Vạn Dược Tôn, dùng ở trên người võ giả Trúc Cơ kỳ, thật ra là đại tài tiểu dụng, công hiệu của nó, có thể nói là bá đạo chi cực.
Nhậm Tinh Hà trải qua hai ngày dung hợp, đã đem công hiệu của đan dược hấp thu bảy tám thành, thân thể hắn được cải tạo, cũng đạt hiệu quả bảy tám phần.
Thể lực của hắn giờ phút này, tăng lên ít nhất năm lần. Cốt cách, cơ bắp cùng các phương diện khác, toàn bộ đều nhảy vọt.
Ngoại trừ cảnh giới thấp hơn Vũ Phi Dương một bậc, còn các phương diện khác, đều vượt xa Vũ Phi Dương.
Vũ Phi Dương dần dần cảm thấy có chút không đúng.
Tuy hắn còn lâu mới tới trình độ thoát lực, nhưng phương diện thể lực, đã suy yếu hơn trước rất nhiều.
Đánh lâu dài xuất hiện kiệt sức, đó là bình thường. Biểu hiện lớn nhất chính là tốc độ. Tuy tốc độ của Vũ Phi Dương không suy giảm bao nhiêu, nhưng biến hóa nhỏ này, ở trong mắt cao thủ, lại phóng đại vô cùng.
Trái lại Nhậm Tinh Hà, biên độ vẫn luôn như trước, tốc độ không có chút trì trệ nào.
Bởi vậy ở trong mắt cao thủ, thể lực của Nhậm Tinh Hà không có hạ thấp. Ít nhất, tạm thời còn chưa có dấu hiệu thể lực của hắn chống đỡ hết nổi.
Vũ Phi Dương thật sự rất biệt khuất, ở trong mắt hắn, Nhậm Tinh Hà này, hiển nhiên là quả hồng mềm, tùy tiện xoa nắn cũng có thể bóp nát.
Thế nhưng mà cũng qua một thời gian rồi, những lôi đài khác sớm đã xong, còn bên này vẫn chưa có dấu hiệu phân ra thắng bại gì.
Dùng thực lực của Vũ Phi Dương, quả thật vô cùng nhục nhã.
Gào to một tiếng, Vũ Phi Dương lần nữa cải biến chiến thuật, hắn quyết định, toàn lực đánh cược một lần, dùng tuyệt chiêu cuối cùng, đem Nhậm Tinh Hà triệt để đánh bại.
Hắn cũng không tin, Nhậm Tinh Hà phòng thủ một canh giờ, còn có thể tiếp được tuyệt chiêu của hắn.
Khí thế trên lôi đài, lập tức đại tăng.
Bốn phía lôi đài, khí lưu không ngừng làm cho cát bay đá chạy.
Tiếng thét của Vũ Phi Dương còn chưa dứt, trường kiếm đã rời khỏi tay, ở trên hư không chấn động, bắn ra hơn một trăm đạo kiếm khí, giống như mưa sao băng, hướng Nhậm Tinh Hà đâm tới.
– Kiếm khí phi không!
Nhưng người có kiến thức đều biết đây là một môn tuyệt kỹ của gia tộc Vũ Phi Dương, lấy khí ngự kiếm, có Quỷ Phủ Thần Công ảo diệu. Vũ Phi Dương là võ đạo Trúc Cơ thất trọng, mặc dù là Luyện Khí sơ kỳ, nhưng một chiêu tuyệt kỹ này, đã rất gần đỉnh phong. Tuy chưa chạm tinh túy, nhưng cũng đủ kinh người.
Nhậm Tinh Hà biết rõ, hắn là khiếu huyệt kỳ đỉnh phong, cùng Luyện Khí kỳ sơ kỳ so sánh, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Đối phương có thể Ngưng Khí thành tuyến tạo thành công kích!
Mà hắn chỉ có thể tụ vào một điểm để công kích.
Nhưng mà, chiến cuộc này, cũng trong dự liệu của Nhậm Tinh Hà. Vũ Phi Dương nếu không có một ít thủ đoạn ẩn giấu, ngược lại mới là lạ.
Bàn Thạch Kiếm vững như bàn thạch, phòng ngự bốn phía.
Tiếng kim loại va chạm chói tai, làm cho mọi người hết sức khó chịu.
Trong nháy mắt, Nhậm Tinh Hà quét ra một mảng lớn kiếm khí.
– Ách…
Người đang xem cuộc chiến ở dưới đài, tất cả đều kinh hô lên, bởi vì bọn họ đã nhìn ra, Nhậm Tinh Hà tuy tiếp được kiếm khí, nhưng mỗi một lần tiếp, đều lui về phía sau một bước. Hai chân của hắn đã lui đến mép lôi đài.
Không thể lui được nữa!
Lui thêm bước nữa, sẽ ngã xuống lôi đài! Mà ngã xuống lôi đài, thì thắng bại đã phân!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!