Bất Hủ Thần Vương
Chương 136: Khống chế tiết tấu
Lúc trước, trận chiến của Nhậm Tinh Hà cùng Vũ Phi Dương, từ đầu tới đuôi cơ hồ đều là phòng ngự.
Bởi vậy, người xem cuộc chiến dưới đài đều nghĩ, Nhậm Thương Khung sẽ kế thừa chiến thuật của huynh trưởng.
Dù sao, nhận thức của đại chúng đối với Nhậm Thương Khung, đều nghĩ hắn là Võ đạo trúc cơ đệ bát trọng như trước.
Mà Tống Lam, ai cũng biết nàng là Trúc Cơ kỳ cửu trọng.
Bát trọng đối với cửu trọng, cũng là lấy yếu thắng mạnh, không áp dụng thế thủ, chẳng lẽ còn có thể nghịch thiên? Vượt cấp đối chiến, thật ra rất ít có kỳ tích xuất hiện.
Huống chi hai người đều là thiên tài.
Bởi vậy mỗi người đều cảm thấy, Nhậm Thương Khung sẽ thủ là chính.
Nhưng mà, biến hóa tiếp theo của Nhậm Thương Khung, lại làm cho mọi người trừng mắt líu lưỡi. Thân thể của hắn giống như một đạo lưu quang, trực tiếp phóng tới công kích kia.
Hai đấm đánh tới, trực tiếp đánh tan toàn bộ công kích phô thiên địa cái kia, khí lưu bị một quyền này chấn nát, hóa thành từng luồng khí nhỏ, phiêu tán bốn phía.
Toàn thân Nhậm Thương Khung phát ra ánh sáng màu xanh. Tay không đối chiến, rõ ràng không cần trường kiếm sau lưng, cùng Tống Lam quần nhau.
Quyền phong xé rách hư không, khí tức tàn sát bừa bãi, giống như một đầu hung thú bạo ngược, thanh âm xé rách hư không làm người ta khiếp sợ run rẩy, toàn bộ lôi đài đều đung đưa.
Một kích này của Tống Lam, tuy không coi là thủ đoạn cao siêu, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu. Không nghĩ tới bị Nhậm Thương Khung tay không phá vỡ.
Vốn định lấy khí thế áp người, ngược lại bị một quyền kinh thiên của Nhậm Thương Khung cướp đi tiên cơ.
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
– Thực lực của Tống tiểu thư, tựa hồ kém hơn khẩu khí của ngươi ah.
Phối hợp thế công trong tay, công tâm thuật của Nhậm Thương Khung cũng thi triển cùng một lúc.
Quyền kỹ của Nhậm Thương Khung, đại khai đại hợp, giống như nước sông chảy nhanh, liên tục không dứt. Nhưng người có kiến thức, cũng nhìn ra được, bộ quyền kỹ này không có bao nhiêu kỳ ảo, có thể nói là rất khô khan.
Nhưng hết lần này tới lần khác, quyền kỹ ở trong tay Nhậm Thương Khung, giống như trường giang đại hải, mãnh liệt không dứt, tư thế hào hùng, trời long đất lở.
– Nhậm Thương Khung này, đang làm cái quỷ gì vậy? Bộ quyền kỹ kia, hình như là Trường Xuân Quyết của Nhậm thị?
Trường Xuân Quyết là quyền kỹ nhập môn của Nhậm thị gia tộc, mọi người cũng không lạ lẫm gì, dù sao tất cả đệ tử của Nhậm thị đều tu luyện.
Nhập môn quyền kỹ, mọi người đều thấy khó hiểu. Ở võ đài cấp bậc loại này thi triển ra, đây không phải là muốn chết sao?
Nhưng khi nhìn bộ dáng kia của Nhậm Thương Khung, lại nhập thần cực kỳ, phảng phất nhập môn quyền kỹ này, là võ kỹ mà hắn đắc ý nhất, một quyền đón lấy một quyền, vô cùng nhịp nhàng.
Tống Lam cũng nghi vấn rất nhiều, Nhậm Thương Khung đến cùng là muốn làm gì. Nàng thu lại thế công mãnh liệt lúc trước, cẩn thận từng li từng tí ứng biến.
Ở trong ấn tượng của Tống Lam, Nhậm Thương Khung này âm hiểm cổ quái, quỷ kế chồng chất. Tống Lam từng mô phỏng trận chiến của nàng và Nhậm Thương Khung rất nhiều lần.
Nhậm Thương Khung sẽ ra chiêu như thế nào, dùng vũ kỹ gì. Ba ngày này, La Hiên cùng Tống Thanh Sơn cơ hồ mỗi ngày đều giúp nàng suy diễn.
Thế nhưng suy diễn trăm bề, cũng không ai nghĩ Nhậm Thương Khung sẽ dùng Trường Xuân Quyết!
Thử hỏi ai ở dưới tình hình này, lại sử dụng nhập môn vũ kỹ cơ chứ?
Thế nhưng mà, nhập môn vũ kỹ này, ở trong tay Nhậm Thương Khung, hết lần này tới lần khác lại có thể phát huy biến hóa vô tận, làm cho Tống Lam không thể không tập trung tinh thần chống đỡ.
Mới mở màn, lại bị Nhậm Thương Khung đánh cho trở tay không kịp, Tống Lam một bụng tức giận. Trong tay nàng lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm.
Kiếm này vừa ra, hào quang bắn ra bốn phía, giống như treo cao một chiếc đèn sáng, làm cho hai mắt mọi người không dám nhìn thẳng.
Kiếm này tên là Diêu Quang Kiếm, chính là bảo vật ẩn giấu của Tống gia.
Tống Thanh Sơn không tiếc vốn gốc, có thể nói trang bị tận răng cho Tống Lam. Diêu Quang Kiếm này danh tiếng rất cao. Ở trên lôi đài quét qua một vòng, liền bắn ra vạn đạo quang mang, tia sáng này không do khí kình của Tống Lam khống chế, cũng không có tính công kích, nhưng tính mê hoặc rất mạnh.
Quang mang sáng chói như ánh mặt trời, ở trên lôi đài bắn ra bốn phía, làm cho người ta chói mắt vô cùng.
Diêu Quang, Diêu Quang, kiếm như kỳ danh. Đúng là mượn nhờ ánh sáng phản xạ trên thân kiếm mà phát ra hào quang, làm địch nhân không cách nào nắm rõ thế công của mình.
Nhưng Nhậm Thương Khung lại bình thản ung dung, di chuyển đến gần, hai mắt nhắm lại, quát lên:
– Tống Lam, thực lực ngươi chưa đủ, cho dù ngươi có mười thanh thần khí, cũng dùng không được? Diêu Quang Kiếm này của ngươi, có thể làm người chói mắt, nhưng không thể mê hoặc tâm thần. Cao thủ so chiêu, không phải dùng mắt, mà là dụng tâm. Ta nhắm mắt lại, ngươi tiếp ta mấy kiếm xem thế nào?
Nhậm Thương Khung hào khí vượt mây, nói nhắm liền nhắm. Không biết từ khi nào, trong tay đã có một thanh kiếm, xoát… xoát… xoát… liên tiếp công ra mấy kiếm.
Tống Lam đại hỉ, kiếm kỹ này thì nàng nhận ra. Nhậm Thương Khung xuất kiếm, rốt cục tiến vào suy diễn của bọn hắn.
Chỉ cần vào trong tiết tấu này, kinh nghiệm chiến đấu mà trước đó suy diễn, có thể khắc chế tất cả biến hóa tiếp sau của Nhậm Thương Khung. Ngay khi Tống Lam suy nghĩ, kiếm thế của Nhậm Thương Khung lại biến đổi.
Phải biết rằng, kiếm kỹ mà Nhậm Thương Khung tu luyện kiếp trước, cùng kiếp này không hề cùng dạng. Kiếp trước, sau khi hắn ra khỏi dòng chính, kiếm lộ đại biến, tu luyện rất nhiều môn kiếm kỹ khác lạ.
Mà những kiếm kỹ này, bất luận kẻ nào ở đây cũng không biết.
Nhậm Thương Khung há lại không biết, trong ba ngày này, Tống Lam nhất định được cao thủ chỉ điểm, muốn hậu phát chế nhân?
Loại chiến thuật này, đã nằm trong dự đoán của hắn.
Bởi vậy, Nhậm Thương Khung vừa ra trận, liền làm khác thông thường, dùng Trường Xuân Quyết thăm dò, làm cho Tống Lam không cách nào nắm bắt được. Một nửa là thăm dò, một nửa là tiến công.
Sau khi thử dò xét, quả nhiên tiết tấu của Tống Lam đại loạn. Bởi vậy cố ý dùng mấy chiêu quen thuộc, Tống Lam quả nhiên như cá gặp nước, gặp chiêu phá chiêu, hết sức thành thạo.
Cái này càng thêm xác định suy đoán của Nhậm Thương Khung.
Mỗi một kiếm kỹ, tuyệt không sử dụng trên ba chiêu, hơn nữa kết cấu có thay đổi rất lớn. Bởi vậy, hắn thi triển có chút cứng nhắc, thế nhưng Tống Lam cũng cực kỳ khó chịu.
Bởi vì tiết tấu này, đã hoàn toàn thoát ly quỹ tích mà nàng tập luyện trước đó.
Bởi vậy, tài nghệ thật sự của hai người, đều không phát huy hoàn toàn. Loại tình huống này, Nhậm Thương Khung không e ngại chút nào.
Chỉ cần chiêu số của mình không nằm trong dự liệu của Tống Lam, hắn tuyệt đối có thể nắm chắc thắng Tống Lam. Dù sao, kỳ ngộ của hắn, ở Vân La Thành không ai có thể địch nổi.
Đăng Thiên Môn linh dịch là siêu cấp đan dược, cũng không phải hư ngôn. Tinh thần lực của hắn, đã đạt đến Trúc Cơ kỳ đỉnh phong.
Nếu không phải thời gian quá ngắn, dùng điều kiện thân thể của Nhậm Thương Khung, đã sớm có đủ thực lực trùng kích Tiên Thiên. Hắn hiện tại khuyết thiếu duy nhất, chính là hỏa hầu.
Mà nói điều kiện thân thể, cùng với các phương diện chỉ tiêu khác, Nhậm Thương Khung đâu chỉ thắng Tống Lam một bậc? Điểm này, từ trong chiến đấu liền có thể thấy được.
Tuy Nhậm Thương Khung công kích không có kết cấu, nhưng lại có thể mượn nhờ tốc độ cùng sức bật, đền bù lỗ thủng này, làm cho Tống Lam muốn thừa khe hở mà vào cũng khó khăn.
Kể từ đó, chiến cuộc làm cho người ta dở khóc dở cười.
Rõ ràng là hai cường giả trẻ tuổi quyết đấu, nhưng tràng diện thế này, thậm chí còn không bằng Vũ Phi Dương cùng Nhậm Tinh Hà lúc trước.
Vũ Phi Dương cùng Nhậm Tinh Hà, mặc dù là một công một thủ, nhưng ít ra kết cấu trong sáng, công thủ đều rất hài hòa, dễ nhìn ra tiêu chuẩn.
Mà hai người này, trong lúc công thủ, đều không nhìn rõ, chẳng có kết cấu gì. Chỉ có thể dùng một chữ “loạn” để hình dung!
Đúng là loạn.
Tống Lam kỳ thật cũng rất nôn nóng, nàng là người thông minh, trong thời gian ngắn liền biết, Nhậm Thương Khung đã khám phá ra kế hoạch của nàng.
Bởi vậy ra chiêu xuất quỷ nhập thần, căn bản không cho nàng khống chế tiết tấu. Nói trắng ra là, Nhậm Thương Khung muốn phá hư tiết tấu, ý định trong loạn thủ thắng.
Tống Lam chỉ có hai lựa chọn, một là bỏ đi tiết tấu áp chế Nhậm Thương Khung, buông tha chiến thuật hậu phát chế nhân, chủ động tấn công, cùng Nhậm Thương Khung đối chiêu.
Hai là tiếp tục bảo trì như thế này.
Nói ngắn lại, cục diện thoạt nhìn chẳng phân biệt được cao thấp, kỳ thật Tống Lam nàng đã thua một bậc. Bởi vì địch nhân đã biết được kế hoạch của nàng.
Mặc dù chiêu thức không liên hoàn, cũng có thể đem thế cục khống chế được, cho thấy thực lực của Nhậm Thương Khung không kém Tống Lam chút nào.
Năng lực khống chế của hắn rất mạnh, trong chiến đấu thể hiện năng lực ứng biến vô cùng tốt, làm cho Tống Lam dần dần sinh ra một loại hoài nghi, tên này, chẳng lẽ trời sanh là thiên tài chiến đấu hay sao?
Biến hay không biến? Trong nội tâm Tống Lam do dự. Nhưng loại do dự này, rất nhanh khiến nàng ăn đau khổ, Nhậm Thương Khung biến hóa vài tiết tấu, liền công cho nàng chân tay luống cuống.
Tống Lam cắn răng, nàng biết rõ, nếu không biến chiêu, nếu không bị Nhậm Thương Khung đánh chết, cũng sẽ bị tức mà chết. Hét lên một tiếng, khí thế toàn thân thúc giục, đem tất cả tạp niệm quét qua. Diêu Quang Kiếm trong tay chủ động công kích.
Kiếm quang trong lúc đó, giống như vô số châm nhỏ, hướng Nhậm Thương Khung đâm tới.
Nhậm Thương Khung thấy Tống Lam rốt cục buông tha chiến thuật ban đầu, cười ha ha:
– Rốt cục không co đầu rút cổ nữa sao? Chỉ sợ những người chỉ bảo ngươi sẽ thất vọng lắm ah.
Dưới đài, La Hiên cùng Tống Thanh Sơn nghe xong lời này, đều âm thầm nghiêm nghị, trong lòng đồng thời sinh ra ý niệm khác thường, kẻ này tâm tư tỉ mỉ, chưa lên đài đã có thể liệu địch nắm tiên cơ, khắp nơi chủ động, kinh nghiệm chiến đấu hoàn toàn vượt xa Tống Lam! Kẻ này chưa trừ diệt, tương lai tất thành họa lớn!
Có thể làm cho Thiên Nhân cảnh cường giả sinh ý niệm kiêng kị trong đầu, Nhậm Thương Khung coi như đáng để kiêu ngạo.
Muốn nói đối công, Nhậm Thương Khung không sợ ai cả?
Ở bên trong tiếng rít, Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm rốt cục thi triển ra.
– Kim Châm Độ Kiếp!
– Phong Quyển Tàn Vân!
– Vạn Kiếm Quy Tông!
Tổng cộng ba chiêu, nhưng có tới một trăm lẻ tám thức biến hóa. Cùng Tống Lam đối công, hai người đánh cho phong sinh thủy khởi, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Loại công kích như thế này, đẹp mắt cực kỳ, rốt cục làm cho người xem cảm thấy hài lòng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!