Bất Hủ Thần Vương
Chương 534: Xét duyệt cuối cùng, Thương Khung thắng được
Chân Kiếm Đạo dùng tình chứng đạo, tình cảm Đế La Vũ Hậu này, để Nhậm Thương Khung bất tri bất giác nhớ lại sư tôn Lý Dật Phong.
Nếu như sư tôn Lý Dật Phong ở một bên, tất nhiên cũng sẽ ủng hộ hắn xuất thủ cứu người.
– Đế La, ngươi không cần nóng lòng. Ta trước xem bệnh trạng của phu nhân ngươi một chút.
Kim Phong Pháp Lão mỉm cười nói:
– Thương Khung đại sư, ngươi cứu Đế La đã dùng hết một canh giờ. Chỉ còn lại có hai canh giờ, thời gian rất cấp bách.
Nhậm Thương Khung thản nhiên cười một tiếng, trong tươi cười lộ ra tự tin:
– Đa tạ Pháp Lão nhắc nhở.
Lần nữa động thủ, Nhậm Thương Khung như cũ vẫn là dùng ngân châm.
Sau khi xem xong đã mất nửa canh giờ. Nhậm Thương Khung vẻ mặt khẩn trương nhìn Đế La nói:
– Phu nhân của ngươi trúng độc, không có phức tạp như ngươi, nhưng độc tính thì dữ dội hơn nhiều. Nếu như không kịp thời chữa trị, cho dù là Đại Đạo cấp cường giả, cũng sống không quá mười hai canh giờ.
– Cái gì?
Đại Đạo cấp cường giả, tự thân thực lực kinh người, điều kiện thân thể so với võ giả bình thường không biết mạnh gấp bao nhiêu lần. Cho dù Khí Hải bị phong bế, thần thức bị phong tỏa, nhưng mà điều kiện thân thể là không thay đổi được.
Thể chất Đại Đạo cảnh, tuyệt đối là phi thường ưu việt, lại không qua mười hai canh giờ, kia là kỳ độc như thế nào?
– Chủ nhân, ta…, độc của phu nhân ta, rốt cuộc là độc gì?
Đế La có chút lo được lo mất, vẻ mặt khẩn trương cùng ân cần.
– Thái Phàn Yên La Tán, xếp thứ tư trong Thiên Hạ Kỳ Độc Bảng. Chính là dùng nọc độc của thiên hạ chí độc Độc Xà Thái Phàn luyện ra, không những thế còn có phụ tá kích thích nọc độc, để cho chủ độc mạnh hơn gấp mười lần. Loại độc này chính là thượng cổ bí độc, nghe nói chỉ có Yêu tộc ở Vô Tận Hải mới có thể sử dụng. Lại không nghĩ rằng, lại xuất hiện ở Man Hoang, quả nhiên là ly kỳ.
Nhậm Thương Khung là lần đầu tiên gặp phải kịch độc như thế. Hắn trước đây cũng không phải là chưa bao giờ gặp qua độc trong Thiên Hạ Kỳ Độc Bảng.
Nhưng xếp hạng giống như Thái Phàn Yên La Tán, là lần đầu tiên gặp phải. Dù sao, thứ tư trong Thiên Hạ Kỳ Độc Bảng, tuyệt đối không phải là hư danh.
Nghe được độc đứng thứ tư trong Thiên Hạ Kỳ Độc Bảng, trong mắt Đế La hiện lên một tia sợ hãi, thất thanh hỏi:
– Chủ nhân, độc này có thể giải được không?
– Đừng hoảng hốt, chỉ cần kịp thời cứu trị, là không thành vấn đề.
Về Thái Phàn Yên La Tán, Vạn Dược Tôn cũng là trọng điểm giới thiệu qua. Loại độc này bởi vì đến từ Vô Tận Hải, cho nên Vạn Dược Tôn nghiên cứu càng thêm thấu triệt.
Vạn Dược Tôn từ lúc thành tài, đều tận sức nghiêng cứu cách đối kháng yêu tộc, có thể nói, cái chết của người, cùng Yêu tộc nhất định có liên quan.
Chẳng qua là, nguyên nhân này rốt cuộc là gì, sẽ vĩnh viễn không có đáp án.
Nhậm Thương Khung cầm lên giấy bút, viết rất nhiều loại Linh dược, đưa cho tiểu Kỳ:
– Đi mời nhị vị Pháp Lão theo đơn bốc thuốc, loại độc này không thể trì hoãn.
Tiểu Kỳ đem danh sách đưa qua, nhị vị Pháp Lão cũng không trì hoãn, chỉ chốc lát sau, liền đem tất cả Linh dược tới.
Thái Phàn Yên La Tán này, phối trí giải dược rất khó khăn. Bất quá Nhậm Thương Khung nắm giữ phương pháp, thao tác là không có gì khó khăn.
Đúng như Vạn Dược Tôn ở quy tắc dụng độc có nhắc tới. Độc dược mà nói, mấu chốt là biết độc biện độc, phải tìm ra nguyên lý của độc tố.
Thiên hạ chi độc, có rất ít tuyệt độc vô giải. Vạn vật tương sinh tương khắc, có độc tất nhiên có vật giải độc. Chẳng qua là biết độc khó khăn, mà sau khi biết độc, có thể tìm được vật tương khắc hay không, đây mới là trọng yếu.
Dụng độc một đạo, bác đại tinh thâm, cuối cùng vẫn là biện độc.
Sau khi điều phối tốt giải dược, Nhậm Thương Khung dựa theo phương pháp của Vạn Dược Tôn, lợi dụng Bất Hủ Đế Khí đưa dược lực vào, bắt đầu dung hợp độc tính của Thái Phàn Yên La Tán.
Quá trình này, cũng là tương đối khó khăn, bởi vì độc tính này rất mãnh liệt, ngân châm nho nhỏ, căn bản không cách nào lấy ra một lúc nhiều độc tính.
Cho nên, độc này phải từ thất khiếu trên người bài xuất.
Bất Hủ Đế Khí cực kỳ bá đạo, làm cho cả quá trình tương đối dễ dàng hơn một ít. Ước chừng một lúc lâu sau, Vũ Hậu “Oa” một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu đen, trong thất khiếu, nọc độc không ngừng bài xuất.
– A!
Tần Xuyên cũng tốt, Thạch Diệu Tử cũng tốt, cũng thập phần khát vọng.
Ngược lại là Nhậm Thương Khung, hỉ nộ không lộ. Đối với Nhậm Thương Khung mà nói, những phần thưởng này, hắn cũng không có quá để ý.
Hắn để ý chính là nhân tình của Thần Phượng bộ lạc. Mục tiêu của hắn là Phượng Tê Mộc Linh Quả. Cầu được một quả, vì sư tôn phân ưu.
……
Ba người được dẫn tới phía sau đại điện.
Kim Phong Pháp Lão đứng vững bước, giọng nói nghiêm nghị:
– Trừ ba vị đại sư, những tùy tùng khác dừng bước.
Nhậm Thương Khung, Tạ Tần Xuyên cùng Thạch Diệu Tử, đi theo nhị vị Pháp Lão đi vào đại điện kia.
Đại điện tráng lệ, bên trong là một đại sảnh trưng bày khổng lồ, các tủ treo quần áo, từng loạt từng loạt kiện hàng thập phần phong phú.
– Chư vị, đây là đại sảnh trưng bày của Thần Phượng bộ lạc chúng ta, nơi này cất dấu, đều là các loại bảo vật của Thần Phượng bộ lạc. Ba vị có thể ở chỗ này đại khai nhãn giới, cũng hiểu rõ thêm phong thổ, phong mạo địa vực của Man Hoang chúng ta.
Linh dược đại sư, phần lớn đều là người tìm kiếm cái lạ. Đối với các loại kỳ trân dị bảo, có trời sinh nhạy cảm cùng tò mò. Nhất là Nhậm Thương Khung, hắn ở Thiên Trạch Dị Kiến Lục, thấy Vạn Dược Tôn miêu tả các loại thần vật, lại chưa từng được chứng kiến.
Cho nên, khi hắn thấy những bảo vật cất dấu của Man Hoang, cùng Vạn Dược Tôn ghi lại đối chiếu, trong lòng rất thỏa mãn.
Nhậm Thương Khung nhìn vô cùng chăm chú, từ hàng thứ nhất, mỗi một loại bảo vật, cũng không nghĩ bỏ qua. Nhất thời cũng tiến vào cảnh giới vong ngã, ngược lại ước nguyện ban đầu đến nơi đây cũng quên đi.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng cười của Kim Phong Pháp Lão truyền đến.
– Ha ha, ba vị, nửa canh giờ đã qua. Ba vị thật đúng là nhìn quên mình a. Bất tri bất giác, một đạo xét duyệt cuối cùng cũng kết thúc.
Trải qua bó buộc rồi?
Trong lòng ba người đều cả kinh, này coi là xét duyệt gì? Chính là mời bọn họ đến xem bảo bối? Từ đầu tới đuôi hình như một câu nói cũng không có a.
– Không dối gạt ba vị, thời điểm các ngươi ở đây xem những bảo vật này, đã có người ở một địa phương khác quan sát các ngươi. Thông qua nửa canh giờ quan sát, người nọ rốt cục chọn lựa được người thắng cuộc.
Tạ Tần Xuyên cùng Thạch Diệu Tử, trong biểu lộ có mấy phần nghi ngờ, nhưng lại nồng đậm mong đợi.
Ngay cả Nhậm Thương Khung, cũng cảm thấy mấy phần ngoài ý muốn. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, ở nơi này nhìn bảo vật trong chốc lát, lại xét duyệt xong rồi?
– Người thắng cuối cùng là ai?
Nhậm Thương Khung trong lòng mơ hồ có một loại mong đợi, hắn dĩ nhiên hy vọng mình là người may mắn cuối cùng.
– Hắc hắc, Pháp Lão đại nhân, đừng thừa nước đục thả câu nữa. Ta không giữ bình tĩnh được rồi!
Thạch Diệu Tử hắc hắc cười khan vài tiếng, để che dấu bất an của mình.
Kim Phong Pháp Lão gật đầu:
– Ba vị đều là đại sư, Thần Phượng bộ lạc chúng ta cũng thập phần thưởng thức. Người cuối cùng thắng được, chỉ có một, hắn chính là Thương Khung đại sư!
Khi Kim Phong Pháp Lão nói ra bốn chữ “Thương Khung đại sư”, Nhậm Thương Khung trong lòng khẽ buông lỏng, nhưng không có cảm thấy quá nhiều ngoài ý muốn.
Cảm giác này giống như biết rõ một chuyện sẽ phát sinh, đợi một quá trình đau khổ, cuối cùng cũng như phán đoán!
Không có may mắn, chỉ có dễ dàng.
– Ha hả, Thương Khung đại sư, chúc mừng ngươi. Ngươi cuối cùng thắng được, thật là không có tranh cãi chút nào. Nhiệm vụ này, giao trong tay ngươi, mới có hy vọng lớn nhất.
Ngân Thạch Pháp Lão giọng nói rất chân thành, cũng không nể mặt Tạ Tần Xuyên cùng Thạch Diệu Tử đang ở đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!