Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 57: Hồi mười (1)
Tây Đô Thánh Dực phá giặc Minh
Đánh gục được đối thủ, Tạng Cẩu đã thấy phổi mình nóng rát lên, xương cốt cả người thì cứ mỏi nhừ cả. Hiện tượng này gọi là thoát lực, do chân khí trong người tiêu hao gần như không còn.
Hai tên đệ tử còn lại thấy bạn bị hạ, tức mình lấy trong tay áo ra hai thanh thấu cốt đinh, rồi vừa ném vừa quát:
” Ranh con chán sống rồi! “
Long Đỗ truy là ám khí độc môn của phái Long Đỗ, đệ tử bình thường như hai tên này thường chỉ được cầm một cái phòng thân. Độc bôi trên Long Đỗ truy lại rất khó bào chế, nên bình thường chúng quý thanh ám khí này lắm, sẽ không uổng phí để giết một thằng nhóc tì hỉ mũi chưa sạch mặt búng ra sữa đâu. Lại nói, nếu tên đệ tử vừa bị hạ lén phát đến ám khí trong lúc giao đấu, thì với kinh nghiệm non nớt của Tạng Cẩu thực khó mà nói kết quả cuộc đấu ấy sẽ ra sao.
Hai tên bụng bảo dạ là ăn chắc cú này rồi, thì bỗng một tia sáng đen huyền loé lên đánh rụng luôn hai mũi thấu cốt đinh đang bắn về phía Tạng Cẩu. Cả hai định thần nhìn lại, thì thấy một cô bé chạc chín mười tuổi đang đứng cạnh thằng nhóc hỗn hào nọ, tay lăm lăm một thanh đao ngắn.
Đao này lưỡi mỏng như lá lúa, nước đao lại khoác một màu đen bóng trông khác hẳn bình thường. Hai tên đệ tử phái Long Đỗ chưa từng thấy vũ khí nào kì lạ đến thế cả.
Phiêu Hương gác đao Lĩnh Nam lên vai, nhìn bọn chúng thách thức:
” Hai tên to xác, bắt nạt một thằng nhóc thì giỏi giang cái gì? Có giỏi thì chơi với ta đây này. “
Tạng Cẩu cười khổ, nói:
” Hương cũng có hơn tuổi tớ đâu? “
” Quan trọng gì chuyện ấy lúc này? Mà… Cẩu đánh thua thì làm em là đúng rồi. ” – Phiêu Hương vỗ vỗ vai nó, cười. Đúng là chỉ có trẻ con mới cười đùa nổi trong cái tình thế hiện tại.
Hai tên đệ tử phái Long Đỗ thì lại cho là hai đứa nhóc coi thường chúng, bèn lớn tiếng nạt:
” Cái lũ nhóc không biết trời cao đất dày, tưởng bọn tao không làm gì được chúng mày chắc? “
Phiêu Hương nghe thấy, chống nạnh:
” Rặt một lũ ăn hại, không đánh được ai cùng trang đồng lứa, phải đi bắt nạt hai đứa con nít. Muốn tìm về một ít hãnh diện hay sao? Thế thì phải về nhà chui xuống gầm giường, lấy cái chậu tiểu nhòm vào thì may ra còn sót lại một ít. Chứ ra đây tìm làm gì cho phí công? Làm trai cho đáng thân trai, khom lưng uốn gối mà gánh hai hạt vừng? Có nghe chưa? “
Hai tên nọ bị chửi, tức đến độ thiếu điều phun máu, ngã lộn cổ từ trên tường bao xuống đất. Lời lẽ cô bé cũng không có gì, cũng không phải chửi đổng theo kiểu muốn giao lưu với phụ huynh người khác. Nhưng chính cái ngữ điệu của con bé mới là thứ có sức sát thương trí mạng.
Đến Tạng Cẩu đứng bên cũng phải cằn nhằn:
” Mồm miệng chanh chua chẳng khác nào mấy bác mấy chị hàng cá ngoài chợ. “
” Thì Cẩu nghĩ chiêu này tớ học của ai? “
Phiêu Hương cười khì khì, nói nhỏ.
Hai tên nọ hắng giọng, bình tĩnh trở lại. Chúng dùng ánh nhìn nanh ác khoá chặt lấy hai đứa nhóc, miệng thì gắt lên chói tai như tiếng rít của loài rắn độc:
” Hôm nay có là trẻ sơ sinh tao cũng không tha. “
Nói đoạn, hai tên đệ tử tung mình nhảy xuống sân. Tên béo hươ quyền đánh vào mặt Phiêu Hương, kẻ kia tung cước muốn đạp vỡ đầu Tạng Cẩu. Chúng ra tay rất ác liệt, ý đồ sát nhân hiện rõ trong tròng mắt. Nắm tay, cẳng chân xé gió, kình phong rít nghe phần phật.
Phiêu Hương nghĩ:
[ Tên này rõ ràng thấy mình cầm bảo đao chém sắt như xắt rau muống, thế mà còn dám nhảy vào đấm? Ắt phải có gì mờ ám ở đây. Khoan hẵng đứng mũi chịu sào ngạnh đấu với hắn, cứ né trước rồi quan sát cái đã. ]
Nghĩ sao làm vậy, Phiêu Hương sử dụng môn thân pháp kì lạ, nhẹ nhõm tránh liên tiếp mấy đấm bồi theo của tên béo. Tên kia trước khi gia nhập phái Long Đỗ cũng biết nửa bài Lão Mai quyền. Nếu là một tay hảo thủ, thì đường quyền của bài này vung rộng như hoa mai lượn múa trong gió đông, thân pháp và bộ pháp biến ảo dị thường. Vững chãi nhưng vẫn đầy uy lực như cây mai già.
Đáng tiếc, tên mập học không tới nơi tới chốn. Đường quyền vung có khác nào con gà dù vỗ cánh? Bước chân thì xiên xẹo, cũng coi như có biến ảo đấy nhưng thiếu hẳn sự vững trãi. Nói cho nhanh, thì là mai già bật gốc.
Lại nói, điểm mạnh nhất của môn thân pháp Phiêu Hương sử dụng không phải tốc độ nhanh, mà là đảo hướng linh hoạt. Mấy lần liền, cô bé đều luồn chui lách ngoặt theo hướng không tưởng để mà tránh khỏi công kích của gã béo.
Lợi dụng một cú thúc khuỷu trật lất của đối phương, Phiêu Hương luồn nhanh ra sau, khảm mạnh một đao xuống. Tên béo trúng đòn, áo rách toạc cả một mảng để lộ lớp giáp nhẹ đã đứt lìa. Thì ra tên này ỷ mình có mặc áo giáp mềm lót bên trong, nên liều lĩnh xông tới cho dù tay không tấc sắt. Nhưng hắn nào có ngờ, thanh đao đen nhánh của cô bé lại làm từ đồng đen chém sắt như chém chuối.
Chưa kịp hoàn hồn thì đao của Phiêu Hương đã gác lên cổ hắn rồi. Cô bé nói, giọng tinh nghịch:
” Đứng im! Bằng không… “
” Có thể chết chứ không thể nhục! Mi giết ta đi! “
Tên nọ nghĩ mình đường đường là trai tráng khoẻ mạnh, bây giờ bị con nhóc có tí xíu doạ cho run rẩy van xin tha mạng thì coi sao được? Hắn lại ỷ rằng Phiêu Hương còn bé, cho dù sớm lưu lạc giang hồ đi nữa thì cũng còn đơn thuần ngây thơ. Có đứa trẻ nào mà không phản cảm, bài xích việc giết người đâu?
[ Nếu đã không cần lo cho tính mạng mình, thì bốc phét mấy câu thể hiện bản lĩnh anh hào cũng được chứ sao? ] – Hắn nghĩ như thế, khoái trá vì sự thông minh của mình. Và có lẽ tên mập sẽ còn tiếp tục tự khen bản thân lanh trí nếu như quần của hắn không tụt bất ngờ xuống đất.
Chém đứt dải dây quần của hắn xong, Phiêu Hương chậm rãi nói:
” Chém giết thì con không dám, con còn nhỏ dại. Nhưng tặng ông chú mấy chục nhát vào mông, rồi lại tiện tay bôi một chút mạch nha lên thì cũng không phải là không thể. Ông chú biết mà. Con là bé gái, trong người lúc nào chẳng có đồ ngọt? Mà… không biết bọn ong, bọn kiến, bọn muỗi có thích mạch nha như con không nhỉ? “
” Con nhóc, dừng tay! “
Bất ngờ, tiếng quát của tên ốm vang lên sau lưng. Phiêu Hương không ngoái đầu lại, chỉ sợ mình hơi phân thần cũng đủ cho tên mập thời cơ vùng thoát. Chẳng cần nhìn cũng biết Tạng Cẩu đang thoát lực không đánh lại tên ốm.
Tên ốm này công phu cao thâm nhất bọn. Chẳng những thạo ám khí, mà trước khi gia nhập phái Long Đỗ hắn từng luyện thoái chiêu của một trong ngũ hình Việt: võ ngựa. Dù khuyết thân pháp, bộ pháp…v.v… nhưng như thế cũng là quá đủ để đối phó với Tạng Cẩu hiện tại. Ngay cả khi nó đã cố dùng Lăng Không Đạp Vân để mà tránh đông trốn tây, nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Biết nó ít được thực chiến mài giũa, tên ốm o cố tình tung đấm nhứ một cái, hở ngay mạng sườn trước mặt nó. Háo thắng, Tạng Cẩu chẳng thèm nghĩ ngợi xộc tới, toan tung đòn kết liễu thì eo đã ăn ngay một đạp nhừ tử.
Cơ thể mỏi mệt, lại trúng đòn quá nặng làm nó xụi lơ ngay tại chỗ.
” Buông đao xuống, nếu không tao bóp chết thằng nhãi này! “
Tên ốm nghiến răng, quát khẽ. Bàn tay hắn nhấn mạnh vào huyệt đạo ở cổ Tạng Cẩu, khiến nó đau đớn la lên thất thanh.
Quá ư là nhục! Ba người bọn hắn trong phái Long Đỗ tuy không phải quá lợi hại, nhưng cũng không phải đệ tử tầng chót. Thế mà hôm nay gặp phải hai đứa nhóc thôi mà vất vả nhường này. Tên ốm âm thầm thề, hôm nay kiểu gì cũng phải cho hai đứa nhãi ranh này lên đường, nếu không thì không giấu đâu cho hết nhục.
Phiêu Hương nghe thấy tiếng kêu của Tạng Cẩu, dù chính cô bé cũng hoảng ghê lắm, nhưng may mà đang quay lưng lại phía tên ốm nên vẫn có thể giả vờ trấn tĩnh. Hương giữ nguyên đao kề trên cổ gã mập, hỏi vặn:
” Nhà ngươi dám đụng vào bạn ta, coi chừng cái cổ của đứa này! “
Cô bé muốn dùng tên mập như là con tin để trao đổi với gã gầy. Nhưng trái với những gì Phiêu Hương nghĩ trong đầu, sau lưng chỉ vang vọng tiếng tên gầy cười phá lên:
” Cứ việc! Mày tưởng tao quan tâm thằng kia sống hay chết ấy hả? Còn mày… chắc chắn không muốn nhãi này chầu ông bà chứ nhỉ? “
Tên ốm lại nhấn huyệt đạo của Cẩu, muốn khiến nó bật khóc lên, đặng gây áp lực ép Phiêu Hương phải thoả hiệp. Thế nhưng lần này thằng nhóc kiên quyết cắn chặt răng, dù đau đến nỗi chảy nước mắt ròng ròng nhưng nó vẫn không kêu một tiếng nào.
” Tao đếm từ một đến ba! Mày không buông đao tao bẻ cổ thằng này! Một! ” – Tên ốm không ngờ thằng ranh con mới tí tuổi đầu nhưng cũng quật cường cứng đầu như thế, bèn lớn tiếng dồn.
” Hai! “
Tiếng đếm thứ hai đã vang lên, song Phiêu Hương vẫn đang đắn đo không biết phải làm gì. Cô bé ước giá mà mình đã không chỉ mải mê vào trận đấu cá nhân mà chú ý tới Tạng Cẩu hơn, nhất là khi nó còn đang thoát lực như thế thì có lẽ đã chẳng nên chuyện.
” Ba!! “
” Ngừng!! Ta… xin thua… “
Phiêu Hương lên tiếng, giọng nói và ánh mắt có vẻ lạc lõng lắm. Cô bé ngồi phịch xuống, đao Lĩnh Nam rơi khỏi cần cổ tên mập, cắm xuống sàn gạch. Lưỡi đao đen bóng được thả rơi tự do, thế mà vẫn cắm lút vào viên gạch lát sâu phải hai đốt ngón tay. Vậy mới biết vũ khí đúc bằng đồng đen bén nhọn đến cỡ nào.
Tên ốm cười gằn, thuận tay điểm mấy huyệt của Tạng Cẩu rồi quăng nó ra chỗ Phiêu Hương như quăng bao cát. Tên mập thì chớp ngay thời cơ ấy chộp luôn thanh đao Lĩnh Nam lên thủ trong tay.
Gã ốm điểm huyệt của hai đứa nhóc, khiến cơ thể chúng nó nhũn hết ra. Đoạn, hắn vung tay quăng cả hai vào bên giếng, mài đao chờ sẵn.
” Lần này hoạ có ông trời cứu được chúng mày! “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!