Nữ Pháp Y Thiên Tài
Quyển 1 - Chương 33: Ai bảo anh xấu xa!!!
Tần Khanh nhíu mày nhìn họ tên và số tài khoản trên màn hình di động …
Lục Hoành?!?
Rõ ràng là tên của phụ nữ, thông tin tài khoản cũng là BoA –Mỹ (1). Hàng tháng đều có giao dịch ngoại tệ … không lẽ là người yêu của Tiêu Tự Trần ở Mỹ???
(1) BoA: Bank Of America – là một ngân hàng đa quốc gia và công ty dịch vụ tài chính Mỹ có trụ sở tại Charlotte, North Carolina. Năm 2010, tạp chí Forbes liệt kê Bank of America là công ty lớn thứ ba thế giới.
Nhưng từ trước đến giờ cô chưa nghe nói anh có bạn gái … tuy nhiên đâu phải cô không biết anh là người thế nào, nếu có bạn gái theo tính cách của anh mà nói anh cũng chẳng bao giờ kể cô nghe. Thế nhưng … nếu Tiêu Tự Trần thật sự đã có bạn gái ở Mỹ … vậy chuyện sáng nay thì anh quá sỗ sàng rồi.
Đồ đàn ông xấu xa!!! Đúng là đê tiện thật mà!!!
Trong đầu Tần Khanh nhảy ra hàng ngàn vấn đề: Đang vui vẻ ở Mỹ lại về nước; về nước không lo tra án mà toàn sai khiến cô; bây giờ lại yêu cầu hàng tháng phải chuyển tiền cho bạn gái. Nhớ tới chuyện cầm quần lót cho anh, cô vẫn còn thấy khó xử.
Tần Khanh nhướn nhướn mi, thôi thì đã là trợ lý thì vẫn phải tiếp tục, cô bình thản cầm điện thoại của Tiêu Tự Trần, sau đó theo thói quen mò túi lấy điện thoại của mình, lúc này mới nhớ ra sáng nay chạy bộ với Tiêu Tự Trần không mang théo túi xách, đương nhiên điện thoại cũng không mang theo.
Cô ngẩng đầu nhìn, bắt gặp người phục vụ đứng cách đó không xa liền lên tiếng gọi, anh phục vụ chạy đến: “Xin hỏi cô cần gì?”
“Có thể cho tôi mượn giấy bút không?”, Tần Khanh mỉm cười nói.
“Được chứ!, cô chờ một lát!”, anh ta gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Tiêu Tự Trần chờ cho nhân viên phục vụ đi xa, anh mới quay đầu nhìn Tần Khanh: “Cô có thể cầm điện thoại của tôi đến ngân hàng giải quyết công việc, tôi không để ý!”
“Nhưng tôi để ý!”
Âm lượng của Tần Khanh lúc này có hơi lớn, vừa dứt lời cô nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Tự Trần có chút kinh ngạc.
Cô cúi đầu, hít sâu một hơi thầm oán trách bản thân không hiểu vì sao lại không kiểm soát như vậy, cô ngẩng đầu lên giải thích: “Điện thoại di động dù sao cũng là vật dụng cá nhân của giáo sư Tiêu, hơn nữa anh cũng phải dùng.”
Tiêu Tự Trần bán tín bán nghi nhưng cũng gật đầu, liếc nhìn Tần Khanh như nằm xoài trên bàn ăn, cầm cây bút bi viết thông tin tài khoản. Viết xong Tần Khanh cẩn thận gấp gọn tờ giấy, trả bút cho anh phục vụ: “Cám ơn! Phiền anh tính tiền luôn đi!”
Ánh mắt anh ta nhìn Tần Khanh một cái, rồi lại liếc qua Tiêu Tự Trần, nhác thấy người đàn ông đó hếch cằm, anh ta mới quay sang nói với Tần Khanh: “Dạ ngài đây đã tính tiền từ hôm qua rồi! Hoan nghênh hai vị lần sau ghé qua.”
Thật ra khi mở miệng nói tính tiền Tần Khanh rất hối hận bởi cô một cắc cũng không có, không cần nghĩ cũng biết từ trước đến nay ra đường Tiêu Tự Trần cũng đâu mang theo tiền, cô còn đang tính toán chắc phải trả bằng thẻ … không ngờ hôm nay Tiêu Tự Trần lại khiến cô hết hồn thế này … thanh toán tiền từ ngày hôm qua rồi cơ đấy!
Tần Khanh vô thức đảo mắt nhìn toàn bộ quán ăn, phát hiện ở đây chỉ có cô và Tiêu Tự Trần. Lúc bước vào lẽ ra cô phải đoán ra chứ, một người có yêu cầu nghiêm khắc trong chuyện ăn uống như Tiêu Tự Trần làm sao có khả năng chọn đại một quán ăn nào được. Không biết tối qua anh ra ngoài lúc nào, mất bao lâu mới tìm được quán này.
Trước khi ra khỏi quán, anh phục vụ còn chu đáo mở cửa, gập người cúi đầu chào, mỉm cười: “Xin hỏi ngày mai vẫn vào giờ này đúng không ạ?”
Tiêu Tự Trần xoay người, gật đầu: “Đúng! Phiền anh đúng giờ này, nhớ không có bất cứ thực khách nào khác!”
“Dạ được! Không thành vấn đề!”
“Sau này chúng ta đều ăn ở đây sao?”, Tần Khanh đứng chết trân một chỗ, “Tối hôm qua cuối cùng là anh đã trả bao nhiêu tiền rồi?”
Tiêu Tự Trần vừa đi vừa nói: “Một tháng, tháng sau coi tình hình cô thế nào rồi quyết định sau!”
Anh đã đặt một tháng ở đây? Nghĩa là một tháng này cô đều phải dậy sớm chạy bộ cùng anh sao???
Nhưng một người nghiêm khắc trong chuyện ăn uống như Tiêu Tự Trần lại có thể chịu đựng cả tháng trời ăn sáng bên ngoài … như vậy rõ ràng là quan tâm cô. Tờ giấy trong tay cô trở nên nóng hổi, đầu ngón tay tê tê bỏng rát.
Cô đột ngột dừng lại khiến bước chân của Tiêu Tự Trần buộc phải ngừng theo. Cằm anh va vào cái trán trơn láng của cô, ánh mắt anh ngưng trệ một chút, sau đó tỉnh táo lại, cất lời: “Nhìn đường chứ!”
Tần Khanh giả điếc. Cô cao khoảng một mét sáu tám, với phụ nữ ở khoảng này cũng được coi là khá cao, vậy mà lúc chạy bộ bởi vì cô chạy không nổi anh lại chê chân cô ngắn …
Tần Khanh đứng ngang với cần cổ Tiêu Tự Trần, ánh mắt cô nhìn từ yết hầu trước mắt mình không ngừng chuyển động lên lên xuống, lên đến đôi môi khiêu gợi, qua sóng mũi thẳng cao, rồi đến cặp mắt thâm sâu …
“Tại sao ăn sáng cả tháng ở ngoài?” Tần Khanh nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Tự Trần nhướng mày: “Tiện!”
“Vậy tại sao một tháng sau lại phải xem lại tình trạng của tôi rồi mới quyết định địa điểm dùng bữa?”, Tần Khanh từng bước ép sát, hai mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.
Cô rõ ràng trông thấy đôi mắt ấy vô thức liếc qua trái, rồi từ từ bước đi ngang qua cô: “Bởi vì tôi tin qua cuộc huấn luyện của tôi, một tháng sau cô có thể rút ngắn thời gian chạy một tiếng còn nửa tiếng, vì vậy tháng sau có thể nấu cơm được rồi!”
Tần Khanh lẽo đẽo theo sau Tiêu Tự Trần ừ một tiếng, chớp chớp mắt: “Vốn dĩ là anh đang quan tâm tôi!”
“Không hề!”, Tiêu Tự Trần lập tức phủ quyết, bước chân dừng lại một chút sau đó bước tiếp: “Cô nghĩ nhiều quá rồi!”
Tần Khanh nhìn bóng lưng người đàn ông hai tai dần dần ửng đỏ, được đà cô dùng giọng điệu ôn nhu nhất, giả bộ than thở: “Phủ nhận nhanh như vậy saoooo???”
Quả nhiên, tai của anh lại càng đỏ hơn.
Ai bảo có bạn gái rồi mà sáng nay lại còn nói câu đó!
Ai bảo anh lại xấu xa như thế!
Khóe môi Tần Khanh cong cong, tâm trạng cô phấn chấn hơn rất nhiều thậm chí còn khẽ ngâm nga câu hát.
Bước chân Tiêu Tự Trần chậm lại, nghe người phụ nữ phía sau ca lời lộn xộn quả thực không chịu nổi: “Take control of who you are!” (2)
(2) Lời trong bài hát Take control của Kodaline.
Giọng hát trầm ấm phảng phất xung quanh Tần Khanh, cô cảm giác mình đang được đắm mình trong đại dương bao la. Hát sai thì có sao, bài này cô cũng vô tình nghe được nhưng khi ấy nghe âm điệu rất chói tai … còn anh, cô không ngờ anh lại hát hay như vậy.
Tiêu Tự Trần chỉ hát một câu ngắn, sau đó ánh mắt ra bộ khó chịu nhìn Tần Khanh: “Hát khó nghe như vậy thì đừng hát ngoài đường, thật mất mặt!”, anh lạnh nhạt hừ một tiếng, “Dù sao cũng đang đi cùng với tôi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!