Mối Hận
Chương 3: Kẻ trốn và người tìm
Cuộc thử nghiệm thứ tư sẽ diễn ra trong vòng một tuần nữa. Trước đó Erik có thể thấy bọn chúng đưa về khoảng năm mươi người đàn ông để phục vụ cho việc thử nghiệm. Anh thấy họ bị trói thành từng hàng và bị dẫn về phía nhà giam tập thể. Anh cũng chỉ có một tuần để trốn khỏi đây.
Sự sợ hãi dường như là một chất kích thích khả năng của anh phát triển. Erik có thể điều khiển những vật bằng kim loại ở khoảng cách xa hơn. Và thứ anh nhắm đến đầu tiên đó chính là lỗ hổng ở hàng rào thép gai. Trong những lần được ra ngoài anh thường chọn chỗ gần nơi đó nhất, tập trung hết khả năng để nới rộng lỗ hổng ra thêm. Sau bốn ngày nó cũng đủ để anh có thể chui qua. Erik thầm cảm ơn thân hình gầy guộc của mình lúc này bởi nếu anh có chút da thịt hơn thì việc này sẽ tốn thời gian hơn và nếu lỗ hổng lớn hơn thì khả năng bị phát hiện sẽ cao hơn. Đêm đến anh bắt đầu tập trung để có thể mở được cánh cửa sắt. Ban đầu anh định dịch chuyển cánh cửa nhưng như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian để tập trung và tiếng động gây ra sẽ rất lớn đánh động bọn lính canh. Rồi anh nhớ đến tên lính vẫn đưa cơm đến cho mình, trên hông hắn bao giờ cũng đeo một chùm chìa khóa. Anh dự định sẽ dùng khả năng của mình đánh cắp chiếc chìa khóa phòng giam của mình để mở khóa trốn thoát. Cách này an toàn hơn bởi bọn chúng không biết được khả năng của anh nên việc đánh cắp sẽ dễ dàng. Anh sẽ trốn đi vào ban đêm và đến sáng khi bọn chúng nhận ra anh đã biến mất thì Erik có lẽ đã chạy được một quãng xa rồi. Còn những gì tiếp theo có lẽ phải cầu đến may mắn. Anh không muốn nghĩ nhiều nữa. Kế hoạch lúc này được đến đâu thì tính đến đó.
Erik lấy được chìa khóa một cách dễ dàng. Khi tên lính khóa cửa và ra ngoài Erik vội chạy về phía cửa. Anh chìa bàn tay hướng vẫn chiếc chìa khóa mình cần. Sau vài giây chiếc chìa khóa từ từ được tháo ra khỏi chùm và nằm ở dưới đất. Erik quan sát xung quanh để chắc là không còn ai nữa rồi dùng khả năng di chuyển chiếc chìa khóa đến khe cửa. Một ngón tay của anh thò ra lấy chiếc chìa khóa lại. Khi cầm được nó trên tay, anh không nén được một nụ cười hạnh phúc. Anh đang cầm sinh mạng của mình.
Mùa mưa sắp kết thúc, những cơn mưa cuối mùa thường rất lớn và kèm cả sấm sét. Cơ hội của Erik đến khi một ngày một tia sét đánh trúng hệ thống cảm biến hồng ngoại ban đêm của nơi này. Mất một ngày để khắc phục sự cố này và đêm nay là đêm duy nhất hệ thống cảm biến hồng ngoại không hoạt động. Đám lính canh ban đêm có lẽ sẽ được gia tăng nhưng vì Erik có thể cảm nhận được kim loại (mà đám lính thì bao giờ chả được trang bị vũ khí) nên anh có thể biết được chúng đang ở đâu để tránh. Đêm hôm đó trời mưa rất to, ông trời đứng về phía anh. Đến gần nửa đêm Erik bắt đầu đi đến cửa. Anh di chuyển chiếc khóa ra bên ngoài rồi tra vào cửa. Mất hai mươi phút để khóa mở ra. Trời vẫn mưa to kèm theo cả sấm. Erik dùng hết khả năng đẩy cánh cửa nặng ra một khoảng đủ để anh lách qua rồi lại dùng khả năng đóng nó và khóa lại. Chiếc chìa khóa anh bỏ vào túi quần coi như vật kỷ niệm. Erik nhanh chóng chạy ra chỗ hàng rào có lỗ hổng. Anh gạt đám lá cây che một phần lỗ hổng ra rồi nằm xuống và bắt đầu trườn qua. Lỗ hổng vẫn hơi nhỏ so với người anh nên sau khi chui được ra thì lưng của anh bị cào rách vài chỗ. Erik dùng lá cây che đi cái lỗ để chúng không nhìn thấy. Khi che xong anh bỗng nhận ra rất nhiều súng đang tiến dần đến chỗ mình. Erik nuốt nước bọt một cách khó khăn. Anh bị phát hiện rồi sao? Anh đã tính toán sai sót gì sao? Erik lùi lại vào trong bụi cây. Anh nhắm mắt lại và cảm nhận. Có khoảng năm mươi người đang tiến từ ngoài vào trong. Hình như họ muốn tấn công khu vực này của đám khủng bố. Vậy càng hay, tình hình hỗn loạn không ai chú ý đến việc anh mất tích. Erik vẫn ngồi im trong bụi cây, anh không muốn để những người kia phát hiện ra mình. Mưa đã bắt đầu ngớt và những người kia cũng tiến gần đến chỗ hàng rào. Một người trong số đó đứng cách chỗ anh nấp chỉ chừng bốn bước chân. Erik nín thở. Hai người trong số họ mang ra một chiếc kéo cắt sắt lớn và bắt đầu cắt hàng rào để có thể vào bên trong. Mưa mới ngớt đôi chút đã lại nặng hạt trở lại. Dầm mưa quá lâu khiến cơ thể Erik lạnh cóng và không còn chút cảm giác.
Bỗng đằng sau anh tiếng còi báo động hú lên từng hồi. Bên trong khu trại đèn đuốc được bật sáng trưng như ban này rồi sau đó là những tiếng súng nổ ầm ầm. Cuộc đụng độ diễn ra. Nó khiến một người cả đời chưa nghe thấy tiếng súng đạn như anh lâm vào trạng thái sợ hãi. Anh muốn thoát ra khỏi chỗ này nhưng nỗi sợ níu chân anh lại.
“Erik, mày phải chạy, phải chạy đi. Nếu để một trong hai bên phát hiện ra mày thì mày tiêu luôn đấy”
Chân anh vẫn cứng đờ.
“Mày phải chạy, phải trốn, phải sống. Mày còn phải tìm Emma, tìm Jack, tìm Rose nữa. Nào, đứng dậy”
Anh tự nhủ với mình như vậy và cuối cùng cũng có sức để đứng lên. Erik chạy thật nhanh vào trong khu rừng, chỉ cần vào đó sẽ không ai tìm được anh. Cơn mưa khiến nền đất trở nên trơn tuột và anh vấp ngã vô số lần. Bùn đất dính bết lại quần áo, trên tóc của anh khiến cơ thể Erik càng thêm nặng nề. Nhưng anh vẫn mải miết chạy. Anh chạy với nỗi sợ hãi trong lòng rằng nếu mình dừng lại thì sẽ không còn cơ hội gặp lại vợ con nữa. Và Erik cứ chạy như thế suốt một đêm trong rừng sâu. Khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện cũng là lúc Erik kiệt sức. Không còn đủ sức để nhấc mình lên nữa. Anh cho phép bản thân dựa lưng vào một thân cây để nghỉ ngơi.
“Mình sẽ chợp mắt, một chút thôi. Họ có lẽ không đuổi theo đâu. Sẽ không ai để ý một tù nhân mất tích sau một đợt tấn công cả. Đúng rồi, mình cần chợp mắt một chút. Một chút thôi”
Và Erik dần chìm vào giấc ngủ.
Cuộc tấn công bất ngờ vào một trong những doanh trại bí mật của quân khủng bố không thành công như cô mong đợi. Khi cuộc tấn công vừa diễn ra bọn chúng đã tiêu hủy toàn bộ giấy tờ, hồ sơ có trong trại và mở đường máu để di tản những nhà khoa học của chúng. Những gì Melanie thu lại được chỉ là mấy tập hồ sơ đã cháy xém một phần, vài tên lính tép riu đầu hàng ngay từ những phút đầu và hơn năm mươi người đàn ông vừa bị bắt đến đây. Hầu hết giấy tờ về những gì đám khủng bố đang thử nghiệm ở đây đã biến thành tro bụi. Những người được cứu thì không biết một cái gì hết. Còn đám đầu hàng. Melanie thở dài, chúng chỉ là quân tốt làm nhiệm vụ canh gác. Chấm hết. Melanie quyết định sẽ đi kiểm tra một vòng quanh khu trại biết đâu cô sẽ tìm được một manh mối nào đó. Không bao giờ được bỏ xót hiện trường vụ án- chú của cô- một nhân viên điều tra hiện trường kỳ cựu của Sở cảnh sát thành phố Saint De Louy đã dạy cô điều đó và Melanie áp dụng vào công việc của mình.
Melanie Carter, 33 tuổi, nữ đặc vụ của Cơ quan tình báo quốc tế. Cô phụ trách công việc phân tích các thông tin tình báo nhằm tra ra các căn cứ bí mật của quân khủng bố. Một công việc đầy khó khăn và thử thách. Công việc luôn đòi hỏi cô phải có một cái đầu lạnh, một tư duy nhanh nhạy và cả sự liều mạng khi cần thiết nữa. Rất ít phụ nữ có thể chịu đựng được công việc này. Quá mệt mỏi và áp lực. Melanie là một trong số ít ỏi đó. Cô nghĩ mình có thể làm được công việc này một phần là do dòng máu cô đang mang trong mình. Dòng máu của những điệp viên, những nhà điều tra từ nhiều thế hệ trước đang chảy trong cơ thể cô. Cụ nội cô- một điệp viên huyền thoại trong thời kỳ thế chiến. Ông nội cô sau đó cũng nối nghiệp cha mình hoạt động trong lĩnh vực tình báo rồi sau đó đến bố và giờ là đến cô. Bên ngoại cô thì hầu hết theo nghiệp điều tra. Họ đều là những nhà điều tra xuất sắc, những chuyên gia phân tích hiện trường, những chuyên gia về thẩm vấn. Chính truyền thống của hai bên nội ngoại đã tạo ra cô của bây giờ. Ngay từ nhỏ cô đã biết được mình muốn gì và sẽ làm gì khi lớn lên thế nên cô không bao giờ mất thời gian cho việc loay hoay xác định ước mơ của mình là gì như chúng bạn. Cô học nhảy lớp, cô tốt nghiệp đại học khi mới 19 tuổi rồi gia nhập quân đội trong vòng 5 năm. Sau khi xuất ngũ cô được cấp trên giới thiệu đến làm việc ở Cơ quan tình báo quốc tế. Một công việc hợp với cô và với cả truyền thống của gia đình cô.
Melanie dừng lại ở một buồng giam nhỏ xây tách biệt hẳn với khu giam giữ những người bị bọn khủng bố mới chuyển đến. Nó chỉ rộng chừng mười mét, có duy nhất một cánh cửa sắt với một ô cửa ở phía trên lớn hơn bàn tay đàn ông một chút và có chấn song. Cánh cửa được khóa chặt, cô nhìn vào bên trong, không có người nhưng ngay lập tức cô nhận ra ở góc nhà có một tấm đệm nhỏ, một tấm chăn mỏng màu xám và một ca nước có nắp đậy. Ai đã ở phòng này? Tại sao nó lại được xây tách biệt khỏi khu giam giữ. Cô lấy bộ đàm và gọi hai cấp dưới mang dụng cụ cắt khóa đến. Rất nhanh sau khi nhận được lệnh cấp dưới của cô xuất hiện. Melanie nhận chiếc kéo cắt sắt trên tay họ, cô cắt ổ khóa khỏi cửa rồi đẩy cửa. Cánh cửa mở ra nhưng cô không vội bước vào. Cô nhìn xuống nền đất ngay sau cánh cửa. Có dấu chân người in trên nền đất. Có người từng bị giam ở đây, cô ngồi xuống để xem kỹ dấu chân, còn rất mới, người này vẫn còn ở đây, ít ra là đến trước cuộc tấn công. Một câu hỏi đặt ra với Melanie đó là người trong căn phòng này đã đi đâu. Anh ta được bọn khủng bố chuyển đi khi cuộc tấn công mới bắt đầu. Cô không tin lắm vào khả năng này. Thứ nhất chỉ có duy nhất dấu chân của một người ở trước cánh cửa. Nếu bọn khủng bố đưa anh ta đi thì số dấu chân sẽ nhiều hơn. Thứ hai, trong tình trạng bị đột kích như vậy chúng sẽ không có thời gian đóng lại cửa rồi khóa cẩn thận như thế này. Hay người đó đã bị chuyển đi trước khi đợt tấn công diễn ra.
“Đặc vụ Carter, những tên đầu hàng khai rằng không có xe rời đi trước khi cuộc tấn công của chúng ta”
Nhân viên cấp dưới của cô vừa liên hệ với những đặc vụ làm công tác thẩm vấn những kẻ đầu hàng cho hay. Melanie nhíu mày, vậy người ở trong này rốt cuộc đã đi đâu và làm sao có thể thoát ra được. Một cuộc điện thoại khác gọi đến thông báo trong đống hồ sơ họ cứu ra khỏi ngọn lửa có một số giấy tờ khá quan trọng. Cô liền rời khỏi đó và đến phòng nghiên cứu.
“Đặc vụ Carter, cô nên xem cái này”
Đồng nghiệp đưa cho cô một tập hồ sơ gần giống như bệnh án. Cô mở ra xem. Bên trong là báo cáo kiểm tra sức khỏe của một trong số những người từng bị giam giữ và thí nghiệm ở đây. Những số liệu cho thấy người đàn ông này đang bị suy kiệt nặng sau… Melanie mở to mắt. Người đàn ông này là người duy nhất còn sống sau thí nghiệm của bọn chúng. Anh ta có thể là chìa khóa để cô biết được rằng bọn khủng bố đang âm mưu điều gì. Và căn phòng kia rất có thể là nơi đã giam giữ anh ta và anh ta không rõ bằng cách nào đã trốn thoát được. Cô vội cầm bộ đàm và nói.
“Trevor, tôi cần bản đồ vùng này. Chúng ta có một đối tượng là người sống sót sau 3 cuộc thí nghiệm. Anh ta bằng cách nào đó đã trốn thoát. Với sức khỏe của anh ta chắc chắn chưa thể đi xa được. Bằng mọi giá chúng ta phải tìm được người này”
“Rõ”
~ Hết~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!