Tuyệt Thế Phàm Nhân - Chương 42: Ta không phải nam nhân tùy tiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Tuyệt Thế Phàm Nhân


Chương 42: Ta không phải nam nhân tùy tiện



Mặt đất run chuyển chấn động “ Ầm Ầm “ trận pháp chính giữa sảnh điện đang điên cuồng vận chuyển, không ngừng lóe lên ánh sáng kim sắc phập phồng, phảng phất như tùy thời đều sẽ có thể nổ tung bất cứ lúc nào, khí tức tà ác từ bên dưới đang càng ngày càng trào ra hung mãnh, bao phủ lên ba người đang đứng xung quanh trận pháp kia, dường như là muốn nuốt chửng lấy thân thể bọn hắn vậy. Trên mặt ba người lúc này đều treo một nụ cười âm u lạnh lẽo, trên đôi đồng tử hiện ra một màu đen kịt không có mang theo một tia cảm xúc nào trong đó.

“ Hỗn đãng Ma Tộc to gan, dám trà trộn vào nơi này phá phong ấn… Chết cho ta “ lúc này đột nhiên một tiếng quát như sấm rền trời vang lên, kèm theo đó là một đại thủ ấn từ trên hư không dáng xuống, một án mạng theo sức mạnh cuồng bạo gào thét mà đánh xuống ba tên Ma Tộc kia làm cho chúng kinh hãi thất sắc. Bàn tay to lớn ngay ngắn đập xuống, ba tên Ma Tộc lập tức bị khí thế khóa chặt không có cách nào tránh né, trực tiếp bị chụp chết tại chỗ cả Ma hồn cũng bị đánh nát. Bóng người Thánh Hoàng hiện ra cách đó không xa, trông có vẽ đã nhạt đi vài phần, ánh mắt y ngưng trọng nhìn vào đồ án trận pháp đã sắp vỡ giữa sảnh điện mà trong lòng thầm thở dài “ Cuối cùng thì ta cũng đã thua ngươi, không có cách nào hoàn toàn mạt sát ngươi “

Tôn Dương và Cẩm Linh đuổi tới đứng phía sau Thánh Hoàng, cảm nhận được ma khí tà ác kinh khủng kia trong mắt hắn không nhịn được mà hoảng sợ.” Ma khí thật đáng sợ “ trong lòng hắn thầm hô.

Thánh Hoàng thấy hai người Tôn Dương đuổi đến, ánh mắt y chợt nhướng lên lập tức nói với Tôn Dương, “ tiểu tử ngươi hãy nhớ những gì hôm nay ta nói, chuyện về sau tất cả đều trông cậy vào ngươi rồi “ nói xong từ trên người y Tạo Hoá lực dũng mãnh mà phun ra tạo thành một cột xoáy cực lớn đem hai người Tôn Dương cuốn vào trong đó, đồng thời tại trên tầng ba của chủ điện, Phan Thanh Xương và Sùng Văn vẫn còn đang hăng hái thu gom tất cả những thứ có giá trị bỏ vào túi thì bất chợt bị một lực hút vô hình mạnh mẽ cuốn đi, làm cho hai người bọn vừa kinh hãi vừa buồn bực không thôi. Ở những chỗ khác có một số người tiến vào sau còn chưa có lấy được thứ gì thì cũng đã bị hút đi mà chẳng hiểu mô tê gì cả…

Ở trong vòng xoáy cuồn cuộn này cả đám người đều nghe thấy từ bên ngoài một giọng nói uy mãnh vọng vào tai bọn hắn “ Nhớ cho kỷ lúc Hoang Nguyên mở ra thì hãy lập tức thoát ra ngoài không được đó dự “ lới nói vừa dứt, ở đây trừ Tôn Dương và Cẩm Linh ra, những người còn lại đều không hiểu gì cả, cũng không biết người lên tiếng là ai. Nhưng xem ý tứ trong lời nói là có vẽ như muốn nhắc nhở bọn hắn chuyện gì đó, dường như sắp có chuyện nguy hiểm gì đó dáng xuống đầu.

Cơn lốc xoáy điên cuồng cuốn đi, ở một khắc cuối cùng khi nhìn lại cả đám người liền hoảng sợ ngây dại ra, chỉ thấy vô tận ma khí đen ngòm phóng ra đầy trời, khí tức tà ác điên cuồng phun trào cuồn cuộn, kem theo đó là một âm thanh chói tai như ma quỷ ở dưới Địa Ngục giáng thế. Cả đám người nhìn khí tức ma khí khủng bố kia mà lạnh cả sống lưng, không một ai biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cơn lốc vẫn gào thét đem đám người xoáy lên cao tít trên không trung rồi bất chợt nổ tung, mỗi người đều bị đánh bay đi xa tít nơi chân trời, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng, chỉ loé lên thành một đốm sáng rồi biến mất không thấy gì nữa.

Trong Hoang Nguyên tại một vùng thành trì đổ nát, mà ở bên ngoài cách thành trì khoảng 3km có một dải đất phủ đầy cây xanh, giống như là một cánh rừng nhỏ, bên trong Hoàng Nguyên này, phóng mắt khắp nơi đều là hoàng tàng điêu phế lòng trời lở đất, mà hiện tại nơi này lại còn tồn tại một ít sinh cơ cây cối tạo thành cánh rừng nhỏ, thoạt nhìn cũng rất dễ gây chú ý, ở trong cánh rừng này nhìn khắp nơi đều có thể thấy có rất nhiều thân cây khô khổng lồ đã bị đứt gãy nằm ngổn ngang, sâu bên trong cánh rừng tại một thác nước cao xanh biết, thác nước từ trên cao trút xuống “ Ầm Ầm “ nước trong hồ trong veo nhưng do phản lại với những cây cối xung quanh mà vô tính tạo nên một màu xanh kỳ diệu tuyệt đẹp.

Lúc này bên bờ hồ có hai thân ảnh nhỏ nhắn uyển chuyển một đang ngồi trên một tảng đá, bày ra hai đôi chân trần mà nhún vào vung vẩy nghịch trong nước, đây hiển nhiên là hai nữ nhân, mà còn là hai nữ nhân trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp nữa, hai nữ nhân này một người thì mặc váy dài màu xanh lam, thân thể uyển chuyển mềm mại động lòng người, trên khuôn mặt nàng chỉ mới chừng mười bảy mười tám tuổi toả ra khí chất đạm nhiên thanh lệ, mi thanh mục tú mặt mũi hồng nhuận sáng sủa có thêm vài phần thùy mị nhẹ nhàng, trông cực kỳ xinh đẹp khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng rất dễ bị xiêu lòng.

Còn nữ nhân còn lại thì mặt một bộ y phục màu vàng toàn thân từ trên xuống dưới đều phát ra khí chất cao quý hài hoà mà không kiêu ngạo, thân thể nàng như nước thánh khiết đẹp tựa như vưu vật tạo hoá của thiên địa, nhưng lại khiến cho người nhìn có cảm giác thương nhớ mà tâm không hề sinh ra nữa điểm dục vọng hay không bạc nàng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ đẹp động lòng người kia đang hé ra một nụ cười thuần khiết rạng rỡ như ánh mặt trời ngày xuân, nếu như có nam nhân nào ở đây mà trông thấy bộ dạng này của nàng thì khẳng định là sẽ bị nàng câu đi hồn phách, trở nên ngơ ngẩn cho xem. Nếu không tận mắt chứng kiến thì thật không thể tin được trên đời này lại có người con gái xinh đẹp hoàn mỹ đến vậy.

Nữ tử áo lam tuy cũng xinh đẹp hơn người, nếu như nàng một thân đứng riêng một chỗ thì khẳng định cũng sẽ là một mỹ nhân thánh khiết động nhân tâm, thế nhưng hiện tại nàng ngồi cạnh cô gái áo vàng này thì thật sự vẽ đẹp phong quang của nàng bị nàng ta che đi không ít. Cô gái áo lam cũng ngồi đung đưa đôi chân ngọc dưới nước, khóe miệng nàng khẽ cười từ tốn một cái rồi cất lên thành âm du dương hỏi cô gái áo vàng… “ Công Chúa người có muốn tắm một chút không, Ta sẽ canh chừng cho Công Chúa… “

“ Tuyết tỷ tỷ ta đã bảo đừng gọi ta là Công Chúa nữa mà, tỷ cứ gọi ta là Mộng Cầm là được rồi..” Mộng Cầm nghe Tuyết Ngọc Sương gọi mình là Công Chúa thì có vẽ không hài lòng, nàng liền trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Tuyết Ngọc Sương mà nhẹ nhàng nói. Giọng nói rất ôn nhu hiền diệu không hề có một chút cao ngạo nào của Công Chúa, tiếp đó nàng lại nghĩ nghĩ gì đó rồi hơi ngượng ngùng gật đầu một cái nói “ Tuyết tỷ tỷ vậy làm phiền tỷ canh giúp ta tắm một lát. “ Biết làm sao được, nữ nhân ưa sạch sẽ đây luôn là bệnh chung của nữ nhân mà, với lại các nàng đã ở trong Hoàng Nguyên này hơn một tháng rồi, khắp nơi đều là khô khẳng cằng cổi, đã làm cho các nàng sớm đã khó chịu rồi, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được một chỗ cảnh đẹp suối mát thì làm sao mà không tận hưởng một phen cho được.

“ Vậy được Mộng Cầm yên tâm mà tắm đi, lát nữa sẽ đến lượt ta “ Tuyết Ngọc Sương cũng không phản bát mà cũng thuận theo gọi thẳng tên Mộng Cầm, nàng mỉm cười một tiếng rồi gật đầu đáp.

Mộng Cầm nhẹ nhàng vương người đứng dậy, thân hình tuyệt mỹ như rắn nước khẽ động, lập tức trên thân nàng tuôn ra nguyên lực tạo thành một màn sương trắng dày đặc bao bọc lấy toàn bộ thân thể nàng, nhất thời toàn thân nàng đều bị che đi khiến cho người nhìn vào đều chỉ thấy được một làng khí vụ dày đặc di động, còn ngoài ra thì cũng chẳng thấy gì nữa, từ trong sương trắng, từng kiện y phục chậm rãi rơi ra nằm xếp lại ngay ngắn trên tảng đá, nàng nhẹ nhàng từng bước nhấn thân xuống hồ nước trong mát, theo mỗi bước chân của nàng đi xuống, khí vụ trên người nàng cũng dần tảng đi, cho đến khi nàng nhấn toàn bộ thân thể xuống nước thì khí vụ cũng hoàn toàn biến mất, chỉ để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, một cái cổ trắng như thiên Nga và một đôi bờ vai mịn màng trắng nõn. Tiếng nước tí tách được nàng dùng tay ngọc khoát lên gột rửa thân thể, cảnh tượng yêu kiều này phảng phất như là mọi vẻ đẹp xung quanh cũng đều bị che đi vì nàng.

Nhưng mà ở đời mà, ở mọi lúc mọi nơi thì nhân vật chính luôn luôn phải xuất hiện đúng lúc đúng thời điểm, sự an tĩnh hưởng thụ của nữ nhân xinh đẹp trong hồ vẫn cứ lặng yên như thế cho đến khi sao chổi từ trên trời xuất hiện. Chỉ nghe một tiếng la lớn từ trên không trung kéo xuống, một bóng người lấy tốc độ cực nhanh nhắm thẳng hướng thác nước mà rơi xuống “ Tủm “ cả thân người hung hăng rớt xuống nước, ve vẩy vài cái dưới nước rồi lập tức trồi lên mà thở dốc không ngừng, trong miệng còn không ngừng phun ra mấy câu “ Lão nhân gia người muốn đẩy tạ đi cũng không cần làm mạnh thế a… Trực tiếp đem ta ném đi cũng không biết là ném đi nơi nào rồi..”

Nam tử kia vừa thở dốc vừa nói không ngừng, trông vẽ mặt như có vẽ là đang tức giận, bỗng nhiên hắn có cảm giác thấy quái quái quay mặt lại định nhìn xem thì nhất thời hắn trợn tròn mắt mà hét lên rồi lấy hai tay che mặt lại ngây ngây ngô ngô lắp bắp nói “ Aaaaaaaaaaaa “ “ Cô, cô, cô nương kia nàng tính làm gì? Ta không phải là nam nhân tùy tiện đâu a…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN