Thiên Đạo Hệ Thống - Chương 35: Tiểu vương tử óc chó là có thật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Thiên Đạo Hệ Thống


Chương 35: Tiểu vương tử óc chó là có thật



Diệp Thần nhìn Vương lão đau lòng mà cười, có lẽ đây là cảm giác cười trên sự đau khổ của người khác. Tốt thú vị sung sướng cảm giác.

“Với lại, đệ tử hiếu kính sư nương một chút, ngươi không thể cười cái xem sao, nhìn như vậy người ta tưởng ta ăn cướp của ngươi đâu.”Diệp Thần vẫy chí tôn tạp trên tay, vô sỉ nói.

“Ta sao dám, hiếu kính là việc kinh thiên địa nghĩa, lên làm, lên làm.” Vương lão cười khổ. Tên sư phụ này đúng là cực phẩm mà, cướp đêm là giặc, cướp ngày liền là tiểu tô tông trước mặt. À mà không đúng, hắn so với cướp còn đáng sợ rất nhiều.

“Theo ta vào phòng bệnh.” Diệp Thần để Mộ Dung Tiên đi chơi, sau đó khoát tay kêu Vương lão tiến phòng y thuật. Thực chất là cái nhà kho có mỗi hai cái ghế.

Vương lão khom người mừng rỡ đi theo, cuối cùng hắn cũng học môn châm cứu cao thâm này. Nếu mấy lão già đồng nghiệp biết ta học được bộ này châm pháp không ghen tỵ chết mới là lạ.

“Tiểu Vương, ta sẽ thi chuyển và đọc khẩu quyết quỷ ảnh thần châm cho ngươi, ngươi cố gắng nhớ kĩ.”

“Tất nhiên sư phụ.” Vương lão gật đầu.

“Ân, trẻ con dễ dạy.” Diệp Thần nói. Vương lão cười khổ, hắn là lão già không phải trẻ con. Người trẻ con ở đây là ngươi mới phải.

Diệp Thần thi triển Châm thứ nhất trong cửu châm của quỷ ảnh thần châm cho Vương lão xem. Tất cả đều là đối với một cái hình nộm vải thi triển ra.

“Ân ngươi nhớ rồi sao. Khi đâm kim muốn nín thở nhưng vẫn phải điều khí, muốn mạnh tay cũng muốn nhu hòa.” Diệp Thần nhìn vương lão nói.

Vương lão gãi đầu nghẹn ngùng. Hắn mới không thuộc đi, quá nhanh rồi. Còn là trên người nộm thi triển. Chơi khăm nhau sao?

“Vương đệ tử, ngươi biết trên người ngươi nơi nào phẳng nhất sao? ” Diệp Thần có chút cảm thấy chán nản.

“Ân chính là bụng ta đi.” Vương lão suy nghĩ tý nói.

“Ta thấy não ngươi chính là phẳng nhất.” Diệp Thần nghiêm túc nói.

Sư phụ ngươi đùa ta sao, ta không phải ngu đi, viện trưởng đại nhân mà bị mọi người chứng kiến quá mất mặt.

“Sư phụ, ngươi có thể giảng chậm không. Hay là đối với ta trên cơ thể châm đến.” Vương lão cười khổ nói. Hắn dùng mình cơ thể già vì y phục hi sinh phục vụ.

“Thôi đi, ta dạy ngươi ba châm trước. Nhớ kỹ đi, sao thông minh đẹp trai như ta lại có tên đệ tử như ngươi chứ.” Diệp Thần thở dài tự nói. Cũng không ngần ngại đối với lão già này thi triển một lần.

Tiếng lợn chọc tiết vang vọng khắp vườn đào nở thắm.

“Ngươi còn kêu lớn như vậy, người ta còn tưởng ta bắt nạt kẻ già yếu thì sao?” Diệp Thần tức giận nói.

“Sư phụ ngươi nhẹ một chút, ta nhưng là lần đầu tiên. Á đau quá, nhẹ một chút, đừng chọc đừng chọc, sư phụ khoan hãy rút…” Vương lão lập tức rú lên đau đớn.

“Sao mi không kêu nốt ai hiếp mi đi hả?” Diệp Thần chói tai lập tức đưa kim đến vào hắn huyệt câm.

“…” Vương lão không nói lên lời.

“Tốt rồi hắc hắc, còn vài kiểu nữa cùng thi triển một lần, ngoan ngoãn đừng run. Vì y học ngươi nên hi sinh một chút. Tiếp theo là châm trong miệng.” Diệp Thần cười hắc sắc.

Vương Lão liên tục lắc đầu sau đó, một cuộc tra tấn khủng khiếp nhất trong lịch sử diễn ra, phải mất một thời gian. Vương lão mới thôi nhìn kim châm mà buồn nôn.

Sau đó Diệp Thần tiếp tục đọc một lần khẩu quyết và dùng châm cắm vào trên con rối đã chuẩn bị. Sau khi làm xong xuôi mọi việc.

“Tiểu Vương, ngươi vào làm thử ta xem.” Diệp Thần chỉ chỉ con rối nói.

Vương lão cũng đi đến trước mặt, sử dụng ngân châm thi triển ra châm đầu trong quỷ ảnh thần châm, sau đó tránh ra một bên

“Tiểu Vương ngươi làm gì vậy.” Diệp Thần có chút chán nản nói. Xem ra hắn không có khả năng dạy học đi. Quỷ ảnh thần châm châm vào đều sát tử huyệt, vậy mà tên này châm toàn bộ tử huyệt.

“Sư phụ, châm sai sao, để ta châm lại lần nữa.” Vương lão sợ Diệp Thần nổi giận, lập tức rút châm ra châm lại lần nữa, châm đến nửa đường hắn lại quên. Cái châm pháp này quá kỳ diệu, khiến người ta không thể nắm bắt.

“Sư phụ, ta đã quên đi.” Vương lão gãi đầu xấu hổ.

“Tiểu Vương Tử Óc Chó Là Có Thật. Người ta nói đánh chó nó sẽ nhớ, ta châm vào ngươi người nhiều lỗ như vậy đều vô dụng.” Diệp Thần đen mặt nói. Ngươi quá ngu, có ba châm học từ nãy giờ đều châm sai là sao. Đây không phải hắn dạy không được, chính là lão già trước mặt cũng quá ngu đi được chứ.

“Sư phụ, ngươi nói ta không hiểu.” Vương lão có chút không hiểu nói. Từ trước giờ không ai dám bất kính với Vương lão, với lại câu chửi xéo này giới trẻ dùng nhiều đi, nhưng ai dám chửi hắn đâu.

“Ra đường đừng nói đệ tử ta, mất mặt quá đi.”Diệp Thần nói. Tên đệ tử này bị ngu, chắc chắn là vậy.

“Sư phụ, ta là viện trưởng, ngươi mới không mất mặt đi.” Vương lão nói. Đường đường viện trưởng nhận ngươi làm sư phụ, nếu mất mặt thì ta, mất mặt mới đúng.

“Này tiểu vương, ta hỏi ngươi cái chức này ngươi mua được sao.” Diệp Thần tò mò nói. Óc như tên này, y thuật đúng là nửa mùa a.

“Ta mới không có.” Vương lão cười khổ nói. Đối với người khác y thuật ta rất cao minh, chẳng qua ngươi là thần y, đem y thuật so sánh với ta không biết xấu hổ sao.

“Nói thật đi, ta mới không nói ra ngoài đây. Không phải mua chẳng là hiệp hội c ô c c.” Diệp Thần nói kiểu như ta hiểu mà.

“Ta thật không mà. Con ông cháu cha gì chứ.” Vương lão đỏ mặt, mắt giống như sắp khóc ra. Thực sự khinh người quá đáng, tâm huyết cả đời của hắn đều bị tên này ném cho chó ăn.

“Được, ngươi đừng như vậy nếu không người ta lại bảo ta bắt nạt người già cả ốm yếu đâu. Ta là người kính già yêu trẻ.” Diệp Thần tự khen nói. Dù sao, người ta nói đúng, bọn ngu rất nguy hiểm, chúng ta không nên chống lại chúng. Bởi vì bệnh này có thể lây lên số lượng của bọn chúng rất nhiều.

“……” Vương lão tức đến nghẹn lời. Ngươi có từng kính già yêu trẻ sao.

Nhìn sư nương, mới bao tuổi liền bị ngươi trảo về làm vợ, với y thuật của hắn nhìn được Mộ Dung Tiên không còn là xử nữ tấm thân, mà Diệp Thần đã nói với hắn sư nương chính là hắn cưới về 2 năm.

Lúc đó 16 tuổi đi, ngươi còn thịt quả là cầm thú, nhất định phải để Diệp Tư Tình tránh xa hắn. Không những thế còn bắt chẹt tiền rồi chửi lão già như ta. Tên sư phụ này, mặt quả thực dày, quá vô nhân tính rồi.

Diệp Thần tiếp tục chỉ dạy Vương lão hết buổi sáng. Cuối cùng lão già này cũng học được một châm. Tuy xác xuất thành công cũng quá thấp đi.

Vương lão cũng không làm phiền ra về. Hắn cũng có chút vui học được một châm cũng tốt rồi, luyện tập nhiều là thành thạo ngay.

Diệp Thần không tiễn chỉ thở dài. Cuối cùng cũng tống cổ lão già ngu ngốc này về. Học được một châm đã thoả mãn, đệ tử này quá không tiền đồ.Nhưng hắn cũng có tiền đi, cầm chí tôn tạp trên tay, Diệp Thần cười lớn hôm nay kiếm bộn.

Diệp Thần từ chứa đồ không gian lấy ra máy tính lắp đặt vào phòng. Chiếc máy này hắn rất công phu chuẩn bị, rất khoẻ đi.

Sau đó, hắn vào bếp chuẩn bị nấu ăn đi, dù sao lão bà hắn đi chơi nên hắn đã nhắc hắn sẽ nấu cơm lên không cần lo lắng.

“Lão công ta về rồi.” Diệp Thần làm cơm thì nghe thấy tiếng nói. Nhìn ra ngoài sân thấy hai cô gái đang đứng. Là Tử Hà đi, sao nàng lại tới nơi này.

Diệp Thần có chút chán nản. Xong, kế hoạch buổi trưa cùng lão bà tan tành. Hắn đã nhịn hai ngày rồi có được không đây. Lão thiên ngươi còn bắt ta nhịn nữa sao hả trời. Diệp Thần oán giận nhìn trời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN