Thiên Đạo Hệ Thống - Chương 655: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Ta Sẽ Để Cho Ngươi Ngủ Với Mỹ Nữ Đệ Nhất Thiên Hạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Thiên Đạo Hệ Thống


Chương 655: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Ta Sẽ Để Cho Ngươi Ngủ Với Mỹ Nữ Đệ Nhất Thiên Hạ



Bỏ mặc tiểu cô nương tại bờ sông, Diệp Thần liền nhấc mông cầm theo dây chuyền rời đi. Hiện tại hắn trí nhớ khá là mơ hồ. Mặc dù rời rạc nhưng đủ để hắn sống ở cái này thời đại đi.

“Mặc bộ quần áo này thật sự không khác gì thằng ăn xin.” Diệp Thần cảm thấy mình trên người xú thí cùng rách rưới quần áo không khác gì cái bang liền có chút chán ghét.

Việc đầu tiên là kiếm đường vào trong thành, việc thứ hai liền là thay quần áo, việc thứ ba liền là ăn cơm, tiếp đến là tự mình khám cho bản thân mua chút dược liệu để hồi phục lại thể trạng, sau đó liền phải làm một việc vô cùng quan trọng chính là đến kỹ viện uống tửu hoa ngủ mỹ nữ hắc hắc,… ăn chơi là việc quan trọng thứ hai trong đời người, không thể xem nhẹ. Sống phải biết hưởng, đó mới là sống. Cuối cùng liền là tìm lại mình ký ức, có lẽ sử dụng vài biện pháp thôi miên bản thân sẽ có hiệu quả.

“Đường vào thành rốt cuộc là đâu đây?” Diệp Thần nhìn xung quanh rừng núi liền có chút trở ngại. Hắn thật sự là đang lạc đường. Ở cái nơi khỉ tha cò gáy này, đường không ra đường, cây mọc khắp nơi lại không có la bàn, đối với kẻ có trí nhớ nửa vời, có thể phân biệt phương hướng đều khó khăn.

Đi xuất nửa ngày, bụng Diệp Thần đều cảm thấy đói. Mắt hắn đều cảm thấy có chút hoa: “Móa nó lão tử không tin không tìm được đường vào thành.”

Tiếp tục đi thêm vài canh giờ, Diệp Thần liền nằm trên đất bỏ cuộc: “Móa, không đi, có đánh chết ta cũng không đi. Đều tìm cả nửa ngày đều không vào được trong thành. Cả bóng người hay con thú hoang đều không thấy.”

“Chẳng lẽ… trở về lừa tiểu tử đó đưa mình vào trong thành?” Diệp Thần lập tức nghĩ đến cái nào đó tiểu quỷ.

“Không đúng, đều đợi nửa ngày. Tên tiểu quỷ đó hẳn đã biết mình bị lừa bỏ đi đi. Trở về cũng không tìm được hắn.” Diệp Thần sờ sờ mình cái cắm suy nghĩ. Quả nhiên vẫn phải dựa vào mình.

Đùng đùng… đoàng đoàng… sấm chớp bỗng nhiên nổi lên, gió thổi xào xạc, đám mây đen kéo tới che kín bầu trời.

“Lão thiên gia ngươi đi tiểu không biết chọn ngày sao? Muốn cho lão tử dầm mưa?” Diệp Thần chỉ tay lên trời chửi một tiếng mưa liền đổ xuống xối xả ào ào khiến hắn từ đầu đến chân đều ướt như chuột lột.

“Đừng để ta thoát khỏi cái này khốn cảnh. Sớm muộn lão tử cũng sẽ một tay che trời.” Diệp Thần chỉ ta lên trời mắng một tiếng liền tiếp tục tìm đường.

Rào rạc… ào ào…

Tiểu cô nương đưa tay lên hứng những giọt mưa nhìn lên trời mây đen sét đánh.

“Mưa rồi…” Cảm giác được nước mưa lạnh lẽo ướt người chạm vào cơ thể, cô bé ôm lấy bản thân mình không dám động đậy. Nàng cũng không dám vào trong nhà trú mưa.

“Hắt xì… hơi… sư phụ vẫn chưa có trở về… không phải… lạc rồi chứ… hắt xì…” Tiểu cô nương đều cả người run cầm cậm đưa tay lau lau mặt mũi nhọ nhem nhìn về hướng Diệp Thần vừa rời đi chờ đợi.

Hơn một canh giờ nữa trôi qua, tiểu cô nương vẫn đứng đó không rời khỏi tin tưởng Diệp Thần sẽ quay trở về. Cơ thể lạnh buốt cộng thêm cơn đói lâu ngày khiến nàng đều muốn đổ gục xuống mặt đất ngất đi, nhưng có vẻ như có điều gì đó khiến nàng chống chọi không ngã xuống bây giờ.

”Chết tiệt thật, thế nào vẫn chưa tìm được đường vào thành? Lão tử không tin số lão tử đen đến… độ như… vậy…” Diệp Thần từ đằng sau tiểu cô nương vén ra đống cây đi gần tới.

Nhìn thấy tiểu cô nương vẫn ôm mình đứng chờ đợi theo hướng hắn rời đi, từ đằng sau nhìn nàng Diệp Thần bỗng cảm giác thật lạ lùng không rõ tên.

Đầu tiên hắn thấy mình thật có duyên với tên tiểu quỷ này. Đi nửa ngày cuối cùng lại lạc về đây, hẳn là duyên phận nào đó đi. Nhưng nhìn thấy tên nhóc đứng trong mưa, hắn lại bỗng dưng muốn cười, tại sao có thể có đứa ngốc như vậy chứ? Đều đã hơn nửa ngày, trời đều sắp tối. Ngươi còn ngu ngốc như vậy đứng đó chờ sao? Còn không nhận ra mình bị lừa.

“Đồ đần độn… cũng không biết vào nhà đợi sao? Đứng ở đó… cho ai xem chứ.” Nhìn đến tiểu quỷ như muốn gục ngã, Diệp Thần thầm chửi một tiếng.

“Hắt xì…” Tiểu cô nương hắt xì hơi một tiếng cơ thể đều không vững vàng muốn đổ gục xuống.

Vào lúc muốn nhắm mắt bỏ mặc tất cả nàng liền cảm thấy có một bàn tay ôm lấy đỡ lấy mình. Cố gắng gắng gượng nhìn đến khuôn mặt nam nhân này nàng khẽ mỉm cười: “Ngươi quay trở về sư phụ… ta đợi được ngươi.”

“Vào trong rồi nói.” Diệp Thần bế cô nàng vào trong căn nhà rơm rách nát dột khắp nơi tìm một chỗ khô ráo cho nàng nằm liền ngồi bên cạnh.

“Ngươi quả nhiên trở về.” Tiểu cô nương vui vẻ nhìn Diệp Thần mặt đều tái nhợt.

“Đồ ngốc, ngươi tư chất không những kém còn dễ bị lừa như vậy. Muốn ta làm sao dạy dỗ hả? Đều đứng cả ngày, trời đều mưa lớn như vậy, còn không biết vào nhà chú, nếu như ta cả đời không trở về ngươi…” Diệp Thần nhìn cái này đã cứu mạng mình nhỏ bé thân mình có chút không tên ý vị.

“Nếu ngươi không trở về… ta ở đây đợi ngươi… cả đời. Ngươi… lừa lựa chọn duy nhất hàng đầu của ta. Từ lúc bái ngươi… làm thầy… chúng ta đã là một gia đình.” Tiểu cô nương yếu ớt ôm lấy Diệp Thần nói.

“Ta… gia đình? Ha ha… ” Diệp Thần nghe thấy hai từ này không biết nên cười hay nên khóc nữa.

“Cảm giác có một người đợi mình cũng không sai. Ngươi tên đệ tử này hợp cách thông qua. Chỉ là ta không hiểu, điều gì khiến ngươi cố chấp đến vậy chứ?” Diệp Thần không tài nào hiểu được.

“Ta phải trả thù… ta còn muốn tìm lại đứa muội muội đã thất lạc. Còn muốn bảo vệ nàng, khiến cả thiên hạ không ai dám động. Ta cần ngươi dạy ta lực lượng. Mặc kệ dùng cái gì đổi đến. Ta cũng muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, bảo vệ ta muội muội.” Tiểu cô nương tiếng nói yếu dần đi nói.

“Muội muội sao? Hắc hắc…. muội muội ngươi xinh đẹp sao anh rể?” Diệp Thần không có tiết tháo háo sắc hỏi.

“Không cho ngươi động đến nàng… khụ khụ…” Tiểu cô nương đều nói khó khăn giận dữ túm cổ áo Diệp Thần nói.

“Vậy thật tiếc, ta ngoài mỹ nữ cùng tiền cái gì cũng không thích.” Diệp Thần thở dài lắc đầu nói.

“Ta hứa với ngươi… khụ khụ… chỉ cần ngươi dạy cho ta lực lượng. Đợi ta thành tài, mỹ nữ thiên hạ ngoại trừ ta muội muội, ngươi thích ai, ta liền cho ngươi cướp trở về.” Tiểu cô nương ánh mắt kiên định nói.

“Loại nữ nhân ta thích, ta sẽ tự cướp, cũng không cần ngươi giúp.” Diệp Thần lắc đầu nói.

“Nếu vậy… ta hứa thêm với ngươi… chỉ cần ngươi dạy ta thành tài trả được thù. Ta sẽ hiến cho ngươi một đại mỹ nữ thân thể… Không để mỹ nữ đệ nhất thiên hạ vì ngươi làm ấm giường.” Tiểu cô nương liền mở miệng hứa. Đợi ta trở thành thiên hạ đệ nhất, trả được thù này, liền đem thân thể này cho ngươi trả ơn.

“Đại mỹ nữ? Ngươi tìm đâu ra chứ?” Diệp Thần khinh thường mở miệng nói.

“Ta… ta sẽ tìm được… chỉ cần ngươi dạy cho ta.” Tiểu cô nương cầu xin nói.

“Chỉ bằng một lời hứa, ngươi yêu cầu ta dạy cho ngươi? Không hứng thú, ngươi vẫn là bỏ đi, tư chất không có, đầu óc đần độn, tiền cũng không. Muốn trở thành cao thủ võ lâm, ngươi một cái cũng không làm sao làm, bây giờ còn nói thiên hạ đệ nhất. Ta nghĩ chỉ trong mơ thôi.” Diệp Thần nhổ nước bọt khinh bỉ nói.

“Ta… khụ khụ…” Tiểu cô nương im lặng không lên tiếng.

“Không trả lời được sao?” Diệp Thần nhìn tiểu cô nương hỏi.

“Ta… không có tư chất, không có tiền tài, không có đầu óc, nhưng… ta có một sư phụ giỏi không phải sao?” Tiểu cô nương đạt toàn bộ hi vọng vào Diệp Thần nói.

“…” Diệp Thần nhìn tiểu quỷ này không hiểu sao mặt hắn có chút đỏ, tim cũng đập nhanh quay mặt đi. Móa, ngươi tiểu quỷ muốn đối với lão tử dùng mỹ nam kế. Nhưng… cái cảm giác được tin tưởng này cũng không sai lắm.

Đứng dạy khỏi chỗ, Diệp Thần bước ra ngoài mưa mặc kệ nước mưa xả vào người mình.

“Sư phụ…” Tiểu cô nương muốn đứng dạy liền ngã tại chỗ mệt mỏi nhìn Diệp Thần đi ra khỏi mưa. Chẳng lẽ… hắn muốn bỏ mặc nàng sao?

Tiểu cô nương trở nên thất vọng nhất lúc, từ bên ngoài Diệp Thần bước vào bên trong lều, tay cầm một đồng tiền xu vừa rồi nàng đưa cho hắn bị hắn ném đi.

“Ta nhận lấy một đồng tiền này, coi như ngươi tiền học phí. Cũng là ngươi lời hứa, nếu như một ngày ngươi không thực hiện ngươi lời hứa. Ta sẽ dùng đồng tiền này lấy mạng ngươi.” Diệp Thần đem đồng tiền dùng chiếc day đeo nhẫn mình lồng qua đồng tiền đeo trên cổ nói.

“Sư phụ… đa tạ… ngươi…” Tiểu cô nương nhìn thấy Diệp Thần đồng ý dạy nàng. Giống như chút bỏ được gánh nặng cả người đều ngã trên mặt đất ngất đi. Trước khi ngất đi nàng vẫn còn cảm thấy có người đầy lo lắng ôm lấy mình. Vào lúc này, nàng cảm thấy có một người quan tâm đến sự tồn tại của mình, thật sự rất tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN