Vương Bài
Chương 157: Tàn cục đối chiến
Simon không chịu rời khỏi Trung quốc, bắt đầu thiêu đốt nơ ron thần kinh, Băng Tuyết cũng giống vậy, nhưng Băng Tuyết còn có hai điểm khác. Điểm thứ nhất là trong tổ chức của bọn có người Hoa, vì có điểm khác thứ nhất này, Băng Tuyết mở bản đồ, phân phó nhiệm vụ phá mật mã này cho thành viên mà Băng Tuyết đang nắm giữ.
Phiên dịch ra tiếng Anh, câu đầu tiên đã làm bọn họ như chết máy, bọn họ dựa theo tính chất bắc cầu là A=B, B=C, vậy thì A=C. Sau khi đốt hết mấy cân nơ ron thần kinh, cuối cùng kết luận ra là: “Người mộng du lợi dụng chơi cờ mà không lãng phí sinh mệnh, người ngu thì lúc đánh cờ mộng du mà lãng phí thời gian. Mà hai người thông minh đánh cờ, người ra tay trước là Tây Sở Bá Vương, người thành công lại là Lưu Bang! A-men!”
Vu Minh nghe điện thoại:
– Alo!
– Tôi là Băng Tuyết!
Thanh âm ngọng ngọng từ trong điện thoại vang lên.
– Xin chào!
Vu Minh vẫn rất luôn lễ phép.
– Xin hỏi, anh đăng báo như vậy là có ý gì?
Vu Minh hỏi:
– Lúc các cô ủy thác đăng báo, tôi có biết các cô có ý gì sao?
– … tạm biệt!
Băng Tuyết gác máy.
Vu Minh lại nghe điện thoại:
– A nhô!
Annie thay đổi thanh âm:
– Bao nhiêu tiền có thể mua được địa chỉ?
– Ha ha, Nhền Nhện lại đút lót tôi a!
– …
Annie vội vàng cúp máy, mặt hơi nóng lên.
Vu Minh lại nghe điện thoại:
– A lô!
– Có lầm không đó, hai ngày nay vẫn không thấy ma nào xuất hiện!
Vu Minh nói:
– Lương một ngày năm trăm, cứ theo đó mà làm!
– Anh bạn thực nhàm chán đấy!
Vu Minh cười:
– Tiền đâu dễ kiếm như thế này!
– Tôi chỉ làm tới đêm ba mươi thôi!
Vu Minh trả lời:
– Được!
Đỗ Thanh Thanh thấy Vu Minh cười tươi cúp điện thoại, hỏi:
– Vu Minh, có chuyện gì mà vui thế?
Vu Minh cười nói:
– Ngày kia là tết rồi, rất có không khí!
Thật ra Simon cùng Băng Tuyết đã tìm ra được tám chữ đầu ẩn dấu trong mấy câu kia rồi: Đi công viên rừng rậm chơi cờ, nhưng công viên rừng rậm rộng tới 20 km2, nếu không có thêm thông tin thì căn bản không có khả năng tìm ra.
Bọn họ đều cho rằng muốn tìm được địa điểm chơi cờ, trọng yếu nhất là phải giải ra ý tứ trong mấy câu nói kia.
Hai ngày nay bọn họ đã dùng mọi loại mật mã khác nau, mọi công cụ chuyển hóa để dịch, nhưng đều không thu hoạch được gì. Simon bắt đầu nghiên cứu Đông Chu Liệt Quốc chí, Băng Tuyết thì nghiên cứu Lưu Bang.
Thời gian giao thừa chỉ còn hai ngày, Annie đã tìm ra được chút đột phá, một tài khoản tên là Giang Đại Gia trên in tẹc nét lầu bầu một câu:
– Nếu có một phần công việc, ngày ngồi 12 tiếng, thù lao năm trăm, ai làm?
Nội dung rao vặt nói là, một người còn trẻ thuê hắn, tới làm một việc nhàm chán tới cực điểm.
Simon hỏi:
– Cô khẳng định!?
Annie nói:
– Tôi đã kiểm tra điện thoại của hắn rồi, phát hiện có ghi âm nói chuyện giữa hắn cùng Vu Minh.
Simon bán tín bán nghi:
– Tình nhân của cô là kẻ có nhân phẩm phi thường tệ, cô có thể đảm bảo là hắn không cố ý bố trí cạm bẫy để đùa giỡn ta? Nếu không sao có thể thoải mái tìm được manh mối như thế?
Annie nói:
– Anh tự xem đi, dù sao tôi đã đặt vé máy bay vào ngày mai, tôi muốn về Úc trước năm mới.
Simon rất cẩn thận, mang theo mặt nạ, dùng tia hồng ngoại kiểm tra bên xung quanh hai giờ, sau khi xác định nơi này rất vắng vẻ, hắn mới đeo kính có chức năng camera (google glass?) lên, đi về phía bàn cờ.
Một người đàn ông đầu trọc chừng năm mươi tuổi, đang nằm trên mặt ghế đá mà ngủ, trong miệng còn tràn ra nước miếng. Simon đi tới:
– Xin lỗi, làm phiền ông rồi!
Người đàn ông bị đánh thức, dụi mắt nói:
– Cái gì?
– Ông biết tiếng Anh không?
– Tiếng Anh?!
Người đàn ông lắc đầu.
Annie dùng tiếng Trung nói:
– Ông là Giang Đại Gia sao?
Simon học theo hỏi:
– Ông là Giang Đại Gia sao?
– Cái đám nước ngoài chết tiệt, rất là không phúc hậu, tiếng Trung không nói cứ nói Tiếng Anh, đúng, tôi chính là Đại gia của cậu đây!
Annie phiên dịch:
– Chính hắn rồi!
Simon nói:
– Không đúng, hắn nói câu rất dài mà!
Annie nghiến răng nghiến lợi:
– Simon, đừng đùa với sự kiên nhẫn của tôi!
Giang Đại Gia nhìn Simon hỏi:
– Cậu là ai?
Simon trả lời:
– Nhền Nhện!
– Đúng rồi, chính là cậu rồi, ngồi nhanh đi!
Giang Đại Gia mừng rỡ không thôi, rốt cục đợi được người tới rồi, Giang Đại Gia bật camera điện thoại lên, quay tàn cục trên bàn cờ:
– Mời!
Simon ngồi xuống, nhìn một đống trước mặt hỏi:
– Mời cái gì nhỉ?
– Đánh cờ a?
Giang Đại Gia trả lời.
– Đây là cờ?
Simon hỏi lại.
Annie nói:
– Đây là cờ tướng!
Cô sắp điên rồi, cô đã đoán được chuyện kế tiếp rồi.
Giang Đại Gia nói:
– Phá cục này của tôi, tôi liền giao thư cho cậu!
Giang Đại Gia lấy từ trong lòng ngực ra một bức thư.
Simon nghiến răng bạc:
– Tôi cần trợ giúp!
Annie cười gượng:
– Tôi cũng không biết!
– Sao cô lại không biết? Cô là người Trung quốc a!
– Tôi là con gái, con gái bình thường thì chỉ chơi cờ nhảy thôi.
Annie hùng hồn trả lời.
Simon nói:
– Sợt gu gồ thử đi!
Annie lập tức lên mạng, sau đó tìm kiếm. Đối với một nữ sinh không biết tàn cục, muốn tìm được những thứ này đúng là phi thường khó khăn. Dù sao, tìm với từ khóa “cờ tàn” này thì kết quả có tới mấy chục ngàn.
Nửa giờ trôi qua, Giang Đại Gia lại ngủ tiếp rồi.
Annie hưng phấn nói:
– Có rồi!
Simon mừng rỡ, đánh thức Giang Đại Gia, Giang Đại Gia phất tay:
– Nhanh đi, người ta còn về ăn tết nữa!
Annie nói:
– Xe tám bình một!
Simon sửng sốt một chút hỏi:
– Xe là cái gì?
– Con ở tay trái lên ba ô kia gọi là Xe!
Simon hỏi:
– Nhưng mà tôi có tới hai con Xe!
– Con bên trái kia kìa!
– Bình một?
Simon hỏi:
– Đi về phía trái hay là phía phải?
– …
Annie cười gượng:
– Tôi cũng không biết!
Sách dạy cờ quái quỷ gì mà chỉ có chữ không có hình, cô lại tiếp tục tìm, tìm có hướng dẫn có hình. Khó khăn lắm mới tìm được, Annie nói:
– Xe bên trái qua phải một bước, lại tới một bước.
Simon:
– Có con gì đó chặn rồi!
– Ăn luôn!
Giang Đại Gia chặn lại nói:
– Không được, cậu bình hai rồi thì không thể lại bình một! Anh bạn à, cậu chơi vậy thì tôi không lấy được tiền. Chúng ta đổi ván khác!
Giang Đại Gia thuần thục xếp lại vị trí quân cờ, rất nhanh liền xuất hiện tàn cục mới.
– Này…
Simon nhìn trong bàn cờ nửa ngày mới phẫn nộ hỏi:
– Xe của tui đâu rồi?
Giang Đại Gia nói:
– Xe? Không cần xe!
– Simon, Simon, đổi tàn cục mới rồi!
Annie thấy Simon tức giận nắm chặt tay, cô gấp gáp giải thích.
– …
Nửa giờ sau, Annie nói:
– Binh ba tiến một!
– Cái gì gọi là Binh?
– Có một con giống bóng bàn, gần gần như vậy đó.
– Hiểu rồi!
Simon túm lấy con chốt!
Giang Đại Gia nhìn đồng hồ, nói:
– Hết giờ làm rồi!
Nói xong, hắn thu lấy quân chốt trên tay Simon, nói:
– Mai tới sớm nghe!
Simon nghe phiên dịch, hắn gấp gáp kéo tay áo Giang Đại Gia:
– Hết giờ làm? Ông giỡn mặt tui hả?
– Này anh bạn, tôi cảnh cáo nha, đại gia đây từng luyện quyền đó!
Giang Đại Gia cảnh cáo:
– Buông tay!
– F*ck U!
Simon nói:
– Đánh tiếp!
Giang Đại Gia vừa phẩy tay, Simon liền túm lại, áo bị xé rách, Giang Đại Gia giận dữ, thả con cờ trên tay xuống, tay trái đấm thẳng tới ngực Simon. Simon khó thở, tay phải buông ra, lui về sau vài bước:
– Cái gì?
Giang Đại Gia híp đôi mắt nhỏ thó, bày ra tư thế:
– Vịnh Xuân, Thốn Quyền!
Chân trái bước tới, hai quyền đều xuất, tiếng bịch bịch vang lên. Còn Simon chỉ biết đánh loạn bậy mà thôi. Sức chiến đấu của Simon bằng với Vu Minh lúc chưa đặc huấn, hắn chỉ chơi phái kỹ thuật, vì vậy liền bị đánh cho lăn quay, xương cốt toàn thân đau nhức, kêu la không thôi.
Giang Đại Gia thu chiêu, cầm điện thoại:
– Ê, sao đánh cờ lại còn phải đánh nhau!?
– Ah? Đánh nhau?
Vu Minh sửng sốt.
– Thêm hai trăm!
– Ok, đánh thua không trả tiền!
Vu Minh nói.
– Đánh thua trả lại cho nhóc năm trăm luôn!
Giang Đại Gia ngạo mạn hét lên rồi cúp máy, lượm cờ chạy lấy người.
– Anh không sao chứ?
Annie đã chạy tới nâng Simon đi về phía ô tô.
Simon xua tay:
– Còn tốt!
Annie hỏi:
– Vậy…
Simon lộ ra ánh mắt tự tin:
– Tôi chỉ dùng hai giờ học bài cầu, dùng một giờ học cờ vây. Cờ tướng trung quốc, hai giờ! Buổi tối, tôi… khục! tôi nhất định sẽ thắng hắn.
…
Sáu giờ sáng ngày thứ hai, Giang Đại Gia đúng giờ chạy tới, Simon đã ngồi trên ghế đá, nhắm mắt ngồi chờ. Giang Đại Gia hơi kinh, chẳng lẽ… À, đang ngủ, Giang Đại Gia đưa tay xoa mồ hôi, nói:
– Ê!
Simon giật mình tỉnh dậy, nói:
– Đợi một chút!
Trong điện thoại liền vang lên thanh âm của Annie:
– Bắt đầu.
Sau một đêm, Simon đã từ trong mạng cờ tướng online Trung quốc đánh bại tám tên kỳ thủ, lấy thành tích chiến thắng bốn mươi trận mà kết thúc đặc huấn cớ tướng. Giang Đại Gia run rẩy, Simon yên lặng nhìn bàn cờ, trong lòng nhanh chóng tính toán.
– Nhanh như vậy?
Vu Minh thở hổn hển chạy tới, thuần túy chỉ rèn luyện thân thể, Vu Minh nhìn trái nhìn phải:
– Nhền Nhện, lại còn mang theo mặt nạ hả?
Simon lạnh lùng liếc Vu Minh, cầm xe dấn tới:
– Chiếu tướng!
Giang Đại Gia lấy pháo chặn:
– Chiếu tướng.
– Fuck!
Simon phát điên, tại sao không chú ý tới pháo có thể dựa vào xe mình để chiếu tướng mình chứ.
Vu Minh rút lấy một điếu thuốc trong gói trước mặt Giang Đại Gia, sau khi vận động nóng Người một chút liền lấy một lon Coca từ sau ba lô ra uống một ngụm. Đánh ợ một cái, đã! Giang Đại Gia hút một hơi thuốc lá, nói:
– Hôm nay sao hứng trí thế? Phát lương cho tôi à?
Vu Minh nói:
– Một phần cũng không thiếu! Anh tên gì?
Vu Minh hỏi Simon.
Simon vươn ngón giữa lên:
– Không có khả năng, ván cờ này không có khả năng thắng.
Vu Minh dùng tiếng Anh nói:
– Một ngàn đô, đánh cuộc không?
– OK!
Simon liền chơi.
Vu Minh nói:
– Giang Đại Gia, một trăm tệ một trận, ông đổi cờ với hắn.
Annie nghe lén được, suýt chút nữa hộc máu, hắn thay đổi rồi, năm đó tặng mình quà sinh nhật năm mươi tệ, nhưng lại dám mạnh mồm nói là chỉ mua với năm tệ.
Giang Đại Gia vui vẻ đổi chỗ với Simon, sau đó dùng năm bước đập chết Simon.
– Thì ra có thể đi như vậy
Nói thừa, cưng tưởng cờ tàn là đùa vui sao. Bên trong tràn ngập vô số cạm bẫy, chỉ cần nhầm một nước liền chết chắc rồi. Có bao nhiêu cao thủ cờ tàn đã gục chết trên ván cờ đó rồi chứ. Vu Minh mở màn khai hỏa, chỉ:
– Chẹp chẹp!
Simon liếc nhìn Vu Minh, lấy ra tờ chi phiếu viết lên.
Vu Minh dòm chi phiếu:
– Có thể đổi sang tiền không?
Thanh âm kẻ này có chút quen tai, nhưng lại hình như rất xa lạ.
Simon nói:
– Tài khoản công khai của ngân hàng Thụy Sĩ, cậu có thể kiểm tra.
Vu Minh thật sự kiểm tra, lấy điện thoại gõ gõ, sau một lát mới hài lòng thu chi phiếu.
Ván thứ hai, ván thứ ba, ván thứ tư…
Mười giờ sáng, chi phiếu của Simon đã xé tới tờ cuối cùng rồi. Lại hung hăng ký một tờ chi phiếu 100.000 cho Vu Minh. Vu Minh hỏi:
– Ván nữa chứ?
Simon vội nói:
– Một trăm ván!
– Ha ha…
Vu Minh cười:
– Anh bạn thiệt là tự tin a!
Simon cắn răng sửa lại:
– Mười ván!
– Ô kê con dê!
Giang Đại Gia nói:
– Này cu, vợ tôi nói ba giờ chiều phải về nhà đó.
Vu Minh từ trong ba lô lấy ra hai trăm nhân nhân tệ, nói:
– Vậy phiền ông chơi với hắn tới ba giờ.
Giang Đại Gia nhận lấy tiền mặt, suy nghĩ một chút nói:
– Anh bạn tốt, sau này có việc cứ tìm tôi.
Vu Minh nói:
– Nếu không, đến hai giờ chiều ông thả cho hắn một lần.
Giang Đại Gia bất mãn:
– Vậy không phải chúng ta thua thiệt sao?!
Vu Minh nói:
– Tốt xấu gì người ta cũng là người nước ngoài, lưu chút mặt mũi cho người ta đi.
– Người nước ngoài, đám Thái lan chơi năm đánh một với chúng ta, có cho chúng ta mặt mũi sao?
Giang Đại Gia sờ sờ tiền mặt trên tay:
– Được rồi, cậu đi lo việc của cậu đi, hắn để cho tôi giải quyết.
– Được, tạm biệt.
Vu Minh chạy lấy người.
Simon thông qua bluetooth hỏi Annie:
– Bọn họ nói gì thế?
– Bọn họ nói…
Annie suy nghĩ một hồi mới nói:
– Tôi tin tưởng anh có thể thắng đối thủ trước ba giờ chiều.
…
Hai giờ chiều, Giang Đại Gia lại bày ra một tàn cục mới, là tàn cục mà chỉ cần dí xe đỏ xuống là có thể ăn cờ đen. Simon nhìn tàn cục này cũng phải hít một hơi khí lạnh, dựa theo tâm đắc của ngày hôm nay, phàm là là trận thế có thể trực tiếp bóp chết đối phương đều là cạm bẫy.
Simon lại pháo:
– Chiếu tướng.
– Đại gia mày, mày mù à?
Giang Đại Gia suýt chút nữa hộc máu, kéo pháo về, nói:
– Chiếu lại.
– Lại thua rồi!
Simon thở dài, Giang Đại Gia lại sắp xếp cờ lại lần nữa, Simon đưa tay bắt xe, Giang Đại Gia thấy thế liền mừng thầm, đẩy xuống đi, đẩy xuống đi. Simon bình xe:
– Chiếu!
Giang Đại Gia buồn bực vỗ đầu, Simon thấy bộ dạng này liền mừng rỡ, Giang Đại Gia không có khí lực cầm mã thịt xe của Simon. Simon cắn ngón tay, suy nghĩ mười phút mới nói:
– Đổi.
Giang Đại Gia đổi vị trí cho Simon, lại nhìn đồng hồ, trực tiếp lấy xe đầy xuống chiếu:
– Chiếu tướng.
Simon rất là kinh ngạc:
– Đùa bố mày à? Một bước đã chiếu hết rồi?
Giang Đại Gia không rên lên tiếng nào, lại bày ra một ván mới. Bên đỏ song xe, song mã, song pháo, sĩ tướng đầy đủ hết. Bên đen chỉ có một tướng. Giang Đại Gia dùng tiếng Anh nói:
– No more!
Đại gia ta cho thằng to con mi đầy đủ quân luôn.
Simon trầm tư…
Giang Đại Gia nhìn đồng hồ, giận dữ hét lên:
– Máu chó a!
Simon gật đầu, ra tướng. Giang Đại Gia sửng sốt hơn mười giây, sau đó trực tiếp cầm tướng của mình đập bay tướng của Simon.
Lại ván khác. Giang Đại Gia sắp bạo tẩu trực tiếp cho tướng của mình bị hai xe cùng năm chốt vây khốn tại trong cung. Chỉ cần Simon đi một bước, chỉ cần dí tốt một bước. Giang Đại Gia liền thua chắc rồi.
Simon trầm tư…
Sau khi Giang Đại Gia chờ đợi thật lâu, hắn điên rồi, chụp lấy xe đỏ vỗ xuống:
– Chiếu tướng, ông thắng rồi, đây là cho ông đó. Bai bai a!
Giang Đại Gia ném một phong thư lên bàn, thu lấy quân cờ vào trong túi, bỏ chạy lấy người. Loại công việc này về sau không thể nhận nữa, dù thù lao rất cao, nhưng dễ dàng gây ra bệnh tim, huyết áp cao a.
– Tôi thắng?
Annie không nói nổi, chỉ biết ừ một tiếng.
Simon xé thư, bên trong có một trang giấy viết ba chữ Hán, Simon đưa giấy trước mặt camera, hỏi:
– Viết gì thế?
Annie nói:
– Hắn rất bội phục anh, một người ngoài quốc lại có thể học cờ tướng nhanh như thế, hắn tỏ vẻ kính sợ với anh.
Simon nói:
– Annie, chỉ số thông minh của tôi là 162, ta biết đếm đấy.
– Anh thắng rồi.
Annie bất đắc dĩ nói.
– Là tôi thắng rồi.
Annie nói:
– Trên giấy viết ba chữ, ý là: Anh thắng rồi!
Simon nhìn ghế trống mà Giang Đại Gia để lại, lại nhìn lá thứ, dường như hiểu ra điều gì, nhất thời lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi lên mặt giấy liền ngất đi. Annie vội la lên:
– Simon? Simon… Anh không sao chứ?
Simon lên xe cứu thương, Annie gọi điện cho lão đại:
– Nhện Lửa tự mình hại mình, nằm viện rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!