Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương 15: Chiến đấu với Lan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân


Chương 15: Chiến đấu với Lan



Trần Ngọc Lâm sửng sốt nhìn Lan, khó mà không kinh ngạc cho được. Một phần vì Lan có thể tìm được đến chỗ này, phần khác vì hắn khó tưởng tượng được nàng lại là một người theo đạo.

Dù sao ngày thường, nàng hoàn toàn không ra dáng gì của một người theo đạo cả. Cũng ăn tục nói phét, cũng khạc nhổ bừa bãi như ai.

Lan không hay biết hắn đang nghĩ gì, nàng mỉm cười nhìn hắn:

” Chào Lâm. Hôm nay khỏe không?”

Trần Ngọc Lâm mí mắt co giật. Hắn ngày nào cũng nghe đi nghe lại một câu này, nhiều khi nghe nhiều quá hóa nhàm, nhưng lần này cảm thụ thực là khác biệt.

Nếu những lần trước hắn cảm giác Lan là quan tâm hắn, thì lần này hắn cảm thấy nàng như thể đang chế nhạo hắn vậy.

Lan cười nhạt nhìn về phía sau lưng hắn:

” Cậu vừa lấy cái gì đó nhỉ? Có thể lấy ra cho tớ xem không?”

Trần Ngọc Lâm lắc đầu, cười:

” Chẳng có gì cả. Ở dưới này làm gì có gì? Có thể dịch ra cho tớ đi qua được không?”

” Giờ này vẫn còn giả bộ được, ối chà. Lâm ơi là Lâm.”

Lan bật cười, kế đó nàng nhìn vào hắn bằng đôi mắt lạnh lẽo:

“Đừng hòng nghĩ lừa gạt qua được mắt ta, con ma cà rồng kia?”

Trần Ngọc Lâm kinh ngạc nhìn vào Lan. Chỉ thấy ngay sau đó, trên tay nàng xuất hiện hai cái thập tự giá, mỗi cái dài phải đến cả mét, sắc bén như gươm dao. Lan mỉm cười nói với hắn:

” Nhân danh Tòa Án Dị Giáo, ta tuyên bố ngươi tội chết, ma cà rồng.”

Lúc này, Hệ Thống tuyên cáo:

Phần thưởng: 150 điểm Vận Mệnh.

Các mốc phần thưởng tương ứng khi vượt mức hoàn thành nhiệm vụ:

Giải quyết trong 1 phút: tăng Vận Mệnh.

Giải quyết trong 2 phút: tăng 75 điểm Vận Mệnh.

Bắt đầu tính toán thời gian.>

Trần Ngọc Lâm nghe được, cảm giác khó hiểu. Thường nếu Hệ Thống ban bố nhiệm vụ đột ngột như thế này, có nghĩa đây có thể là một thử thách khó khăn với hắn.

Về việc Lan là một tu luyện giả, hắn không bất ngờ lắm. Hắn đã nghi ngờ nàng từ lúc hắn bị nàng chĩa cho một chích như đóng ấn hôm qua rồi. Lần đó lúc đi ngủ hắn đã kiểm tra thử, rất giống dấu tích sắt nung, có điều lúc sử dụng Giám Định thì lại cho ra kết quả là dấu bạc, chỉ là rất mờ nhạt thôi, có thể là bạc không nguyên chất.

Hắn chỉ thấy bất ngờ về việc Lan là người của cái gọi là… Tòa Án Dị Giáo? Nghĩa là Thiên Chúa Giáo à?

Trần Ngọc Lâm nhíu mày hỏi:

” Tòa Án Dị Giáo? Là cái nơi đốt sống người và treo họ lên cọc à?”

Lan thở dài:

” Chúng ta đốt phù thủy, ma cà rồng, người sói và những sinh vật tương đương, và đúng, chúng ta có treo họ lên cọc. Nhưng không, chúng ta không đốt người sống. Hầu hết các vụ đó là do người dân nghi ngờ ai đó là phù thủy rồi thiêu họ luôn.”

Trần Ngọc Lâm gật gù, ngay sau đó như một tia chớp, trên tay hắn chợt xuất hiện một thanh kiếm trắng bạc lóng lánh dưới ánh lửa, rồi hắn đâm một cú về phía Lan.

Lan có chút giật mình, có điều ngay sau đó nàng cười mỉm, dùng một thanh thập tự giá nhẹ nhàng gạt thanh kiếm của hắn sang một bên. Cùng lúc nàng gạt thanh kiếm của hắn, cái thập tự giá phát sáng, đồng thời Trần Ngọc Lâm cảm giác như thể toàn thân hắn bỗng dưng bị điện giật.

Trong khóe mắt của Trần Ngọc Lâm, hắn nhìn thấy một dòng chữ trên thanh thập tự giá [Hào Quang Của Chúa]. Kèm theo đó là một loạt công năng của nó, trong đó có một mục mà hắn rất để ý: Khắc Tinh đối với Ma Cà Rồng, Thây Ma cùng với các sinh vật của Bóng Đêm.

Hắn còn để ý thêm nữa, đó là thanh kiếm này có vẻ như là hoàn toàn là bạc tinh chất, rất giống thanh kiếm của hắn. Nhưng mà thanh kiếm của hắn là hàng của Hệ Thống cho nên không thể ảnh hưởng tới hắn, còn mấy thanh này thì lại có thể. Nói cách khác mấy món vũ khí này hoàn toàn khắc chế chủng loài của hắn.

Trần Ngọc Lâm vung kiếm lên đảo một vòng. Tuy rằng mấy món này vô cùng khắc chế hắn, nhưng hắn lại là một ma cà rồng cấp cao, một quý tộc, trừ khi tiếp xúc trực tiếp còn lại cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.

Lan lúc này đã nghiêm túc đánh với hắn. Trần Ngọc Lâm có thể cảm nhận điều đó, thậm chí kể cả với thể lực một ma cà rồng cấp cao, hắn vẫn cảm nhận được lực lượng kinh khủng của nàng.

Trần Ngọc Lâm sau khi bị ép, lùi ra sau hai bước. Hắn kinh dị nhìn về phía Lan, trong hốc mắt hắn hiển hiện dòng chữ mà kết quả “Giám Định Tối Cao” mang lại:

[Nguyễn Thanh Lan – 26 tuổi.

Hệ tu luyện: Thiên Chúa Thiên Uy.

Cảnh giới: Thiên Sứ Lục Quang ( Tương đương tu chân hệ Tam Phẩm trung kỳ).

Vũ Khí: Song Trọng Thập Tự Bạc (Đã nhận lễ tẩy tội từ Vatican).

Kĩ Năng:……]

Trần Ngọc Lâm nhìn về phía nàng, khó tin được. 26 tuổi, gần gấp đôi tuổi hắn, có thể gọi một tiếng bà cô được rồi đấy.

Hệ Thống cảm thán:

[ Bao nhiêu thông tin mà Kí Chủ chỉ để ý đến nó thôi à?]

Lan đột nhiên có cảm giác toàn thân lạnh lẽo như thể bị người nào đó nhìn thấu, sau đó nhìn thấy Trần Ngọc Lâm đang dùng một loại ánh mắt kì quái nhìn nàng, chợt nàng không hiểu thấu nổi cơn thịnh nộ.

Nàng lao thẳng về phía hắn, hai thanh thập tự giá lóe sáng như bóng đèn, kế đó chỉ thấy nàng đâm một mũi kiếm về phía trước.

Một luồng ánh sáng mạnh mẽ dồn dập tụ lại trên cây thập tự giá, phần lưỡi dài bén nhọn như lưỡi dao tỏa ra ánh sáng khiến cho Trần Ngọc Lâm vô cùng chán ghét, giống như trước mặt hắn là một đống thịt thối vậy. Đồng thời trong mơ hồ, từ trên người nàng phát ra tiếng nhạc, trên thân cây thập tự một hư ảnh vô cùng mờ nhạt của một vầng hào quang với sáu cái cánh hiện lên.

Nàng cười nhạt, nói:

” Chiêu này gọi là, Thánh Ấn, đặt theo tên Thánh Micheal. Xuống Địa Ngục đi, ma cà rồng.”

Trần Ngọc Lâm nhìn thấy chiêu này, liền biết ngay bây giờ chính là lúc. Hắn mỉm cười, giơ một ngón tay lên:

” Không nhất định đâu.”

Kế đó, một làn sóng hư không tràn qua hắn, không khí trước mặt hắn hơi thoáng mờ ảo một lát, rồi đột nhiên chính giữa hai người xuất hiện một vật thể hình người. Vật thể hình người này nhìn như thể toàn thân làm từ sắt thắp, có điều đen bóng và rắn chắc hơn mười phần. Có thể do trong hang đá chật hẹp, cho nên hắn cao đến kịch trần hang.

Hắc Linh.

Cùng lúc Hắc Linh xuất hiện, Lan kinh ngạc chưa dứt, thì cây thập tự giá mang theo vầng Hào Quang kia đã chạm đến trước ngực nó, mang theo uy lực kinh khủng. Nhưng ngay lúc đấy, toàn thân Hắc Linh bùng lên một ánh đen mang hơi hướng sắc đỏ máu, trong nháy mắt trấn áp ánh sáng hào quang trên cây thập tự rồi lại rút về.

Trần Ngọc Lâm mỉm cười nhìn sau lưng Hắc Linh, đang chìm nổi một tấm thẻ bài “Thẻ Bài Phép Thuật””

Tấm thẻ này thật tiện lợi, luôn luôn khắc chế hệ đối phương.

“Choeng”

Lan kinh dị nhìn cây thập tự giá đâm vào người Hắc Linh, dường như đâm vào một vật thể quá mức cứng rắn bị cong oằn lại. Trên lưỡi dao hiện ra một vài đường rạn.

Chợt Hắc Linh vung tay lên, cánh tay của nó đã biến thành hình dáng như một lưỡi rìu chém xuống đứt lìa cây thập tự của nàng. Cùng lúc này, một cánh tay khác vươn ra, tóm lấy cổ nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN