Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 120: Mê Cung
“Em gái? Cái của khỉ gì vậy?”
Trần Ngọc Lâm thốt lên, nhưng rồi hắn nhanh chóng nhớ lại Mộ Dung Nguyệt nói nàng tìm được Âu Bảo Uyên ở Nga tại dưới hầm băng, cơ thể Android của nàng, kết hợp với những lời mà Mê Cung nói…
“Bà đến từ đây phải không?”
Không khó để suy luận ra được.
“Đúng vậy.”
Âu Bảo Uyên thở dài, gật đầu:
“Đó là kí ức mà tôi cố quên, nhưng bất kể xóa dữ liệu bao nhiêu lần nó vẫn tự động khôi phục. Mặc dù vậy, đúng thế, Mê Cung là anh trai tôi, ít nhất là trên danh nghĩa.”
Mê Cung cười lớn:
“Ha ha, có thế chứ. Mặc dù vậy cậu trai à, hai người có thể gọi ta là Icarus, được đặt theo tên của người con trai đã mất của Cha. Mà, tại sao 2 người không vào quán ăn một số thứ nhỉ? Ta sẽ gọi đồ..”
Kế đó ngay lập tức cả 3 người Trần Ngọc Lâm ngay lập tức xuất hiện ở bên trong một quán ăn KFC mà hắn thề 1 giây trước vẫn còn đóng cửa. Đèn điện bật sáng, máy móc hoạt động bình thường và hắn còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ trong bếp. Trông cái chỗ này rõ ràng là được sử dụng rất thường xuyên.
Trần Ngọc Lâm thấy cảnh này sững sờ, ngay sau đó hắn nhíu mày hỏi:
“Thế anh tr.. ừm, Mê Cung.. à, Icarus này là cái gì vậy?”
Hoa Điểu đã sớm cảm giác bất thường, chui này vào bên trong cuộn tranh. Trần Ngọc Lâm thấy thế thu lại nàng vào trong giao diện Hệ Thống. CHo nên bây giờ chỉ còn lại 2 người bọn hắn đang nói chuyện với nhau, không hiểu sao mà Trần Ngọc Lâm có một cảm giác là Mê Cung đã rời đi sự chú ý của hắn:
Hắn không còn cảm giác bị theo dõi nữa.
Âu Bảo Uyên nói với hắn sau một khắc im lặng:
“Có biết thần thoại Hy Lạp không? Hercules, Hades, các vị thần và các anh hùng trong thần thoại Hy Lạp cổ?”
“Biết.”
Trần Ngọc Lâm vỗ bộp tay, nói:
“Anh chàng cưỡi ngựa bay và thằng cha nhân vật phản diện trong phim hoạt hình của Disney đúng không? Thì sao?”
“Disney.”
Mê Cung Icarus cười lớn, giọng vọng ra từ bếp:
“Ôi thần Zeus, ta thật sự thích cậu trai này.”
“Ôi lạy các vị thần, ông thật không cứu nổi.”
Âu Bảo Uyên đảo tròn mắt nói:
“Ý tôi là, các vị thần đó có tồn tại, hoặc ít nhất là từng tồn tại, một số vị thần đã biến mất, nhưng một số khác, những vị thần đã ăn sâu vào bên trong nền Văn Hóa, Ca dao, lễ tục và có hình in trên mấy cuốn lịch thì vẫn còn tồn tại.”
“Và…”
Trần Ngọc Lâm hiểu ra, tiếp lời:
“Công trình gọi Đại Mê Cung này là một trong các công trình của những vị thần đó.”
Thần thoại, thông thường thì mang ý nghĩa không tồn tại, những câu chuyện về các vị thần. Nhưng theo như hắn được biết, thế giới này không chỉ tồn tại một tầng hiện thực của các thế giới vật chất, mà còn một tầng khác của thế giới linh hồn.
Con người là một vài loài hiếm hoi giao thoa giữa hai thứ đó, và những lời cầu nguyện của họ đối với các vị thần cũng vậy. Khi một lời cầu nguyện được thốt lên hướng về một cái tên nhất định, dần dà một vị thần sẽ xuất hiện, buông xuống trần gian. Và đó là sự ra đời của nền văn minh thần thoại.
Con Manticor hắn giết hồi đi chơi rừng Cúc Phương cũng thuộc về nền Văn Minh Thần Thoại.
“Không.”
Âu Bảo Uyên ngắt lời hắn:
“Nó là công trình kiến trúc cổ của một người phàm trần, tên ông ta là Deadalus. Công trình này ban đầu được thiết kế ra để nhốt một con quái vật gọi là Minotaur, nhưng về sau con quái vật này bị giết, và ông ta bị.. truy đuổi.”
“Về sau, khi giết chết kẻ truy đuổi mình, ông ta đã tiến về nơi ở cũ của mình, Đại Mê Cung, và ban cho nó sự sống.”
“Wow”
Trần Ngọc Lâm ngắt lời nàng:
“Để tôi làm rõ nhé, chúng ta đang ở trong một công trình kiến trúc 3000 năm tuổi, và cái công trình kiến trúc này biết nói chuyện, có cảm nhận riêng và có thể giao tiếp và có hứng thú bắt cóc người ta à? Tuyệt nhỉ?”
“Đúng thế đấy.”
“……….”
Trần Ngọc Lâm cau mày, kế đó hắn thở dài nói:
“Được rồi. Thế làm thế nào để đi ra khỏi nơi này đây? Trông thì không có vẻ gì là có cách để đi qua nếu Mê Cung không muốn chúng ta đi qua.”
Âu Bảo Uyên nhìn hắn, kế đó lại chỉ về phía đường tàu điện ngầm nói:
“Mê Cung sẽ thi thoảng trồi lên mạnh mẽ, trong những lần đó anh ấy sẽ tiếp giáp với một vài công trình cổ xưa hoặc mới toanh tùy theo sở thích của ảnh. Những lần đó Mê Cung sẽ “ăn cắp” các công trình đó và gán ghép một cách tạm bợ các công trình đó vào chính nó. Đương nhiên bản thân Mê Cung cũng tự sinh sôi nữa.. nhưng cái vụ đó kinh lắm nên tốt nhất là không bàn tới.”
“Những năm 373 Trước Công Nguyên, sự biến mất của Helike gây chấn động cho toàn bộ Hy Lạp cổ đại, cả một thành phố phồn hoa trong một đêm bỗng dưng biến mất. Năm 1890, một bãi biển 300 mét đột nhiên biến mất kế đó lại tái xuất hiện vào 3 thập kỉ sau… các sự biến mất của một vài thành phố cổ, những vụ sụt lún đường hầm thi công..Mê Cung luôn thích ưa thích nuốt mất các công trình.”
“Nhưng bản thân nó cũng có những cánh cổng, một số cánh cổng di động liên tục, một số thì lại cố định. Ví dụ như cánh cổng ở chỗ Động Trăng Khuyết là một trong các cánh cổng di động liên tục, nhưng vẫn tồn tại những cánh cổng cố định đấy.”
Trần Ngọc Lâm nghe thế, híp mắt lại. Các cổng cố định nghe có vẻ là một thứ gì đó hứa hẹn, nhưng cách nói của nàng nghe giống như rút gọn của câu “vẫn còn tồn tại các cánh cổng cố định, nhưng nó vô cùng ít ỏi” vậy.
“Ta chỉ lưu giữ các tàn tích, ta không hứng thú với con người, trừ những người được Cha lựa chọn.”
Mê Cung Icarus nói, giọng phát ra từ ngay trên đầu hắn. Kế đó hai đĩa đồ ăn rơi “Bộp” cái từ trên trần nhà:
“Tới, ăn đi. Đã rất lâu rồi ta mới gặp lại em gái, nên ta muốn hàn huyên một chút.”
“Về con người, chà. Icarus đã bắt cóc tôi từ trong tòa lâu đài và đưa tôi tới cho Deadalus để làm thí nghiệm. Lúc đó ông ta đang thí nghiệm với robot nano, sớm hơn hiện tại tới 500 năm.”
Âu Bảo Uyên thở dài nói với hắn, Trần Ngọc Lâm nhíu mày đang đinh nói gì thì nàng nói xen vào:
“Đừng nói, tôi cũng không ghét gì ảnh. Ảnh bắt cóc tôi khỏi cuộc sống bình thường trước khi tôi phải thành thân(cười nhạt) với một thằng cha già hơn tôi tới 40 tuổi và đã trải qua 12 đời vợ. Không cảm ơn. Tôi thích sống ở đây hơn.”
Trần Ngọc Lâm nghe thế, nhíu mày chặt hơn. Không hiểu sao lúc Âu Bảo Uyên nói nàng có một vị hôn phu già hơn nàng 40 tuổi hắn lại cảm giác vô cùng khó chịu. Giống như kiểu một loại cảm giác muốn nắm lấy đầu lão già đó và nhúng đầu lão xuống nước vậy.
“Đó, ta có làm những việc tốt mà. Giải cứu những người lạ gặp nạn, đưa họ đến cho Cha và ban cho họ một đời sống dài lâu. Và những người không may mắn sẽ sống sót để chiến đấu vĩnh viễn cùng chúng ta, và những kẻ may mắn chết đi? Cầu các vị thần phù hộ cho họ.”
Mê Cung nói, cười tươi, Trần Ngọc Lâm không khó để tưởng tượng ra hắn hai tay giang rộng:
“Em sẽ ở lại đây, hay là quay trở lại chốn Vĩnh Hằng đảo đó.”
“Không.”
Âu Bảo Uyên nghe vậy lập tức lắc đầu:
“Em sẽ trở lại Vĩnh Hằng đảo. Em thích nơi đó hơn.”
Trần Ngọc Lâm nghe vậy, không hiểu sao trong lòng cảm giác như một khối gánh nặng được gỡ bỏ.
“Thật đáng tiếc. Vì cậu trai này ư?”
Âu Bảo Uyên trừng mắt nhìn lên trần nhà, Trần Ngọc Lâm mơ hồ cảm giác sát khí đằng đằng:
“Không!”
“Ồ, nhưng mà năm đó em đã vì một con bé mà rời bỏ chúng ta, người mà đã chăm sóc em khi em bị thương và em nảy sinh thứ gọi là tình chị em.”
Âu Bảo Uyên:
“Ừm, đúng rồi. Cô ấy ra làm sao rồi, em không hi vọng cô ấy bị làm sao.”
“Chết rồi, ung thư phổi ở tuổi 43. Anh đã đề nghị giúp cô ấy bằng cách hiến cô ấy cho Cha đổi lại 1000 năm phục vụ, nhưng cô ấy lựa chọn cái chết. Một con người thông minh.”
Mê Cung Icarus phát ra âm thanh chép miệng, sau đó lại tươi cười nói:
“Không sao, anh còn nhiều cơ hội để đào góc tường Vĩnh Hằng đảo. Vậy cu cậu đây có muốn gia nhập chúng ta không? Ta đảm bảo nếu cậu chịu sẽ có rất nhiều gái sẵn sàng về đội của cậu đó.”
Trần Ngọc Lâm ngay lập tức lắc đầu quầy quậy:
“Không cảm ơn. Gái gú là phù du thầy u mới là vĩnh cửu.”
“Hay lắm, gái gú là phù du..ha ha..”
Mê Cung Icarus ha ha cười lớn, kế đó hắn nói:
“Chà, dù sao ta cũng chẳng quan tâm lắm. Cha nói với ta cứ việc để yên con bé thích làm gì thì làm, và đó chính xác là những gì mà ta đang làm, cho đến khi ta để ý thấy con bé xông vào bên trong”
“Vậy thì cho bọn em ra khỏi đây đi chứ? Anh không thể đột nhiên dụ bọn em vào đây rồi bảo “ta không thích cho mấy người ra khỏi đây” được!!”
Âu Bảo Uyên nói.
“Cũng đúng.. nhưng mà em gái à, em nhầm một việc.”
Mê Cung Icarus lầm bầm:
“Anh đâu có dụ bọn em vào, mà là các em tự tiến vào. Thế em nghĩ ai phá hủy một nửa số trận pháp và cái đại Hồn Trận kia chỉ để cho mấy đứa đỡ tự giết mình bên trong? Chốc nữa anh mày còn phải lắp ghép chúng vào với nhau đấy.”
“Ha, vậy thì thật là cảm ơn anh.”
Âu Bảo Uyên cười gượng:
“Nói chung là anh cứ mở Cổng ra đi.”
“Cũng được, nhưng mà anh cần em làm vài thứ, ừm, đại để là có mấy con yêu tinh bé nhỏ cứ thích chôm vài ba thứ đồ ở trong những nơi…của anh, nhưng mà anh thì lại không thể bắt kịp chúng được vì chúng luôn tới trong những lúc anh đang “bận rộn” và rời đi ngay khi anh chú ý, nhưng có thứ gì đó quỷ quái đang ở đó, và mấy chị em của em thì lại chẳng muốn nhận việc tí nào.”
“Đó là lý do chính anh mới đến đây đúng không?”
Âu Bảo Uyên thở dài:
“Cũng được, ở chỗ nào? Ồ không, đừng nói là ở “dưới lầu” đấy nhé.”
“Không phải “dưới lầu” mà là “trên lầu”. Thực ra cũng không hẳn là cao lắm, chỉ khoảng..đỉnh Everest thôi.”
Trần Ngọc Lâm: “……………”
Thế còn không gọi là cao?
“Thế nhé, dù sao thì hai đứa cũng nhận việc rồi.”
Lập tức, 2 cái mề đay bằng sắt rơi xuống dưới chân Trần Ngọc Lâm và Âu Bảo Uyên:
“Giờ thì chưa đi, nhưng theo anh tính toán chắc chừng tháng 11 tới tháng 12, khi nào đến thời điểm anh sẽ mở ra một “Cổng” nối trực tiếp tới bên ngoài Vĩnh Hằng đảo, cứ thế mà triển. Yên tâm, đảm bảo mấy đứa có thù lao tốt.”
“A đúng, nhớ giữ bí mật chuyện mấy bé tiến vào Mê Cung, Cha cùng với Vĩnh Hằng đảo không hợp nhau.”
Kế đó, từ trên trời hạ cánh xuống một đường ống, bên trong đen sì. Trần Ngọc Lâm nghi hoặc nhìn Âu Bảo Uyên, chỉ thấy nàng nhún vai:
“Đi thôi.”
Kế đó nàng bước vào trong đường ống, Trần Ngọc Lâm giơ tay chào Icarus rồi cũng bước vào theo, mặc dù hắn không tin tưởng Mê Cung, nhưng Âu Bảo Uyên đã tiến vào rồi thì hắn cũng chỉ còn một nước tiến vào thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!