Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương 164: Tiến Sĩ Acula
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân


Chương 164: Tiến Sĩ Acula



“Tôi thề tôi sẽ giết cái gã đó. Cái gì gọi là “đi trải nghiệm cuộc sống của người dân bình thường” chứ? Đi tán gái thì đúng hơn.”

Trần Ngọc Lâm gầm gừ với, nhìn qua Tiêu Dao Thánh Nhân đang giả danh hắn ở một phiên bản hoàn hảo hơn đang tán một cô gái nào đó tóc vàng. Cô gái này chợt quay qua hắn cười cười, hỏi:

“Vậy anh là Trần Dương Lâm, cô em gái song sinh của Trần Ngọc Lâm lúc trước từng làm vũ nữ thoát y nhưng hiện tại đã được phẫu thuật chuyển giới lại thành con trai?”

Nhân tiện, cô ta nói bằng tiếng Pháp. Tại sao á? Vì đây là Pháp. Cũng may hắn có đeo một bộ chuyển đổi ngôn ngữ đặc hiệu mọi thứ tiếng sang Thần Ngữ cho nên vấn đề ngôn ngữ không là vấn đề.

Trần Ngọc Lâm thở dài trừng mắt nhìn Tiêu Dao Thánh Nhân, gật đầu:

“Yep. Đúng vậy. Cô em gái… song sinh… chuyển giới. Vầng.”

Cô gái tóc vàng mỉm cười, quay lại về phía Tiêu Dao Thánh Nhân tiếp tục nói chuyện. Tiêu Dao Thánh Nhân quay qua âm thầm nháy mắt với hắn, trong khi đó Âu Bảo Uyên ha ha cười sằng sặc, vừa cười vừa đập rung cả bàn.

“Tôi thề tôi sẽ giết gã đó. Có cách nào giết một Thánh Nhân không nhỉ?”

Trần Ngọc Lâm hớp một ngụm rượu (Tiêu Dao Thánh Nhân làm cho hắn cái bùa chống say sau mấy hôm trước khi hắn uống rượu và bắt đầu triệu gọi ra Hắc Linh bắn tia laze hủy diệt tứ tung) lầm bầm.

“Không có đâu.”

Âu Bảo Uyên ho sù sụ, nàng bị sặc rượu nói:

“Ông cứ nhận mệnh đi, số mệnh của ông là trở thành Trần Dương Lâm, em gái của Trần Ngọc lâm rồi.”

Trần Ngọc Lâm gầm gừ, trong khi đó bằng một cách diệu kỳ nào đó, cô gái tóc vàng vừa mới tìm ra được trang web “Trần Ngọc Lâm là thằng khốn chấm com” và tặng cho hắn.. ý là tặng cho Tiêu Dao Thánh Nhân một cú tát thẳng mặt đau điếng kèm theo một cốc rượu hất thẳng vào mặt cùng với 1 tá lời lẽ chửi rủa.

Tại sao nàng tìm ra à? À ừ nói thật thì lên google search tên hắn là ra một đống trang tương tự thôi. Không tin nổi, đời này hắn biết sống sao? Cứ tưởng tượng về sau tán gái hoặc gặp mặt người:

“Xin chào, ta là Trần Ngọc Lâm.”

“Trần Ngọc Lâm người đến từ tương lai nhưng phải ngủ với 3000 người phụ nữ…/ Trần Ngọc Lâm thằng khốn gạ chịch với hơn ngàn cô gái/ Trần Ngọc Lâm blah blah blah”

Trong khi hắn đang tự kỉ, Tiêu Dao Thánh Nhân lấy cái ghế ra, kê lại gần.

“Không thể tin là ta lại bị ăn tát. Lần này ta tự nhận làm tốt hơn cả các lần trước.”

Tiêu Dao Thánh Nhân nhíu mày, xoa xoa má.

Trần Ngọc Lâm suy nghĩ, bĩu môi lắc đầu:

“Không thể tin là đến giờ này Ngài mới bị ăn tát.”

“Hì hì..”

Âu Bảo Uyên bụm miệng cười, Lang Lộc cũng làm ra biểu cảm “Ha Ha” trong khi Tiêu Dao Thánh Nhân gầm gừ. Trần Ngọc Lâm lắc đầu cười nhạt, làm thêm một ngụm rượu:

“Ngài thực sự đáng đó. 10 hôm nay Ngài rủ bao nhiêu cô lên giường rồi?”

“20. Một con số thật đáng ngưỡng mộ.”

“Mới có 6 chứ?”

Trần Ngọc Lâm nhíu mày:

“Ngài đừng tính gộp cả cô bị đa nhân cách, bên trong cơ thể có đến 15 cái nhân cách bao gồm 2 nhà sư khắc khổ Phật giáo và 1 tín đồ Satan cuồng tín vào thành 15 người đấy nhé! Lúc ta gặp cô ta ta phải tự giới thiệu chính mình 15 lần với 15 cái nhân cách của cổ.”

“Nhưng mà cô ta có đến 15 cái nhân cách, tính sơ ra mỗi nhân cách như một người thì cũng là 20?”

Tiêu Dao Thánh Nhân bật cười:

“Hơn nữa, trải nghiệm đó rất mới mẻ, ngủ với 1 người mà cứ như là với 15 người vậy, chí ít cho đến khi một nhân cách là một thằng cha tiều phu người Canada chiếm quyền kiểm soát.”

“…………….”

Khó có thể tin nổi là chỉ trong vòng 10 ngày từ khi bắt đầu đi phươt xuyên đại lục, hắn tận mắt chứng kiến Tiêu Dao Thánh Nhân sử dụng đủ loại thủ đoạn thành công tán và lên giường với hơn 6 cô gái, hơn nữa, hắn chỉ sử dụng các biện pháp tán gái của người bình thường mà không hề sử dụng gì liên quan tới Tu Chân giả cũng như các biện pháp hắc lưu khác.

Tỉ như.. tán gái bằng mồm, gian dối, lừa lọc và ảo thuật.

Nhân tiện, cô gái có 15 nhân cách phía trên về sau trở thành Trưởng Viện Kiểm Soát của Ma Pháp Thánh Điện. Nhưng… đó là chuyện về sau.

“Nhưng dù sao thì ta cũng phải cảm ơn Ngài.”

Trần Ngọc Lâm nói:

“Ngài đã cho ta thấy tương lai chân thật nhất của ta khi mà ta đi tán gái trong chí ít là 100 năm tới, sắp tới có lẽ ta sẽ phải đi dịch dung và dùng tên giả. Đa tạ Ngài, và xin hỏi Ngài có chỗ nào cho ta đi dịch dung không?”

Không đùa đâu, Trần Ngọc Lâm lúc nhìn Tiêu Dao Thánh Nhân bị hất cốc rượu vào mặt cảm giác như thể đó là chính hắn trong vòng 100 năm tiếp theo tương lai mỗi khi tán gái.

“Có, ta biết vài chỗ, như lần ta cải trang thành một cao bồi viễn Tây nước Mỹ tới từ những năm 700… Ngươi không thể tin nổi là có người thật sự tin là năm 700 đã có nước Mỹ đâu.”

“………..”

Trần Ngọc Lâm thở dài:

“Tiêu Dao Thánh Nhân, đó là một câu hỏi tu từ. Ngài hiểu câu hỏi tu từ là gì chứ?”

“Đương nhiên, ta ở Trái Đất đủ lâu để học hỏi về phần lớn nền văn hóa của các quốc gia.”

Tiêu Dao Thánh Nhân mỉm cười đắc thắng. Trần Ngọc Lâm gật gù vỗ tay:

“Hoan hô, ngoại trừ việc câu hỏi vừa nãy cũng là câu hỏi tu từ.”

“……………”

Tiêu Dao Thánh Nhân búng tay, lập tức toàn bộ số rượu vừa nãy hắn bị cô nàng kia hất vào lập tức chuyển hết sang trên người Trần Ngọc Lâm. Trần Ngọc Lâm áo ướt sũng rượu đứng dậy hét toáng lên:

“Lạy Chúa.. Ngài làm cái quỷ gì vậy?”

“Chà, ta đoán đây cũng là một câu hỏi tu từ.”

Tiêu Dao Thánh Nhân nhìn trần nhà, thở dài..

“…………”

Trần Ngọc Lâm nhóm 4 người sau khi đi ra khỏi quán bar, theo sự chỉ dẫn của Tiêu Dao Thánh Nhân tiến về phía tháp Effile tham quan ngắm cảnh. Trên đường đi hắn để ý thấy mọi người để ý khá thường xuyên với nhóm của hắn, hơn nữa những người chú ý chủ yếu toàn là pháp sư cả.

Châu Âu là thiên đường của 2 loại hình tu luyện Thần Đạo, chủ yếu là Thiên Chúa, thứ hai là ma pháp sư. Thần Đạo hệ nhánh Thiên Chúa thì cũng phân ra một đống lớn, Thần Thánh Kị Sĩ, Thần Thánh Cung Thủ, Thần Thánh Đạo Tặc (?), vân vân, tuy rằng cảnh giới về bản chất giống nhau nhưng lại có những tên gọi khác nhau tùy theo ngươi theo nhánh nào.

Ma Pháp Sư đơn giản hơn nhiều, chỉ phân ra thành 2 luồng, một là Ma Pháp Sư cổ đại, luyện phép bằng thảo dược, máu, sinh mệnh được hiến tế và mượn sức mạnh của quỷ thần. Thứ hai là lấy ma lực ra từ bản thân tạo thành ma pháp trận. Âu Bảo Uyên thuộc loại thứ hai.

Ma cà rồng không quá được chào đón ở đây. Tu Chân giả đối với ma cà rồng không quan tâm, tuy nhiên đối với các loài sinh vật của bóng tối thì Nhà Thờ sẽ không buông tha cho. Đối với họ, các sinh vật như ma cà rồng, người sói là tử địch.

Trần Ngọc Lâm nhíu mày, không phải hắn đã đeo một cái vòng cổ đặc chế ẩn giấy khí tức ma cà rồng do Mộ Dung Nguyệt luyện chế rồi à?

Kế đó hắn lại lắc đầu, hắn không nghĩ là sự thật hắn là ma cà rồng bị phát hiện, lúc trước hắn từng bị một người thuộc Hội Nhà Thờ truy đuổi, hắn đã xác nhận rằng ngoại trừ nàng ra không một ai biết tới hắn là ma cà rồng, về lý mà nói thì có lẽ là không sao.

Kể cả ở phía trên hệ thống đăng ký thông tin của Liên Minh cũng có ghi hắn là con người mà không phải ma cà rồng.

Trần Ngọc Lâm thoáng nhìn qua Tiêu Dao Thánh Nhân, tự nhủ thầm có lẽ là thằng cha này đi? Không có biện pháp, lão này nổi quá mà.

Dù sao hắn cũng không quá hoảng loạn, e ngại thì cũng có một chút, nhưng hoàn toàn không có run sợ. Xét cho cùng hiện tại, Tiêu Dao Thánh Nhân đang ở đây mà?

Âu Bảo Uyên cười, giơ lên một cái bánh Crepes Trần Ngọc Lâm mới mua cho nàng ở một quán bán bánh gần đó:

“Nhân tiện, bánh Crepe này ngon đấy.”

“Công nhận.”

Trần Ngọc Lâm gật gù, ở Việt Nam hiếm khi kiếm ra được quán nào bán bánh đầy nhân kem chất lượng cao bên trong như vậy. Không trách, Pháp nói chung có thể nói là thiên đường của đồ ngọt, bánh kẹo, các cặp tình nhân yêu nhau và các cặp tình nhân ly dị… Tiêu Dao Thánh Nhân gật gù:

“Nhân nói về bánh Crepe làm ta nhớ lại một số thứ, tầm mấy tháng trước ta có đi qua Paris, tìm được một hàng bán bánh Crepes rất ngon, cô chủ cửa hàng đó có công thức thật bí mật. Rất ngon, đầy đặn, mềm mại, đàn hồi, nóng bỏng, đầy kem nóng chảy…”

“……….”

Trần Ngọc Lâm nhíu mày hỏi:

“Chúng ta vẫn đang nói về món bánh Crepe đúng không?”

“Có lẽ ta nên gọi cho cô ta…”

“………………”

Thôi quên hắn hỏi cái gì đi.

3 người tiến vào bên trong một cái cửa tiệm, nhìn qua cái cửa tiệm này tan hoang vô cùng. Trần Ngọc Lâm còn có thể lờ mờ thấy một cái biển báo ghi: “Công trình đang xây dựng, vui lòng cẩn thận. Cảm ơn và xin lỗi vì đã làm phiền”, hoặc cái gì đó đại loại thế, ít nhất Âu Bảo Uyên phiên dịch qua thì là như vậy.

Vừa bước vào bên trong tiệm.. không đúng, lại là một quán bar khác. Nhưng nếu nói quán bar lúc trước bọn hắn tới khá là ồn ào và đông người, thì quán bar này lại im lặng, gần như không một bóng người. Mặc cho bên ngoài trông có vẻ tan hoang, bên trong đồ đạc trang trí nội thất toàn bộ đều là đồ cổ, hoặc cũng vô cùng đắt tiền.

Hắn lướt mắt nhìn qua, dừng lại ở một cái đồ gốm sứ nhà Thanh Trung Quốc, lại nhìn sang một thanh kiếm katana Nhật Bản nhìn qua khá cũ kỹ, nhưng toàn bộ đều là hàng thật.

Hơn nữa, khẩu vị của chủ quán này cũng quá khác người, đồ gốm sứ kia là bình đựng tro cốt tử tù đem ra ngoài biển, có thể nói là vật đại hung. Thanh kiếm kia thì là một thanh Quỷ Kiếm có thể đoạt xác chủ nhân, ăn linh hồn của họ.

Hắn lướt mắt qua cũng chỉ thấy vỏn vẹn 3 người, toàn bộ đều mặc đồ vest sang trọng, đem so với quần dài áo sơ mi của hắn thì quả là một trời một vực.

Tiêu Dao Thánh Nhân lướt vào trong, ông chủ quán vừa nhìn thấy Tiêu Dao Thánh Nhân bèn bước ra, ôm chầm lấy hắn nói vài câu gì đó cùng với Tiêu Dao Thánh Nhân. Trần Ngọc Lâm không nghe ra được, nửa giống tiếng Anh, nhưng lại hình như nửa giống tiếng Pháp hoặc tiếng Đức.

Trần Ngọc Lâm để ý vị này chỉ có tu vi khoảng chừng tương đương với Thần Anh cảnh, tuy nhiên hệ tu luyện lại là Ma Vật hệ. Cái này khiến hắn thấy hơi ngạc nhiên, hầu hết những kẻ tu luyện theo Ma Vật hệ đều đã bị mất đi thần trí, tu vi bao nhiêu cũng không có chuyện còn giữ lại được thần trí, người nãy còn có thể tư duy quả là ngạc nhiên.

Hắn ngừng lại việc quan sát người kia, đằng nào tu vi chênh lệch khiến cho hắn không thể Giám Định được. Ánh mắt hắn chợt thoáng qua vài kiện vật phẩm mà người này giữ, hầu hết là tới từ Trái Đất. Một số nho nhỏ tới từ các hành tinh khác.

Tiêu Dao Thánh Nhân cùng với người đàn ông kia nói chuyện một hồi, kế đó Tiêu Dao Thánh Nhân chỉ về phía Trần Ngọc Lâm 3 người, nói:

“3 đứa, đây là Acula. Acula, từ trái sang phải, Trần Ngọc Lâm, ma cà rồng, Âu Bảo Uyên, robot, Lang Lộc, con của Lang Thần.”

“”Xin chào 3 vị.”

Acula xắn lại áo, mỉm cười ra một nụ cười khó coi phải biết:

“Tiến Sĩ Acula, ta thích được gọi là thế, cụ thể hơn là chuyên nghành huyết học. Giờ thì xin mời tùy ý gọi đồ uống, là người quen của Tiêu Dao thì không cần trả tiền, nợ bao nhiều ta tính hết vào sổ nợ của gã này.”

Kế đó, hắn búng ngón tay, một vòng tròn phép xuất hiện ở bên dưới sàn, rồi từ đó chui ra một sinh vật hình người nhưng toàn thân đen đặc, hơi gầy. Nó tiến về phía quầy bar, dường như chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng làm đồ uống.

Trần Ngọc Lâm nhìn sinh vật này bằng ánh mắt hâm mộ, Thông thái hiện ra đây là một quyến tộc, một sinh vật được tạo thành sau khi một ma cà rồng hút sạch máu một sinh vật và thi động một số “ma thuật đen” lên thi thể, biến thi thể kia thành một thi nô tuy nhiên khác với thi nô thông thường, quyến tộc mạnh hơn rất nhiều, lại có được thần trí riêng biệt.

Có điều Trần Ngọc Lâm cũng chẳng ham, loại quyến tộc này yêu cầu phải hút máu người, hơn nữa là hút tới chết, nghe khá là ghê rợn. Hơn nữa loại hành vi này đã bị cấm bởi Tu Luyện giả Liên Minh, chí ít là nghiêm cấm sử dụng hành vi này đối với người thường.

Có điều như vậy có nghĩa là vị Acula này cũng hẳn là một ma cà rồng…ừm. Khoan đã.

Tiến Sĩ Acula, tiến sĩ… viết tắt có thể là Ph.Acula… hoặc Dr.Acula.

Dr.Acula? Dracula?

Trần Ngọc Lâm im lặng không nói gì, gọi một ly whiskey trắng. Một lúc lâu sau hắn mới quay qua hỏi Âu Bảo Uyên:

“Nghe nói hôm nay Paris có hội chợ Sô cô la, có muốn cùng tôi đi xem không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN