Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 170: Tinh không huyễn thú
Mấy ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức Đại Hội.
Trong vài ngày vừa qua, một cái đại sự xảy ra. Thực ra mà nói đối với người khác thì không sao nhưng đối với Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên thì nó là một đại sự.
Còn nhớ con Tiểu Hắc không? Hay còn gọi là Bé Hắc ấy? Nó tiến hóa sau khi lên Level 100 rồi.
Trần Ngọc Lâm cũng chẳng hiểu nổi con Tiểu Hắc là cái thứ chết bầm gì nữa, chỉ biết nó có đầy đủ hết thảy mọi thứ giống như mọi sinh vật bên trong Dị Giới Edra, tuy nhiên nơi nó xuất hiện thì lại là ở trên Trái Đất.
Dù sao thì sau khi Tiểu Hắc tiến hóa, nó hóa thành từ một con vật trông hao hao con thằn lằn thành một con vật kì quái vô cùng, giống quả cầu đen đặc, mọc ra chừng 20 con mắt,trắng bóc, đồng tử là một chấm nhỏ như dấu chấm. Ẩn ẩn giữa những con mắt là những cái miệng mỏng và đầy răng sắc nhọn.
Thông thái giám định về sau cho ra kết quả như sau:
[Tên: Cổ Nhuế. Cấp: SS. Level 1 / 3 sao.
Danh hiệu: Trọng Sinh Ma Vương. BOSS Cuối.
Tình Trạng: [Mất trí nhớ] [Mạnh khỏe]
Kĩ năng độc nhất: [Song Trùng] [Đại Viên Luân Xà]]
Trần Ngọc Lâm lướt qua các kĩ năng, [Song Trùng] cho phép nó nhìn thấu tương lai 2s, tuy nhiên kì thực tác dụng tương đương Sharingan, chỉ dựa vào các dữ liệu có sẵn tiến hành phân tích tương lai. Nếu Trần Ngọc Lâm từ trong điểm mù cho nó một đấm thì nó không thể nhìn ra được, có điều bản chất có được rất nhiều mắt khiến cho nó không có điểm mù (gần như vậy).
[Đại Viên Luân Xà] cho phép nó sau khi chết lập tức “tái sinh” trong hình dáng bào thai, trở lại thành chính nó một lần nữa, cảnh giới giữ nguyên.
Lúc trước Tiểu Hắc tiến hóa thì nó thường xuyên ẩn ở bên trong bóng của Âu Bảo Uyên, hiện tại tốt, nó trực tiếp phiêu phù bên trên bầu trời, chỉ thi thoảng tại một số thời điểm mới sẽ chui lại vào bên trong bóng của nàng.
Đối với Âu Bảo Uyên, nàng là càng ưa thích hình dáng của Bé Hắc lúc này, hay nên gọi là Cổ Nhuế? Còn đối với Trần Ngọc Lâm, hắn càng thêm nghi ngờ thân phận của Bé Hắc rất có thể đến từ cái phó bản Dị Giới kia, có điều cũng không chắc chắn lắm.
Có điều không moi ra được thông tin nào từ phía Hệ Thống, hắn cũng đành chịu.
Về phần Bé Súp thì đang được giữ lại trên Vĩnh Hằng đảo.
Đại Hội Liên Minh bắt đầu lúc 10 giờ ngày 5 tháng 11. Trần Ngọc Lâm cùng với Âu Bảo Uyên đến đó từ hơn 8 giờ, hai người nắm tay nhau tình tứ còn Lang Lộc cùng Tiêu Dao Thánh Nhân trợn tròn mắt lẽo đẽo đi theo sau.
4 người tiến về phía vị trí được phân chia rõ ràng. Tít trên cùng của khán đài có một dãy phòng chừng 400 căn, mỗi căn đều được thiết kế theo lối thiết kế hiện đại có chút dáng vẻ tương lai. Bên trong một căn là một cái bàn dài, đầy hoa quả và kẹo ngọt. 2 dãy ghế sofa và một cái TV chừng 400 inch chắn cả bức tường.
Đây là phòng cấp cao nhất, thông thường chỉ dành cho cán sự cấp cao và những tông môn từng đạt thành tích đứng đầu, có điều thông qua dâm uy của mình, Tiêu Dao Thánh Nhân vẫn thành công lôi được căn phòng này, cuộc nói chuyện đại khái như sau:
[
Hội Trưởng Liên Minh: – Nghe này Tiêu Dao, tôi biết cậu ưa thích ngồi chỗ cao và mấy chỗ cao cao xịn xịn để tán gái cho tốt, nhưng tôi không thể đưa cho cậu một căn được. Toàn bộ đều kín phòng rồi, quá muộn ~ thằng ngố. (cười).
Tiêu Dao Thánh Nhân: – Hừmmm tôi nghe nói ông có một cô cháu gái…
Hội Trưởng Liên Minh: – Tuy nhiên tu luyện giả chúng ta tu luyện là nghịch thiên, không bị giới hạn bởi bất kỳ luật lệ và phép tắc nào, mạng ta do ta không do trời, chẳng ai quản nổi chúng ta. Để xem ta có thể làm gì được không, giờ thì cút đi và tránh xa con gái ta.. cháu gái ta.. và đứa cháu nửa trai nửa gái của ta nữa.
Trần Ngọc Lâm: -……………]
Dâm uy nghĩa đen luôn.
Trần Ngọc Lâm ngồi xuống, lập tức trước mặt hắn hiện ra một tấm màn hình tinh thể lỏng giống như công nghệ 3D, hắn nhìn lướt qua, đại khái là các hạng mục như “Lich Thi Đấu”, “Đặt Hàng” “Giới thiệu”…
Về phần giới thiệu đại khái chính là lần Đại Hội này và tất cả những lần về sau sẽ không chỉ xuất hiện người đến từ Liên Minh Tu Luyện giả tại Trái Đất, mà sẽ xuất hiện cả những người đến từ các tinh cầu khác mà lúc trước vốn chính là không được tham gia Đại Hội này.
Lần này tương đối đặc biệt, vừa là để kỷ niệm ngày thành lập Liên Minh, vừa là kỷ niệm ngày đầu tiên Liên Minh kết nối được với các thực thể khác ngoại trừ tu sĩ nhân loại và yêu tộc trong vũ trụ, chính thức khiến cho toàn thể nhân loại biết rằng bọn hắn không cô độc trong vũ trụ, từ đó mở ra một kỉ nguyên mới, kỉ nguyên vũ trụ.
Trần Ngọc Lâm điểm lướt qua Lịch Thi Đấu, bên trong là lịch thi đấu của 3 đại cảnh giới, bắt đầu từ ngày 5 tháng 11, tầm khoảng 2 giờ chiều. Trước lúc đó là lễ Khai Mạc. Đại để lịch trình như sau: Ngày 5/11 bốc thăm tuyển đội thi đấu, ngày 6/11 và 7/11 là tổ chức dành cho Tam Phẩm tu vi thi đấu, 2 ngày tiếp theo là dành cho Tứ Phẩm, kế đó là Ngũ Phẩm.
Đương nhiên khi nói tới Tam Phẩm tu vi là đang nói tới Tu Chân hệ làm gốc, quy chiếu sang thực lực các hệ khác.
Lịch này thì hơi có chút căng thẳng. Dựa theo dự tính từ trước, để đạt được hạng Nhất toàn trường bọn hắn cần phải đối với hai hạng mục Tam Phẩm và Tứ Phẩm cả hai đều phải đạt được hạng Nhất, cùng với đó là Ngũ Phẩm thí luyện không sai lệch lắm cũng phải được hạng 5.
Khó khăn trùng điệp, nhưng không thử thì làm sao biết?
Trần Ngọc Lâm, Âu Bảo Uyên bắt đầu tiến hành bốc thăm ngay sau lễ Khai Mạc, giới thiệu một đống đại biểu các loại. Trong lúc đó Trần Ngọc Lâm nghía qua hội đấu giá, có một số món hắn triệt để im lặng, tỉ như một gian hàng nào đó chuyên bán những thứ vô dụng…
“Một cái cốc có đề chữ Coca-Cola, nếu được rót Cô ca vào lúc nếm vào sẽ thấy vị của Pepsi. Ghi chú: Một số thử nghiệm cho thấy tác dụng tương tự đối với Milo và Ovaltine.”
“Một cây cung có thể ngay lập tức bắn chết mục tiêu gần nhất, được nhìn thấy tiềm năng cung tên tự động định vị mục tiêu, nhưng 300 năm vẫn chưa có kết quả nên vứt xó. Ghi chú: trong hầu hết trường hợp người gần nhất chính là người bắn” (cái này hắn hình như từng thấy đâu đó)
“Một cái đồng hồ khiến người nhìn vào nó trì hoãn công việc, ảnh hưởng tới não bộ hay gì gì đó? Chắc thế? Thôi kệ.
Ghi chú: Mai tôi sẽ hoàn tất cái này.”
Trần Ngọc Lâm:
-…………
Chắc chắn cái đồng hồ có tác dụng khiến người nhìn vào nó trì hoãn công việc có tác dụng. Nhìn, vật phẩm này còn chưa được up load giá cả, mỗi đoạn văn mô tả thêm cái ảnh. Chắc chắn người nhập dữ liệu cũng “để mai tính”.
“Còn có gì ấy nhỉ? Hình như vừa quên cái gì đó hết sức quan trọng.”
Trần Ngọc Lâm tự nhủ thầm, cảm giác thiếu gì đó vô cùng quan trọng, cơ mà không thể nhớ ra được..
“Thôi, để mai tính.”
“…………”
Âu Bảo Uyên đảo tròn mắt, lắc đầu, nàng thúc hông Trần Ngọc Lâm một cú thực mạnh khiến hắn kêu oai oái, kế đó nàng nói:
“Này, nhìn đi. Để nhân danh Hòa Bình giữa các Chủng Tộc, Đại Hội lần này chúng ta sẽ được thay đổi phương thức thí luyện.”
Phương thức thí luyện chủ yếu là lôi đài đấu, đơn đấu, đoàn đội đấu, đấu sinh tồn, cướp cờ, cướp huy chương các thể loại nhằm khiến cho các thí sinh lôi hết khả năng của chính mình ra. Tuy nhiên hiển nhiên năm nay tương đối khác biệt.
“Cho nên, chúng ta không chiến đấu cùng nhau, mà hợp tác chống lại Tinh Không Huyễn Thú.”
Âu Bảo Uyên nói, ánh mắt có chút kinh dị. Trần Ngọc Lâm quay sang phía nàng, nhíu mày:
“Tinh Không Huyễn thú? Khó như vậy?”
Tinh Không Huyễn Thú không phải một chủng tộc, mà là những chủng loại sinh vật vô cùng cổ xưa và kỳ bí vô cùng.
Trong vũ trụ bao la tồn tại rất nhiều loại hình sinh vật, những con quái xà tạo thành từ hàng ngàn ngôi sao ăn từng dải thiên thể, những loài cá khổng lồ mãi mãi mắc kẹt trong chu kỳ bất tận của sự sống và cái chết, những điệu nhảy của các vì sao phá vỡ các giới hạn vật lý, những bông hoa phát sáng phiêu bạt trong thiên hà không bao giờ ngừng ca hát những ca khúc của Sơn Tùng MTP… dù sao, tất cả bọn chúng đều được gọi chung là Tinh Không Huyễn Thú.
Tinh Không Huyễn Thú có thể nói chính là các Cổ Thần dù yếu hơn nhiều, tuy vậy khác với Lang Lộc với đầy đủ lý trí dù khá ngây thơ, bọn hắn hoàn toàn hoang dại, bọn chúng có được đầy đủ các loại hình kì quái năng lực, một số có thể xuyên thấu vật chất, một số xuyên qua không gian, một số lại có thể tự đảo nghịch thời gian, trọng sinh thương thế. Một số thậm chí khai mở vết nứt không gian, tạo ra dị không gian, tạo ra các vách ngăn hiện thực cũng có thể.
Cảnh giới của Tinh Không Huyễn Thú vô cùng khác biệt với bất kỳ hệ tu luyện nào, nếu nói nó giống hệ nào nhất thì nó giống như Đại Tự Nhiên Hệ, mặc dù thay vì tìm cách thông qua cảm ngộ tự nhiên thì nó lại tăng cường các kĩ năng độc nhất của chính mình.
Năng lượng càng phát triển, bọn chúng càng mạnh mẽ. Có một truyền thuyết là Tinh Không Huyễn Thú là chủng loài trường sinh, chưa rõ thật hư ra sao.
Còn nhớ Vô Lượng Thú dưới Vô Lượng Sơn? Loại hình kĩ năng đặc dị của chúng chính là mô phỏng theo một chỉ Tinh Không Huyễn Thú, có điều con kia thần quái hơn nhiều, một lần phi độn không gian chính là phi độn xuyên qua mười mấy cái dải thiên hà.
Nói đơn giản, Tinh Không Huyễn Thú khó chơi vô cùng. Tuy nhiên qua thời gian rất lâu cũng đã có được bảng phân loại thực lực của bọn hắn, có lẽ cũng sẽ không xảy ra hiện tượng một con Tinh Không Cự Thú mạnh mẽ vô cùng xuất hiện.
“Ta nghe nói trong chuyến thám hiểm một cái hố đen nào đó, bọn hắn tìm ra được ổ 4 con Tinh Không Huyễn thú còn non.”
Tiêu Dao Thánh Nhân nói, đăm chiêu suy nghĩ xem có nên ăn kem vị cứt mà Trần Ngọc Lâm mời hay không:
“Tuy nhiên bọn chúng sắp chết, ước chừng không làm gì thì 5 năm nữa cũng ngỏm, cho nên tiện thể cho mấy đứa đến thí luyện luôn.”
“Chà, con mẹ hẳn phải tức giận lắm. Hay họ giết nó rồi?”
Âu Bảo Uyên nhướng mày, Tiêu Dao Thánh Nhân lắc đầu:
“Khônggg.. con mẹ hình như có tính chất đẻ rất nhiều trứng, mấy quả trứng tự hình thành các lỗ đen khác nhau. Nghe nói lúc phát hiện ra cái ổ đó, bọn hắn thông qua một loạt nghiên cứu khẳng định trước đó có ít nhất 16 quả trứng, về sau chỉ còn 4 con non này. Không nói cũng biết mấy con còn lại ra sao rồi. Thế nào, nghe xong thông tin có hồi hộp không?”
Câu cuối là nói với Trần Ngọc Lâm, người đang ngồi nhìn hộp kem vị cứt, Tiêu Dao Thánh Nhân đã nói rằng nếu hắn ăn, thì Tiêu Dao Thánh Nhân cũng sẽ ăn, đương nhiên là không có bất kỳ mưu mẹo, ngắt vị giác vân vân, hoàn toàn ăn như 2 người bình thường ăn 2 hộp kem vị cứt bình thường, thứ mà không bình thường cho lắm.
Lời thề Thiên Đạo, không thể hủy bỏ.
“Không hồi hộp hơn bây giờ là mấy.”
Trần Ngọc Lâm lắc đầu, ngẩng đầu lên hỏi Uyên:
“Nêu tôi bịt lưỡi tôi bằng một cái gì đó để khỏi phải nếm vị, có là hợp lệ không?”
Kế đó hắn lại đăm chiêu nhìn hộp kem, trong khi Tiêu Dao Thánh Nhân cười khẩy đối với hắn.
“Không, ông phải nếm vị của nó mới được tính là điều kiện phù hợp để Tiêu Dao Thánh Nhân ăn hộp kem kia.”
Âu Bảo Uyên lắc đầu nhìn hai đứa con nít, mấy ngày tới sẽ là một khoảng thời gian dài đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!