Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương 201: Tinh không huyễn thú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân


Chương 201: Tinh không huyễn thú



Trần Ngọc Lâm cùng Lang Lộc đi qua lối đi tại thông đạo do con Nhân Sư vừa nhường đường, chợt Trần Ngọc Lâm tặc lưỡi.

Hắn quên không hỏi mật khẩu Wifi. Mà thôi, chắc là sẽ còn gặp lại.

Trần Ngọc Lâm lôi ra cái cục sáng sáng lúc trước do con Nhân Sư đưa cho ra. Lúc hắn vừa lôi từ trong trữ vật giới chỉ ra thì cái chùm sáng đó chợt bắt đầu mãnh liệt tỏa phát hào quang, kế đó luồng sáng biến mất, trên tay hắn chẳng hiểu từ lúc nào lăng không xuất hiện một cái kính thêm một cái huy hiệu.

Cái kính này nhìn qua khá giống kính VR loại bán ngoài chợ, to to với kết cấu hình chữ nhật, ngoại trừ cái kính này màu đen thui sáng bóng, hai bên gọng kính làm từ một loại kim loại mềm dẻo có tính đàn hồi ngay khi đeo vào lập tức dãn ra, bao phủ vòng quanh đầu.

Hơn nữa hắn còn cảm giác cái kính tỏa ra một luồng hấp lực nhẹ, trừ khi va chạm cực mạnh bằng không rất khó rơi ra. Cái kính này còn có thể tự thay đổi kết cấu để cho hắn không cảm thấy khó chịu nữa.

Trần Ngọc Lâm bật cái kính lên, lập tức hắn nhìn qua là hiểu được kết cấu cái kính này. Sử dụng hình như bằng cách nhìn qua các nút, có các tính năng đại khái như tầm nhìn đêm, nhìn nhiệt, xác định mục tiêu thông qua tầm nhìn, xác định mục tiêu qua âm thanh, ngoài ra còn có tính năng tự động truy cập Internet và tự dò mã Wifi nữa.

Cái huy hiệu thì bên trong có chứa một bộ đồ làm từ một loại dung dịch tựa tựa con Slime, một khi được đeo lên trên người và kích hoạt sẽ tự động phun chất dịch ra toàn cơ thể, tạo thành một bộ đồ có tác dụng ngăn cách môi trường.

Tóm lại cũng không khác lắm so với cái mặt nạ chiến đấu được phát cho bọn hắn, trừ bỏ đi tính năng truy cập Internet và dò mã Wifi thì cũng không có gì mới cả. Trần Ngọc Lâm đoán đây là sản phẩm mới của công ty nào đó đang trong đợt PR giảm giá, nếu là người bình thường thì có lẽ còn cảm giác có chút hứng thú, nhưng hắn thì không.

Bộ Chiến Y được phát ra cho bọn hắn còn tốt hơn vậy, dù sao nó cũng có tác dụng tăng tốc độ, tăng phòng thủ, tàng hình vân vân. Hơn nữa trông lại ngầu gấp vạn lần cái bộ áo liền quần này. Áo của hắn là áo choàng da, loại dài tới bắp chân trắng bên ngoài, áo thun bên trong và áo lụa thép trong cùng. Quần cũng là quần da.

Đồ của Lang Lộc hắn nhận không ra, nhưng chắc cũng đại khái là Chiến Giáp Trung Cổ nào đó mà thôi.

Cái này mặc vào đảm bảo nhìn chẳng khác gì mấy con Creep trong Siêu Nhân Gao.

Ban đầu nghĩ là cái thứ này sẽ là cái gì đó hữu dụng lắm, xem ra hi vọng hơi quá cao rồi.

Trần Ngọc Lâm cất hai cái thứ này đi, dự định khi nào về nhà thì bán qua tay vậy. Giám Định qua thì cái thứ này cũng ít nhất 100 Linh Thạch Ngũ Phẩm.

Tuy rằng khoản nợ của hắn với Mộ Dung Nguyệt coi như đã xong. Đâu đó độ gần tháng trước sau khi nhận xong vụ Đại Hội này hắn có mò tới văn phòng Mộ Dung Nguyệt, kế đó vừa lăn lông lốc vừa ăn vạ sau nửa tiếng thì bị ném ra ngoài cửa sổ, cũng coi như xong việc. Tuy nhiên hiện tại hắn đang nghèo rớt mồng tơi á.

Trần Ngọc Lâm cùng Lang Lộc kế đó chạy qua đường hầm thông đạo, thông đạo này khác lúc trước, là một cái cầu thang khoảng 200 bậc, hướng thẳng lên trên. Trần Ngọc Lâm nhớ lại kết cấu cái Kim Tự Tháp này, hẳn là lối đi này dẫn thẳng lên đỉnh Kim Tự Tháp, đỉnh Kim Tự Tháp vốn bị cụt, khá giống Kim Tự Tháp người Maya.

Nói cách khác, nó là một cái sàn đấu, đó là nơi bọn hắn sẽ cùng với Tinh Không Huyễn Thú đánh nhau.

Quả nhiên, Trần Ngọc Lâm sau khi chạy qua thông đạo, tiến vào bên trong một cái sàn đấu. Sàn đấu này cao 3 mét, được bao phủ bởi một loại trận pháp gì đó tạo ra một trường lực màu xanh nhạt hình cái bát úp bao phủ, dường như là để phong ấn con Tinh Không Huyễn Thú.

Trần Ngọc Lâm nhìn lên trên đài, hiện tại đang chỉ có tầm chừng hơn 10 người đang quây quần bên con Tinh Không Huyễn Thú. Trong tầm mắt của hắn, hiện tại HP của con Tinh Không Huyễn Thú này vẫn còn hơn 70%. Hơn nữa chỉ số của nó cao một cách kinh khủng, đồng thời lực khôi phục cũng đáng sợ không kém.

Nhưng còn một chỉ số khác nữa mà hắn chưa từng thấy tại bất kỳ một sinh vật nào: Năng Lượng Đại Đạo: 36.2%.

Trần Ngọc Lâm nhìn qua Tinh Không Huyễn Thú mô tả, đơn giản mà nói, Tinh Không Huyễn Thú chính là đại đạo hóa thân, là đại đạo sau khi vật chất hóa mà thành. Tuy nhiên khác với Thánh Nhân vốn được đại đạo gia thân không ngừng nghỉ, Tinh Không Huyễn Thú một đời chỉ có duy nhất một lượng cố định, dùng hết là chết.

Trừ khi có thể thôn phệ cùng một hệ đại đạo TInh Không Huyễn Thú, hoặc Thánh Nhân.

Cho nên trong vũ trụ, Tinh Không Huyễn Thú nhiều nhan nhản, nhưng chân chính vô cùng cường đại lại chẳng có mấy.

Con Tinh Không Huyễn Thú này.. là một con vật trông như một người, nhưng toàn thân hắn vô cùng mượt mà, gần như tạo thành từ bóng tối, các chi của nó mềm dẻo lạ thường và có một cái đuôi thạch sùng. Tưởng tượng một con hình nhân làm từ thủy tinh màu đen, tuy nhiên những cánh tay nó giống như những xúc tu mọc ra tay người vậy.

Trừ việc những bàn tay này có những ngón tay là những xúc tu với đầu nhọn hoắt.

Trên đầu nó không có ngũ quan, chỉ mọc ra duy nhất một con mắt, con mắt trông giống một cái lỗ chứ không có đồng tử hay nhãn cầu. Nhưng con mắt này sâu thăm thẳm, nhìn vào dễ dàng bị cuốn hút vào trong đó.

Trần Ngọc Lâm nhìn vào trong đó, con mắt này giống như vũ trụ sâu thẳm đang kể lại một câu chuyện, vô số ánh sao, những hành tinh rực cháy, những con quái vật thôn phệ vô số hành tinh, những mặt trời phát sáng bị bao phủ bởi hàng tỉ quả trứng đang ngâm một bài ca bất tận.

Trần Ngọc Lâm nhanh chóng chớp mắt, nhíu nhíu mày. Hắn cảm giác như thể hắn vừa rơi vào trong một ảo cảnh gì đó. Ảo cảnh này tràn ngập cuốn hút, nó không cuốn hút theo kiểu kích thích dục vọng, hoặc tạo nên ham muốn, mà nó kích thích mạnh mẽ trí tò mò cùng lòng hiếu kì của hắn.

Giống như thể có thứ gì đó thầm thì vào tai hắn “Chỉ xem thêm 1 chút thôi” vậy.

Trần Ngọc Lâm nhíu mày nhìn lại vào cái hốc mắt trên đầu con Tinh Không Huyễn Thú, nhưng lúc này nhìn lại thì chẳng có cái hốc mắt nào hết, chỉ có một khuôn mặt đen kịt láng bóng, không có bất cứ một ngũ quan nào cả vậy.

“Cái quỷ gì?”

Trần Ngọc Lâm nhướng mày, Lang Lộc nhìn hắn nói:

“Ngươi bị lâm vào Vũ Trụ Ảo Cảnh. Nơi đó là một đoạn trong kí ức của nó, nhìn vào là bị lạc trong đoạn kí ức đó. Ta cũng không rõ nó hoạt động thế nào, nhưng đôi khi ta cũng có thể dùng nó như một đòn công kích.”

Trần Ngọc Lâm gật đầu, trong mô tả của Giám Định hắn cũng đã để ý rồi, vừa nãy chỉ là buột miệng mà hỏi thôi. Kĩ Năng Vũ Trụ Ảo Cảnh này cũng không phải một kĩ năng siêu cấp khó chịu, quan trọng là nó chỉ có thể kích hoạt khi nhìn vào “mắt” Tinh Không Huyễn Thú.

Hơn nữa, chỉ có thể kích hoạt một lần mỗi 10 năm trên 1 đối tượng. Khoảng đó, không nhất thiết phải chính xác.

Trần Ngọc Lâm kế đó đột ngột nhận thấy bản thân đột nhiên thoát lực, kế đó hắn đã xuất hiện ở trên sàn đấu. Dường như đây là một thiết kế đảm bảo cho mỗi người ngay sau khi hứng chịu đợt công kích “Vũ Trụ Ảo Cảnh” sẽ lập tức được truyền tống lên trên sân.

Ngay sau đó Lang Lộc cũng xuất hiện trên sàn, tuy nhiên nhìn qua hắn không giống với Trần Ngọc Lâm, mà giống như thể là hắn chủ động nhảy lên sàn hơn.

“Này, ta ảo giác à?”

Tại một góc mà Trần Ngọc Lâm không nhìn thấy được, có hai người áo đen đang ngồi kế bên nhau. Một người áo đen, nữ, trông có vẻ chán chường vô cùng, đang cầm một cái máy tính bảng lên ghi chép. Một người khác, trẻ tuổi hơn một chút, đang có vẻ vô cùng hưng phấn nói:

“Ta cảm giác cái tên nửa người nửa sói kia dường như không có bị dính chiêu ảo cảnh của con Tinh Không Huyễn Thú kia đâu nhỉ?”

“Không quan tâm.”

Người nữ kia ngáp một cái, lướt qua một danh sách, click vào một cái, lần lượt hiện lên thông tin của Trần Ngọc Lâm lẫn Lang Lộc. Chỗ thông tin của Trần Ngọc Lâm, mục “Thời Gian Vượt Qua Ảo Cảnh” là 31 giây.

“31 giây là rất tốt rồi. Một số Tứ Phẩm tu vi cũng chỉ đại khái thế thôi, thậm chí còn kém hơn cơ. Chắc chắn gã này có thể đủ điều kiện tấn thăng Nguyên Anh, trong trường hợp không có vấn đề gì quá lớn xảy ra.”

Người thanh niên trẻ tuổi cười nói. Gã là Nguyên Anh tu vi, tự nhiên có tư cách nói câu này.

“Ừm hứm, thời gian vượt qua Ảo Cảnh liên quan tới đạo tâm. Tu vi không liên quan mấy. Ừm, con sói kia thì sao nhỉ?”

Nghĩ nghĩ một chút, Lang Lộc thành tích nàng ghi là 0 giây.

“Không giây, không sai.”

“……….”

Người thanh niên trẻ tuổi co giật miệng:

“Này, chúng ta nên hỏi ý kiến tổng bộ mới phải chứ? Đó là không giây đó.”

“Nào có.”

Cô gái tóc đỏ lắc đầu:

“Chúng ta chỉ việc ngồi đây, và ghi lại thành tích thời gian của bọn họ. CHẤM HẾT. Ta không thấy có phần báo cáo tổng bộ trong hồ sơ các việc phải làm.”

“…………”

Thanh niên trẻ tuổi bật cười:

“Nhưng mà như thế thì không phải có hơi…”

“Vô trách nhiệm? Sai.”

Cô gái lắc đầu, nhìn qua không có người nào mới tiến nhập sàn thi đấu, nói:

“Nhiệm vụ của chúng ta là: 1. Cứu bọn họ nếu họ sắp chết. 2. Ngăn chặn Tinh Không Huyễn Thú phá vỡ lồng giam. 3. Đề phòng dị biến. 4. Kiểm tra tình trạng chăm sóc sức khỏe và tiến độ đi khám nha sĩ của đám Thú Nô, Thú Khế Ước, Triệu Hoán thú để làm khóa luận cho xong vụ thực tập. Hết. Trừ cái cuối có cái gì liên quan tới tổng bộ không?”

“…………”

“Xong rồi nhé, giờ thì im đi ta còn đọc truyện.”

Trong lúc đó, Trần Ngọc Lâm đang vô cùng chật vật.

Chẳng hiểu sao, từ khi bọn hắn nhảy lên sàn đấu, con Tinh Không Huyễn Thú một mực đuổi theo hắn không rời. Hơn nữa, dựa theo lời Lang Lộc, con Tinh Không Huyễn Thú này dường như đang coi hắn là một con Tinh Không Huyễn Thú khác, nói cách khác.

Con Tinh Không Huyễn Thú này đang ở trong trạng thái chiến đấu cấp bậc cao nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN