Ngục Quỷ
Chương 8
Những lọn tóc lông cừu đầy đầu đều đã bị cạo sạch, chỉ còn lại có một tầng lông tơ xanh đen bao phủ da đầu, Thủy Căn tay cầm đồ dùng cá nhân được phát cho đi theo quản giáo tới phòng giam của cậu.
Từ nay về sau, không còn cái tên Ngô Thủy Căn nữa, chỉ còn một số thứ tự 542 lạnh lùng.
Nhà giam này ở phía bắc Quân Sơn, quanh năm không thấy ánh mặt trời, vừa vào nhà giamđã cảm nhận được không khí ẩm ướt lạnh lẽo bên trong.
Mỗi phòng giam đều có bốn người, vừa nhìn thấy có phạm nhân mới vào, mỗi người đều theo dõi cậu bằng ánh mắt không có hảo ý.
Chờ quản giáo dạy bảo xong, Thủy Căn bước đến giường ngủ dựa vào tường, tùy tiện ném mấy thứ cầm trên tay lên giường, người cũng gã xuống, mặt hướng về phía tường, nhắm mắt lại mà rơi lệ.
Không phải Thủy Căn sợ hãi, thật sự là những việc liên tiếp xảy ra này đã vượt quá những gì mà một thiếu niên 19 tuổi có thể chịu đựng được.
Nghĩ đến từ nay về sau cuộc sống đều trải qua trong nhà ngục, Thủy Căn cảm thấy tuyệt vọng.
“Ê, 542, như thế nào vừa đến đã ngủ? Tranh thủ thời gian đứng dậy nói cho mấy anh mày vào đây bằng cách nào?”
Không quá 2 phút đã có người tiếp cận Thủy Căn nói lời khách sáo.
Thủy Căn không đáp lại hắn, nhếch môi, câm như hến.
Hài tử không hiểu rằng, nơi đây không phải là ký túc trường học, đối mặt với bạn học ghét mình có thể quay đầu, phân rõ giới tuyến. Phải biết rằng, trong tù, ngoại trừ một số rất ít như cậu bị hàm oan bỏ tù, tuyệt đại bộ phân đều là rác rưởi cặn bã bị xã hội thanh trừ.
Nhất là nơi của Thủy Căn là chỗ giam tội phạm bạo lực, căn bản là không có tới một mẩu thiện lương.
Thấy Thủy Căn giả câm giả điếc, có người đột nhiên một phát đem cậu từ trên giường kéo xuống. Thủy Căn quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu nhìn, một gã đàn ông cường tráng hơn ba mươi có cái mũi diều hâu đang hung dữ theo dõi cậu.
“Đang nói chuyện với mày, làm gì mà giả bộ câm điếc?”
Cứ như vậy áp lực cùng buồn khổ tích tụ trong một thời gian dài, tại khoảnh khắc cậu bị nặng nề ném xuống mặt đất này, triệt để bạo phát.
Sau khi nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, cậu mạnh mẽ vọt tới trước mặt tên mũi diều hâu, vung cánh tay mảnh khảnh lên, nhưng nắm tay còn chưa chạm tới mặt mũi diều hâu, người đã bị một cước đá bay rồi.
Thủy Căn run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, cảm giác ruột cũng dời vị trí, đau đến hô hấp hỗ loạn.
“Xú tiểu tử, nhìn lại mình đi (nguyên văn là 把招子放亮点 ta chém)! Đến Long ca cũng dám đánh, còn muốn sống mà ra tù không?” Hai tên tiểu lâu la ở bên cạnh kêu réo.
Cái tên mũi diều hâu gọi là Long ca kia đắc ý hướng mấy tên bên cạnh hất hàm: “Đi, dạy dỗ nó quy củ cho tốt.”
Vì vậy Thủy Căn vượt qua đêm đầu tiên ở nhà giam trong đánh đập quyền cước.
Lúc quản giáo đến tuần tra, ba người kia đã nằm ngủ trên giường.
Chỉ có một mình Thủy Căn nằm trên nền xi măng lạnh ngắt, đến cả sức để đứng lên cũng không có.
Quản giáo cầm đèn pin đi đến soi vào trong, chiếu đến khuôn mặt đầy vết tím bầm của Thủy Căn, sau đó nói một câu: “Số 542, tranh thủ thời gian ngủ đi, buổi sáng 5 giờ phải dậy đến phân xưởng làm việc.” Nói xong xoay người rời đi.
Rõ ràng đã có lệnh cấm việc phạm nhân ẩu đả trong trại giam. Nhưng điều khoản quy định với tình hình thực tế lúc nào chả có khác biệt.
Nhất là khu tội phạm bạo lực, luôn luôn có vài tên trùm trong ngục ỷ mạnh hiếp yếu. Quản giáo ngược lại vui mừng khi có mấy tên như vậy, chỉ cần đừng nháo đến mức tai nạn chết người là được, càng dễ dàng hơn cho bọn họ quản lý những tên ác đồ tàn nhẫn, ngoan độc này.
Vào khoảnh khắc quản giáo xoay người rời đi này, Thủy Căn đã biết, từ nay về sau loại sự việc thế này chính là chuyện thường ngày, quản giáo căn bản là sẽ không can thiệp.
Nghĩ đến đây, Thủy Căn đột nhiên cảm thấy, sống như vậy kỳ thực so với chết đi còn thống khổ hơn.
Cậu gian nan nâng thân thể đau đớn đến không chịu nổi lên, chậm rãi di chuyển đến vị trí đặt bồn cầu trong góc gian phòng.
Nhà giam cấp huyện, thiết bị không hoàn chỉnh, cho nên trong phòng giam không có bồn cầu xả nước, chỉ có một cái bô có nắp.
Lúc cậu cầm nó lên, bên trong đã có không ít hàng tốt. Thủy Căn đi đến trước giường Long ca ngủ, đem nửa bồn rượu vàng một phát đổ lên đầu Long ca đang há miệng ngáy ngủ.
Long ca từ trong mơ bừng tỉnh, còn chép chép miệng, sau đó “Ngao” một tiếng kỳ quái rú lên.
Chùi rượu vàng trên mặt xuống xem xét, Thủy Căn tiểu hài tử kia đang ôm bụng cười ở đằng kia, sau khi nhìn hắn chật vật, lại càng cười dữ, cười đến mức bả vai co rút.
Sau đó, sự yên tĩnh trong nhà giam lại bị tiếng chửi bới cùng tiếng đấm đá trên thân thể triệt để phá vỡ.
Hơn nửa đêm, tiềng ồn ào đặc biệt rõ ràng, phạm nhân các phòng khác cũng đều nhao nhao huýt gió ồn ào.
Vài quản giáo chạy đến, tách hai người đang đánh lộn ra xong, hỏi rõ nguyên do, đem Thủy Căn áp giải ra khỏi phòng giam, giáo huấn một trận, sau đó nhốt cậu vào phòng biệt giam.
Tiểu hài tử một mình ngồi trong bóng tối, dứt khoát nằm trên nền xi măng, bày ra thân thể ỉu xìu đầy những vết thương, nhớ lại Long ca thối hoắc vừa rồi, một mình tiếp tục cười to, cười như điên cuối cùng lại là lệ rơi đầy mặt, không thể kìm nén……
Khi Thủy Căn trở ra, đã là ba ngày sau .
Khi cậu lần nữa trở lại phòng giam, ánh mắt những người khác nhìn Thủy Căn đã bất thường.
Long ca tựa ở trên giường chống chân nói: “Được a, không nhìn ra tiểu tử mày lại là thằng gian thi! Thật là mẹ nó rất có tương lai! ”
Nghĩ đến bọn họ là qua lời quản giáo biết vụ án của mình, Thủy Căn bất giác lại cắn chặt môi, bàn tay gắt gao siết lại thành nắm.
“Cái lỗ người chết so với còn sống còn chặt hơn sao? Lúc làm mày không thấy thi thể thối hay sao?”
Hai tên kia cũng hắc hắc cười quái dị, ba người này đều là tội phạm hình sự vì cướp bóc cường bạo mà vào ngục, ở cải tạo đã 5 năm, sự tàn nhẫn hung bạo toát ra từ người chúng trong khoảng thời gian dài sống trong lao ngục chẳng những không có giảm bớt, ngược lại bởi vì áp lực mà càng trở nên mãnh liệt.
Hiện tại bọn chúng đã biết nguyên nhân phạm án của Thủy Căn, mới chỉ tưởng tượng ra loại hành động biến thái đến cùng cực ấy, ba tên máu cả người đều sôi trào, nhu cầu cấp bách tìm đường phát tiết.
Khi bị ba tên đó vây quanh, Thủy Căn còn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ cảm thấy không có khả năng Long ca lại tha cho mình, không khéo là lại đánh nhau thêm trận nữa.
Đến khi bọn chúng đem cậu đè trên mặt đất rồi xé quần cậu ra, Thủy Căn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Dù gì cũng từng bị phi lễ qua rồi, cộng thêm ánh mắt bẩn thỉu của bọn chúng, ngốc tử cũng có thể đoán được bọn chúng muốn làm gì.
“Thả ta ra! Các ngươi thả ta ra! Đồng chí cảnh sát…… Ngô……” Một khăn lau bẩn được nhét vào miệng Thủy Căn.
“Đem nó lật lại, đằng trước nhìn JJ con mẹ nó ngán!” Long ca nói với hai tên lâu la đang đè Thủy Căn lại.
Thủy Căn mặt dán trên đất, nửa người dưới bị lột đến sạch sẽ, cảm giác sau lưng có một cái tay thô lỗ chen vào khe mông, không khí lạnh như băng phía sau theo lỗ nhỏ mà đi vào.
Hài tử tốn công vô ích mà liều mạng giãy giụa, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Đúng lúc ấy, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, đi về phía phòng giam bọn họ. Từ ngoài cửa sắt truyền đến tiếng “rầm” của chìa khóa. Ba tên nam nhân đang thi bạo hạ ánh mắt nhìn nhau, phi thường ăn ý mà buông lỏng tay ra.
Trước khi buông tay, Long ca ghé vào lỗ tai Thủy Căn, hạ giọng nói: “Con mẹ nó mày nếu dám nói ra, mấy anh đây có rất nhiều biện pháp cho mày sống không bằng chết.”
Cửa sắt mở ra, tình cảnh quản giáo chứng kiến tình là, Thủy Căn ngồi dưới đất, một tay túm lấy quần, tay kia bụm lấy yết hầu liều mạng nhổ nước miếng ra ngoài.
Đã là người công tác tại đây một thời gian dài, bên trong cánh cổng nhà ngục xảy ra chuyện bẩn thỉu gì, quản giáo trong lòng đều biết rõ ràng.
“470, ba người các ngươi thành thật một chút, đừng khi dễ phạm nhân mới vào, cẩn thận kẻo ta đem công điểm tháng này của các người trừ không còn một mẩu.”
Quản giáo không đến nơi đến chốn uy hiếp xong, sau đó đối một trong hai tên lâu la nói: “462, anh thu dọn đồ đạc đổi phòng giam.”
Long ca hiển nhiên không nghĩ tới quản giáo sẽ điều một tên thủ hạ của mình đi, lộ ra biểu tình kinh nghi, muốn nói cái gì lại nhịn xuống.
Chờ 462 thu dọn đồ đạc cùng quản giáo đi chừng một lúc, cửa phòng giam lại mở, một phạm nhân mới tới khác bị phân đến gian phòng này.
Long ca cùng thủ hạ còn lại kia vừa nhìn đã vui vẻ, vị mới tới này chính là một tên bạch trảm kê, tế da nộn thịt (da nhẵn nhụi trắng nõn), bộ dáng cũng không tệ lắm. Vừa nhìn bộ dáng đã biết là ngon hơn.
Thủy Căn nhìn qua đã choáng váng. Tên mới tới này, tuy đầu cạo đến bóng loáng, mặc một bộ quần áo tù vô cùng thảm hại, nhưng hắn đích thực là Đới Bằng, không sai được.
Hắn như thế nào cũng vào đây? Chẳng lẽ cảnh sát đã biết rằng hắn cùng Phùng cục trưởng mới là kẻ đầu sỏ trong mấy án mạng liên tiếp kia?
Hiện tại đứng ở trước mặt cậu là người…… Hay là quỷ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!