Vô Tận Cường Hóa
Chương 29: Kịch Chiến (Hạ)
Sau khi đánh nát chiếc xe tăng Tiger thứ tám, hai chiếc còn lại chật vật chạy khỏi tầm bắn đạn hỏa tiễn. Người Đức hiển nhiên cũng bị hỏa lực đánh trả hung mãnh của đối phương dọa sợ, không nghĩ ra đối phương từ đâu đến được thần binh lợi khí. “Người Đức đã lui, chuẩn bị phản đoạt cầu lớn!” Thẩm Dịch cuồng hét.
Một nhóm lớn chiến sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 nhao nhao nhảy ra công sự che chắn, hướng đoạn nam cầu lớn tiến công.
Thế công thủ bị hoán chuyển, đám người mạo hiểm đồng thời giơ lên vũ khí trong tay điên cuồng bắn phá đối diện, hỏa lực ùn ùn kéo đến đả kích địch nhân.
Linh Hỏa Thương trong tay Thẩm Dịch thỉnh thoảng phụt ra quang mang hỏa diễm, hắn bắn phá cũng không nhanh, nhưng cực kỳ tinh chuẩn. Trên cầu lính Đức bị đánh phải liên tục lùi về phía sau, một điểm hỏa lực trên cầu nghiễm nhiên bị diệt đi, mười mấy tên chiến sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 phóng qua bao cát, túm lấy súng máy, xoay ngược họng súng lại hướng người Đức.
Một kẻ mạo hiểm hổ gầm xông vào trận doanh quân Đức, trong tay đột nhiên lộ ra một thanh trường kiếm. “Kỹ năng: Kiếm khí trùng kích, hình thành 50 điểm thương tổn cố định theo đường thẳng khoảng cách 15m.” Một đạo kiếm quang xán lạn bắn về phía trận địa người Đức, hơn mười tên lính Đức khóc thét ngã xuống.
Một gã mạo hiểm khác đột nhiên lăng không nhảy lên, thân trên không trung bắn ra hơn mười đạo phi tiêu. “Kỹ năng: Phi tiêu công kích, có thể đồng thời thả ra 12 chiếc phi tiêu công kích kẻ địch, mỗi tiêu lực tổn thương 20. Yêu cầu đạo cụ — phi tiêu. Không thể thu về.” Sau đó lại là hai kẻ mạo hiểm cao tốc xông lên… Chúng mạo hiểm giả gia nhập, có lực chiến đấu vượt xa khỏi đám người Frost tưởng tượng, thế nên chẳng những đánh lùi người Đức tiến công, thậm chí còn phản công đoạt lại một điểm trận địa quân Đức. Ý chí chiến đấu cùng tin tưởng của Frost cũng bởi vậy bắt đầu tăng vọt, toàn bộ chiến sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 đều lâm vào trong phấn khởi thắng lợi.
Một đám chiến sĩ xông qua đoạn giữa cầu lớn, bắt đầu hướng đoạn nam cầu phát động công kích, sáu gã lính dù vừa chạy ra chưa được vài bước, lại đồng thời tuôn trào huyết hoa trên thân, loạng choạng loạng choạng mà té xuống.
Một gã mạo hiểm giả xông lên tiền tuyến, trên người càng là bạch quang chớp liên tục mấy lượt, sợ tới mức hắn lăn một cái nằm sấp ngay tại chỗ, trốn ở sau lan can cầu không dám tiếp tục thò đầu ra.
Chỉ thoáng trong nháy mắt vừa rồi mà trúng tận bốn thương.
Một anh lính bị đạn đục lỗ bụng dưới, nằm ngã trong vũng máu không thể động đậy, nhất thời lại không chết đi.
Anh ta cất tiếng buồn thảm kêu lên: “Mau cứu tôi…” Hai gã lính dù Tiểu đoàn lính dù số 2 ý đồ đi cứu chiến hữu của mình, vừa vọt tới bên cạnh binh sĩ bị thương nọ, trên người lỗ máu lại hiện ra, cũng may thương thế không nặng, kịp thời lui trở về. “Có bắn tỉa! Bọn hắn đang câu chúng ta, đừng qua đấy!” Có người kêu to. “Ôn Nhu!” Thẩm Dịch điên cuồng gào thét. “Biết rõ, trên cao ốc phía nam cầu bên kia, cửa sổ tầng bốn cái thứ hai từ trái đếm sang, có một tên bắn tỉa; đối diện gác chuông chỗ cao nhất, một tên; trên mái nhà ký túc xá lớn phía bắc, hai tên; trận địa đối diện, bốn tên: phương hướng 11 giờ, vị trí A, D, G, còn một tên bên cạnh khẩu đại liên. Tạm thời chỉ phát hiện nhiêu đó.” Ôn Nhu nhìn xem ống mềm trong tay chuyển động, hình ảnh hướng đi quân địch rõ ràng truyền về màn hình. “Tám tay súng bắn tỉa.” Thẩm Dịch cúi đầu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu kêu lên: “Tôn Triết vũ, Hà Ngạn Nguyên, Phạm Thanh Dịch, Giang Tử, bốn người các ngươi mỗi người hai tên, giải quyết hết bọn chúng!” Bốn kẻ mạo hiểm này đều là mang súng ngắm đi vào thế giới nhiệm vụ đấy, giờ phút này nghe được Thẩm Dịch an bài, bọn hắn không chút do dự đem súng trong tay nhắm ngay phương hướng Ôn Nhu vừa thông báo.
Một người trong đó lớn tiếng kêu lên: “Bọn chúng ẩn nấp rồi, không có thò đầu ra.” “Ta đi hấp dẫn chúng!” Thẩm Dịch kêu lên.
Chiến sĩ nằm trong vũng máu vẫn ở chỗ cũ thê lương kêu cứu, nhưng không tên lính nào dám mạo hiểm đi cứu viện dưới tay bắn tỉa tập trung. Thẩm Dịch một bước nhảy xa ra ngoài, nhanh chóng lăn mình mấy cái cuồng phóng tới người thương binh kia. Liên tiếp mấy phát đánh trúng mặt đất bên cạnh hắn, trong đó một phát dính trên người Thẩm Dịch đánh ra một đoàn bạch quang, năng lực bảo vệ của ngọc bội chống đạn lại rơi mất 1 điểm.
Cùng lúc đó, sau lưng cách đó không xa bốn kẻ mạo hiểm bốn thương phát ra cùng một lúc, tiêu diệt bốn tay bắn tỉa.
Thẩm Dịch bổ nhào vào bên người người thương binh kia, ôm anh ta lên xong liền chạy trở lại, Thuật chữa bệnh đê hèn đồng thời phát động, một dòng nước ấm từ miệng vết thương anh ta hướng bốn phía thân thể dũng mãnh lao tới.
Người chiến sĩ nọ vốn đang huyết thủy tuôn trào lập tức cảm giác được chính mình phảng phất khôi phục sinh cơ, liền la hoảng: “Oa, Giê-xu hiển linh!” “Đổi sang tin đô thị đi, anh bạn!” Thẩm Dịch kêu to, cất bước một cái, Thẩm Dịch bay vọt vào bao cát, lúc trên không trung, trên người lại là bạch quang lóe sáng, Thẩm Dịch ôm người binh lính kia ngã vào sau công sự che chắn.
Đoàng đùng đoàng, lại là bốn tiếng súng vang lên, bốn gã bắn tỉa đối diện trận địa cũng đã bị bốn kẻ mạo hiểm giải quyết.
Thân mình Thẩm Dịch vừa chạm đất, anh chàng binh sĩ bị thương kia đã hô thét ầm ĩ: “Thượng Đế a, thương thế của tôi, thương thế của tôi khỏi rồi!” Bụng của anh ta bị đạn xuyên thấu, nhưng giờ phút này miệng vết thương biến mất, đúng là một chút đều không có. “Ngươi phải may mắn viên đạn đã sượt qua cuối xương sống của ngươi, đó là một tổn thương xuyên thấu, bằng không thì ngươi nhất định phải chết.” Thẩm Dịch lạnh lùng nói, sau đó gật gật đầu với Hồng Lãng: “Có thể khôi phục tổn thương cơ quan mềm.” “Nghĩa là sao?” Hồng Lãng hỏi. “Tên này bị đứt gốc đại tràng, nhưng ta đã tu bổ tốt.” Thẩm Dịch cười hắc hắc nói. “Là ruột thừa!” Thương binh rất bất mãn, uốn nắn ngữ pháp sai lầm của hắn, sau đó dùng ánh mắt rất-không-hiểu-được nhìn Thẩm Dịch: “Anh đã làm thế nào vậy?” Frost cùng Ralph còn có rất nhiều binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 đều nhìn thấy màn này, nhao nhao lao qua. “Thượng Đế a, Michelle, thương thế của cậu tốt rồi.” Một tên binh lính nói. “Trời ạ, một phút trước cậu còn nằm trên mặt đất giả chết kia mà, hóa ra cậu không có bị thương.” Người khác lại nói.
“Cmn đấy, lão tử bị thương, hơn nữa thương rất nặng, còn bị đứt một khúc đại tràng, nhưng rồi người này lại thần kỳ chữa khỏi.” Michelle phẫn nộ kêu to, anh ta xốc quần lên chỉ vào nói: “Nhìn, sẹo còn ở chỗ này đây, mặt trên còn có máu!” Ôn Nhu rất phẫn nộ quay đầu lại. “Là ruột thừa.” Thẩm Dịch nhắc nhở anh ta, ý bảo anh ta đã lộ ra thứ đồ vật không nên lộ ra.
Frost quái dị kêu lên: “Anh làm cách nào vậy? Trời ạ, trước kia tôi vì sao lại không phát hiện anh có loại năng lực này?” Thẩm Dịch trợn trắng mắt cả lên, bạn thân, hai ta ở đây từng có trước kia sao?
Ralph lẩm bẩm nói: “Bọn họ là sứ giả Thượng Đế, nhất định vậy.” “Tôi cảm thấy anh ta là một cha sứ.” Có binh sĩ nói.
Michelle lập tức kêu lên quái dị: “Cứt chó, chỉ bằng chiêu thức ấy anh ta có thể giữ cương vị Giáo Hoàng!” Trừ chết mất người mạo hiểm kia ra, còn dư lại 20 kẻ mạo hiểm không tính mập mạp toàn bộ nổ súng, thể hiện ra hỏa lực cường đại, còn có các loại kỹ năng đạo cụ cổ quái kỳ lạ, khiến Tiểu đoàn lính dù số 2 hưng phấn không thôi, mà năng lực trị liệu của Thẩm Dịch càng là làm cho tất cả mọi người đều thấy được hi vọng sống sót.
Về phần bản thân mập mạp, theo chiến đấu đến bây giờ, một thương không phát, ôm đầu run.
Tất cả mọi người đối hắn không thèm nhìn thẳng.
Đám binh sĩ Tiển đoàn lính dù vây một chỗ nói líu ríu không ngừng, Thẩm Dịch không thể không nhắc nhở bọn họ một câu: “Này, các người không biết là chúng ta quá tập trung chút ít sao? Nhiều người như vậy cùng một chỗ, một phát đạn pháo tới chúng ta liền toàn bộ hết trứng.” “Tản ra, tất cả đều tản ra!” Frost kêu to: “Trở lại vị trí của mình mau, chiến đấu còn chưa kết thúc kia kìa, đừng quên trách nhiệm của mình, chúng ta muốn chiếm lấy cầu lớn Arnhem!” Binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 lúc này mới không tình nguyện nhao nhao rời đi, còn anh lính trẻ gọi Michelle kia thì ném cho Thẩm Dịch một điếu xì gà, loại xì gà Mỹ này cũng không biết anh ta từ chỗ nào lấy được: “Ha ha, tôi nợ anh một cái mạng.” Mắt thấy mọi người rời đi, Frost bất chấp hỏa lực người Đức, mạo hiểm quỳ rạp trên mặt đất, chào đám người Thẩm Dịch Hồng Lãng theo kiểu nhà binh, cái chào theo nghi thức quân đội chỉ cách mặt đất chưa đầy ba tấc này thoạt nhìn mười phần tức cười, sau đó ông nói: “Các anh đều là quân nhân ưu tú, tôi cùng Ralph tỏ vẻ xin lỗi vì những lời lơ đễnh mới vừa rồi.” “Không cần phải khách khí, chúng ta bây giờ là đồng tâm hiệp lực.” Thẩm Dịch trả lời. Thành ngữ tiếng Hoa dùng tiếng Anh căn bản là không có cách phiên dịch, Thẩm Dịch chỉ có thể nói thành ngồi ở cùng trên một thuyền, cũng may hai vị đoàn trưởng đều hiểu ý tứ trong lời này của hắn. “Có thể nói cho tôi biết anh làm như thế nào không?” Ralph hỏi Thẩm Dịch, rõ ràng là ám chỉ năng lực trị liệu. “Một loại công năng đặc dị.” “Trên đời này thực sự có công năng đặc dị?” Frost có chút không dám tin tưởng. “Kim Cương.” Thẩm Dịch kêu lên.
Bên cạnh Kim Cương cười hắc hắc, theo tay khẽ vẫy, khẩu súng của Frost đã nổi bồng bềnh giữa không trung. “Thượng Đế a!” Hai vị đoàn trưởng lần nữa kinh ngạc hô lên.
Đáng thương lính nhảy dù Vương quốc Anh, lúc này chỉ mới mấy phút, cũng đã kêu Thượng Đế vô số lần, thần kinh của bọn họ nhận lấy to lớn rung động, đủ để cho tinh thần của bọn họ hỏng mất.
Vẫn là Hồng Lãng lớn tiếng nói: “Chúng ta là chiến sĩ bộ đội đặc chủng hoàng gia Vương quốc Anh, bất quá khác với khái niệm bộ đội đặc chủng của các vị, tới chỗ này phần lớn người đều có thuộc năng lực đặc thù về mình. Năng lực tên này chính là trị liệu người khác.” Frost kêu lên: “Đây thật quá tuyệt vời, quân y chúng ta vừa mới bị tạc chết, dược phẩm băng bó cũng không đủ, giờ đã có anh, so với một trăm bác sĩ đều có giá trị!” Thẩm Dịch lạnh lùng nói: “Các vị tốt nhất đừng cao hứng quá sớm, năng lực của tôi cũng có hạn chế sử dụng, bây giờ tôi còn có thể trị 10 người, sau đó mỗi giờ chỉ có thể lại cứu ba người. Cho nên tốt nhất ngài hiện tại lập tức tập trung binh sĩ trọng thương lại, ưu tiên cứu trị những ai sắp chết. Vết thương nhẹ thì cứ dùng băng bó đi.” Frost quay đầu lại hô to: “Michelle, lập tức tập trung tất cả người bị trọng thương lại, Thượng Đế hiển linh!” Ralph thì nhìn Hồng Lãng: “Vậy còn anh thì sao? Anh cũng có năng lực đặc thù?” Hồng Lãng cũng không nói chuyện, đột nhiên xoay người đấm ra, trúng lan can bên cạnh cầu lớn. Một quyền này xuất ra, lập tức đánh bay một khối lớn lan can cầu, cho dù búa to oanh kích, cũng không thấy có hiệu quả lớn như vậy. “Kỹ năng: Cường lực trùng kích cấp 3, tạo thành công kích tổn thương 1,6 lần lực lượng với mục tiêu cá thể, 10% tỉ lệ sinh ra nhân đôi công kích hiệu quả, kỹ năng cấp độ D. Sử dụng kỹ năng tiêu hao tinh thần lực 3 điểm, thời gian hồi phục 1 phút. Hiệu quả kỹ năng độ ưu tiên 17.” Nói như vậy, mạo hiểm giả hệ sức mạnh, đều là giỏi cận chiến, bọn hắn dựa vào bản thân công kích cao phòng thủ cao, có thể như một cỗ xe tăng hình người mạnh mẽ đâm tới. Tuy đạn thông thường có thể tạo thành tổn thương với hắn, nhưng kỳ thật hiệu quả đã suy yếu rất lớn. Nếu không phải tồn tại xe tăng, đại pháo, loại có lực sát thương uy hiếp cực lớn này, mạo hiểm giả hệ sức mạnh hoàn toàn có thể bằng vào chính mình khí lực kiên cố mạnh mẽ xông tới trận doanh người Đức.
Hồng Lãng là đi lộ tuyến cường hóa cận chiến, tổng cộng có hai kỹ năng công kích, còn một cái cần vũ khí cầm hai tay mới có thể phát huy, tại đây trong Thế Chiến thứ hai đồng dạng không cách nào phát huy tác dụng.
Sau khi biểu diễn qua chiêu thức ấy, Hồng Lãng đắc ý nói: “Cho ta đầy đủ thời gian, ta có thể dỡ cầu lớn Arnhem xuống.” “Đáng chết, nhiệm vụ của chúng ta là cướp đoạt cùng bảo hộ cầu lớn, không phải hủy diệt cầu lớn, ngươi đứng sai đội.” Ralph nhẹ giọng lầm bầm. “Như vậy còn thứ bạch quang trên người các anh…” Frost hỏi. “Cũng là năng lực đặc thù của một số người, bất quá không thể sử dụng không hạn chế. Nếu như nhiều lần trúng đạn mà nói, vẫn là sẽ chết, hơn nữa cũng ngăn không được đạn pháo… Ngài xem, chúng tôi đã bị chết một người.” Thẩm Dịch trả lời. Loại đạo cụ chống đạn này không tốt giải thích cho lắm, chỉ có thể hết thảy đùm đẩy vào năng lực. “Anh…” Đối phương còn muốn hỏi tiếp, Thẩm Dịch đã không nhịn được ngăn cản nói: “Được rồi, bây giờ là thời gian chiến đấu, có vấn đề gì không thể lát nữa hỏi sao?” “Hỏi cái nữa, OK? Hỏi xong cái này tôi liền câm miệng.” Frost nóng nảy. “Nói đi.” Không cần động não Thẩm Dịch cũng biết ông ta sẽ hỏi vấn đề gì. “Vũ khí của các anh là giấu ở chỗ nào hay sao? Thế nào lại đột nhiên xuất hiện?” Thẩm Dịch tức giận trả lời: “Cái rắm trong mắt.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!