Vô Tận Cường Hóa - Chương 30: Kính Ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Vô Tận Cường Hóa


Chương 30: Kính Ý



Chiến đấu tiến hành đến khi tảng sáng, Tiểu đoàn lính dù số 2 thuận lợi đẩy vào 50 mét khoảng cách trên cầu lớn, chiếm lĩnh toàn bộ đoạn giũa cầu lớn.

Chiến đấu hồi đêm quá mức thảm thiết, song phương đều chết rất nhiều. Trung tá Frost quyết định tạm dừng công kích, lại để cho các binh sĩ nghỉ ngơi trước một hồi. Bất quá mục đích chủ yếu vẫn là kéo dài thời gian, để Thẩm Dịch tận khả năng trị liệu thương binh. Các lính dù đình chỉ tiến công, người Đức cũng bắt đầu dành thời gian một lần nữa xây dựng công sự, song phương tiến nhập thời kỳ hòa bình ngắn ngủi.

Một trận xuống, dù cho dùng thể chất sau khi cường hóa của đám người mạo hiểm, cũng có cảm giác không chịu đựng nổi, phần lớn người đều nằm rạp trên mặt đất cố gắng khôi phục.

Thẩm Dịch tựa lên đống cát, một gã binh sĩ Vương quốc Anh đang nịnh nọt ton hót châm cho hắn điếu thuốc. Tuy ban đêm không cho phép đốt thuốc, để tránh bị hỏa lực quân địch phát hiện mục tiêu, nhưng ở một tấc vuông cầu lớn Arnhem này, cho dù không có ánh sáng người Đức cũng có thể tìm tới mục tiêu, cho nên mọi người cũng không để ý. Mặt khác lại có mấy tên lính, cầm đồ hộp thực phẩm đưa cho Thẩm Dịch, nguyên một đám bu lại vỗ mông ngựa hắn.

Nhìn xem bộ dáng Thẩm Dịch nhàn nhã tự đắc, Kim Cương hướng mặt đất nhổ nước miếng: “Móa nó, danh tiếng đều bị tiểu tử này đoạt đi, vừa có ống phóng rốc-két vừa có Thuật Chữa Bệnh, chúng ta nhiều người như vậy tất cả đều đứng dựa bên.” Thẩm Dịch lười biếng nói: “Cầu lớn Arnhem còn chưa chiếm xuống, tiếp tục suy nghĩ làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn còn sống sót mới là con đường đứng đắn. Muốn làm loại chuyện náo động này, anh không cảm thấy rất là không có ý nghĩa sao?” Không nghĩ tới Kim Cương lắc đầu nói: “Đây cũng chưa hẳn. Người sống cả đời, truy cầu điều gì? Không phải là danh lợi hai chữ? Chúng ta sống đến khổ cực như vậy, hưởng thụ một chút ánh mắt sùng bái của người khác, ít nhất có thể cảm giác được bản thân đáng giá. Bằng không thì liều sống liều chết chỉ vì sinh tồn, không khỏi mệt mỏi. Những viên chức nhỏ trong các công ty lớn, có vô số bởi vì không chịu nổi áp lực mà tự sát, hà huống là chúng ta như vậy? Do đó cũng nên có nhiều thứ đến thỏa mãn nhu yếu của chúng ta, ít nhất làm cho mình có chút truy cầu, dù là truy cầu này cũng không có ý nghĩa chân chính…” Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, thở dài nói: “Nhân sinh trên đời, bản thân lại có bao nhiêu ý nghĩa đáng nói đâu?” Thẩm Dịch không nghĩ tới Kim Cương sẽ nói ra những lời này, đại hán khôi ngô cường tráng, trong đầu lại tinh tế tỉ mỉ, chính thức khiến người giật mình. Bất quá hắn nói cũng thật sự có đạo lý, chính mình nhất thời không thể phản bác được.

Thẩm Dịch nói: “Kim Cương anh nói đúng, người sống nên có chút truy cầu… Cho dù chỉ là giả đò không chút ý nghĩa.” Kim Cương cùng Hồng Lãng đồng thời cười ha hả. “Vậy còn anh? Anh truy cầu điều gì? Tại Huyết Tinh đô thị này.” Hỏi hắn chính là Ôn Nhu.

Nghĩ một lát, Thẩm Dịch lắc lắc đầu nói: “Trước khi tôi tới đây, tôi đã hoàn thành truy cầu của mình. Cho nên hiện tại, tôi cũng không có quá nhiều thứ để theo đuổi. Nếu như nhất định phải nói có, kia chính là tại đô thị đi đến cuối cùng, đánh tới Thánh Tháp, nhìn xem có nhiệm vụ nguyện vọng hay không đi.” “Anh hoàn thành truy cầu kia chính là giết người?” Ôn Nhu hỏi.

Thẩm Dịch dùng ánh mắt quái dị nhìn Ôn Nhu, cả buổi mới lầm bầm một câu: “Hồng Lãng ngươi xem ra miệng thúi, thật đúng là cái loa đấy.” Hồng Lãng hắc hắc cười to: “Ta còn chưa có tuyên truyền sự tích quang vinh về việc ngươi giết bảy, trọng thương mười sáu, trong đó tám hoàn toàn phế bỏ kìa. Lại nói tiếp ngươi nhìn thế nào cũng không giống như kẻ cuồng sát. Hắc hắc, bác sĩ giết người, danh hào này không sai.” “Câm miệng Hồng Lãng!” Thẩm Dịch phẫn nộ kêu to: “Cái đồ loa lớn nhà người, còn có, cảnh cáo đừng cmn bảo ta bác sĩ, ta chán ghét bác sĩ! Trước khi đến đây ta từng chính tay làm thịt một tên bác sĩ!” Sau một khắc, nghe được Hồng Lãng nói chuyện, ánh mắt Ôn Nhu nhìn qua Thẩm Dịch đã tràn đầy ngạc nhiên.

Nàng che miệng nhỏ của mình, thở khẽ môi anh đào: “Vụ án 312 kia hóa ra là anh làm.” Nàng đột nhiên cười ha hả: “Tôi thiếu chút nữa bị điều đi tham gia đuổi bắt anh, hèn chi tên anh như thế nào quen thuộc vậy.” …… Ánh mắt của Thẩm Dịch dần dần lạnh như băng, hắn nằm trên mặt đất, nhìn lên không trung sao đầy trời, bên tai còn bất chợt vang vọng hỏa lực phương xa.

Từ khi đi vào cái thế giới này tới nay, hắn cũng rất ít nhớ lại quá khứ đã qua.

Nhưng mà câu nói kia của Ôn Nhu, lại một lần nữa lôi kéo hắn tiến vào hồi ức, trước mắt là vô số hình ảnh nhảy lên, biết hay không biết, quen hay chưa quen đấy, chính mình giết chết hay không giết chết, mấy trăm gương mặt tạo thành một cái thế giới độc lập trong đầu hắn.

Hắn nhớ tới Lê Cường.

Không biết người này hiện tại thế nào.

Sau đó hắn dùng thanh âm khàn khàn trả lời: “Hóa ra cô cũng ở thành phố W đấy, trách không được nghe giọng nói cảm giác rất quen. Đã tạo thành phiền nhiễu rất lớn cho công tác của các cô rồi? Tôi thật xin lỗi.” Ôn Nhu cười ha hả: “Tôi bây giờ không còn là cảnh sát, không cần lo lắng tôi sẽ bắt anh. Chưa kể cho dù tôi bắt anh rồi cũng không có nơi nào để áp giải tới a.” “Vì những lời này của cô, về sau thời điểm cô bị thương tôi sẽ miễn phí trị liệu cho cô một lần.” “Cám ơn, bất quá bổn đại tiểu thư không thiếu chút điểm Huyết Tinh này.” Ôn Nhu trừng mắt liếc Thẩm Dịch.

Hai người thần kỳ đối đáp, Hồng Lãng nghe được như lọt vào sương mù, Kim Cương thì ít nhiều nghe hiểu một chút: “Hóa ra các ngươi trước khi tiến vào chính là quan hệ quan binh cùng cướp, xem ra Thẩm Dịch ngươi thời điểm trên địa cầu còn rất oanh động đấy.” Thẩm Dịch nghĩ nghĩ, chăm chú trả lời: “Trong mắt cảnh sát… quyền con người xem là gì, danh nhân tính là chi.” Ôn Nhu: “Có thể nói một chút rốt cuộc là vì cái gì gây nên bản án kia được không?” Hồng Lãng và Kim Cương cùng một chỗ nhìn Thẩm Dịch, hiển nhiên đều muốn biết đáp án, Thẩm Dịch thằng này lười biếng ngáp một cái: “Mệt mỏi, ngủ thôi.”

Sáng sớm hỏa lực thay thế đồng hồ báo thức rời giường, Thẩm Dịch mơ hồ tỉnh lại, một phát đạn pháo đánh vào cạnh hắn 20m, nổ bay một cái đống cát. Hạt cát trên không trung bay múa, rót Thẩm Dịch một thân cát.

Thẩm Dịch phi phi nhả liền mấy ngụm, bò lổm ngổm đến bên người Ôn Nhu, hô to: “Hiện tại tình huống như thế nào?” “Mỗi bên chiếm nửa giang sơn, đều mơ tưởng đối phương một nửa, lại sợ ném đi một nửa của chính mình. Tiểu đoàn trưởng Frost lòng tin mười phần, đang chuẩn bị phát động toàn diện tiến công.” Ôn Nhu lớn tiếng trả lời. Trong thế giới tiếng pháo ù ù này, dù là dán lỗ tai nói chuyện đều cần hét lên. “Nghe ra vẫn không tính quá tệ.” Thẩm Dịch cười nói: “Cứ như vậy duy trì đi, rất tốt.” Trung tá Frost vẫn còn trước sau như một gọi cứu viện: “Tôi cần thêm tiểu đội tác chiến trực tiếp dưới trướng Sư đoàn lính dù số 1 trợ giúp, không, không phải máy bay ném bom, tôi không cần máy bay ném bom, cũng không cần cmn đại pháo, tôi cần tiểu đội đặc chủng tác chiến! Đúng, anh không có nghe sai, những người kia so máy bay ném bom còn muốn xịn! Tôi dùng lão Nhị của mình cam đoan, chỉ cần lại phái hai mươi đội viên đặc chủng tác chiến, tôi có thể nắm bắt cầu lớn Arnhem, hơn nữa các anh bảo tôi thủ bao nhiêu ngày tôi liền cmn thủ bấy nhiêu ngày! Gì cơ? Chưa từng nghe nói? Tên ngu xuẩn này, mau tìm một vị cấp trên có thể tiếp xúc cơ mật tới!” Trung tá Frost tức giận dập máy bộ đàm, hô với Thẩm Dịch: “Biết rõ trong chiến tranh bết bát nhất là cái gì không?! Chính là tại thời điểm anh cần đạn, bọn hắn lại đưa tới cho anh đạn pháo, thời điểm anh cần đạn đại bác nhưng bọn hắn lại đưa tới cho anh băng cứu thương! Khi tôi hướng lên trên yêu cầu phái thêm một đám bộ đội tác chiến đặc chủng như các anh vậy, gã tiếp tuyến viên chết tiệt kia thế mà trả lời tôi chưa từng nghe nói qua bộ đội như vậy tồn tại, ngược lại hỏi tôi có cần không quân trợ giúp hay không, chết tiệt!” “Chúng tôi đúng là rất ít xuất hiện!” Thẩm Dịch nhún vai.

Một phát đạn pháo bay sượt qua đầu đám lính nhảy dù, rơi xuống trên cầu, nhảy bang bang vài cái, tất cả mọi người sợ tới mức ôm đầu nằm rạp xuống.

Cả buổi không có phản ứng, một binh lính ngẩng đầu nhìn thử, sau đó mắng lên: Là đạn nổ lép!” “Không thể để nó nằm ở đấy.” Frost kêu lên.

Một anh lính xông lại chuẩn bị quăng quả đạn đi, Thẩm Dịch sắc mặt đại biến: “Mau rời khỏi chỗ đó!” Người binh lính kia ngẩn ra, nguyên bản đạn lép không nổ đột nhiên oanh một tiếng nổ vang, khí lãng khổng lồ ôm trọn người lính nhảy dù kia, thổi cậu ta lên trời. “Arias!” Frost quát to lên. Ông hướng về phía Thẩm Dịch gọi: “Nhanh mau cứu cậu ấy!” Thẩm Dịch tiến lên một bước dài, cậu binh lính trẻ tuổi kia đã toàn bộ thành huyết nhân, trong miệng còn phun máu tươi không ngừng.

Thẩm Dịch xé quân trang của cậu ta, chứng kiến ít nhất hơn mười mảnh đạn cắm trước ngực, trong đó một mảnh bắn ra cái động lớn ở trên phổi.

Thẩm Dịch ngẩng lên, nhìn Trung tá Frost lắc đầu, tỏ vẻ không cứu sống nổi. “Không, tôi không tin, anh nhất định có thể cứu sống cậu ấy, cầu xin anh giúp cậu ấy một chút!” Frost kêu lên. “Thực xin lỗi, tôi bất lực.” Thẩm Dịch cũng rất bất đắc dĩ chuyện này.

Thuật chữa bệnh đê hèn cơ hồ không có năng lực trị liệu loại tổn thương tàn phế, bởi vậy hắn chỉ có thể nhìn sinh mệnh của người lính này chậm rãi trôi qua, mà không cách nào cứu vớt. “Ôi, không, cậu ấy mới mười sáu tuổi, tôi đáp ứng mẹ cậu ấy, phải đem cậu ấy còn sống về nhà đấy!” Trung tá Frost kêu lên.

Arias là binh lính trẻ tuổi nhất Tiểu đoàn lính dù số 2, nghe nói cậu có hai người anh, cũng toàn bộ tham gia quân đồng minh, nhưng toàn bộ đã chết trận sa trường. Lần này Arias xuất chinh, mẹ của cậu đặc biệt tìm đến Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn lính dù số 2 Frost, quỳ xuống thỉnh cầu ông bảo hộ con mình. Frost đã đáp ứng, từ đó về sau ông một mực để Arias bên cạnh mình, không cho cậu tham gia nhiệm vụ nguy hiểm nào cả.

Nhưng bây giờ Arias vẫn là bị thương, hơn nữa sắp chết.

Chiến tranh liền là như thế, ngươi vĩnh viễn tìm không thấy một góc khuất an toàn.

Tất cả binh sĩ cùng một chỗ ngơ ngác nhìn Arias, lộ ra thần sắc thống khổ.

Thẩm Dịch thở dài nói: “Vẫn là tìm cha sứ cho cậu ta đi, tôi nghĩ hiện tại cậu ta cần nhất là thanh âm của Chủ.” “Không.” Trung tá Frost lắc đầu: “Thượng Đế đã chết.” Thẩm Dịch ngẩn người: “Ngài nói gì cơ?” Trung tá Frost tức giận trả lời: “Tôi nói Thượng Đế đã chết!” Ông ta có chút cuồng loạn: “Nếu như Thượng Đế vẫn còn, Người tuyệt sẽ không để cho chiến tranh tồn tại đến bây giờ, sẽ không để cho toàn bộ thế giới đều cuốn vào thống khổ. Thượng Đế đã chết, Người không giúp được chúng ta! Duy nhất có thể giúp chúng ta chỉ có chính chúng ta. Thượng Đế chết, cho nên quăng chúng ta đến hoàn cảnh người người tuyệt vọng này, để cho chúng ta một mình tác chiến! Thượng Đế đã chết!” Những lời tuyệt vọng la lên, làm cho tất cả mọi người đều lặng im không nói.

Thẩm Dịch nhìn Trung tá Frost, hắn có thể nhìn rõ thống khổ trong mắt ông ấy.

Ánh mắt tuyệt vọng kia của Arias, trong miệng phun tung toé bọt máu, nội tâm Thẩm Dịch đột nhiên dường như bị cái gì đó lay động thật sâu.

Hắn nhanh chóng xuất ra một lọ nước thuốc khôi phục trung cấp từ trong Huyết Tinh văn chương: “Vật này mới có thể cứu cậu ấy…” Vừa nhìn thấy nước thuốc khôi phục trung cấp, mắt Hồng Lãng đều thẳng, hắn mạnh mẽ lao đến bắt lấy tay Thẩm Dịch: “Ngươi điên rồi. Vì một binh sĩ xuất ra loại vật này. Đây đáng giá không? Đừng quên chúng ta không giống bọn họ, bọn họ cũng chỉ là…” “Câm miệng, Hồng Lãng!” Thẩm Dịch nhìn hằm hằm Hồng Lãng, Hồng Lãng biết mình thiếu chút nữa nói lộ ra miệng, nhưng vẫn là trừng mắt Thẩm Dịch không chịu buông tay: “Chẳng lẽ ngươi có rất nhiều bình đồ chơi này?” “Không nhiều lắm.” “Vậy ngươi còn…” Thẩm Dịch nhẹ nói: “Ta chưa hẳn cần dùng đến nó, Arias lại hiện tại rất cần. Tánh mạng chính là tánh mạng, không có phân chia cao thấp… Buông tay!” Tay Hồng Lãng khẽ run lên, rốt cục buông ra.

Thẩm Dịch rót nước thuốc vào trong miệng Arias, sau đó lại phát động thuật trị liệu, dưới tác dụng lực lượng thần bí, hô hấp binh sĩ trở nên vững vàng.

Hiệu quả thật tốt, mặc dù là Thẩm Dịch cũng chấn động.

Hắn đột nhiên ý thức được, thì ra Thuật chữa bệnh đê hèn không chỉ là tồn tại để trị liệu thương tích thông thường, nó còn có một tác dụng, chính là phối hợp dược vật trị liệu phát huy hiệu quả tốt hơn. “Tỉnh rồi, tỉnh rồi!” Frost hưng phấn kêu lên.

Arias khởi tử hoàn sinh, khiến cho tất cả binh sĩ đồng thời đại hỉ. Mặc kệ bọn họ không biết không hiểu Thẩm Dịch là làm thế nào được, thuốc kia đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng là hành vi của Hồng Lãng bọn hắn đã đầy đủ nói rõ thuốc kia trân quý. Mà Thẩm Dịch hiển nhiên là vì cứu Arias, đem cả dược vật quý báu nhất của mình cứu mạng cho đối phương.

Cảnh này khiến ánh mắt tất cả binh sĩ nhìn Thẩm Dịch tràn ngập vẻ tôn kính.

Đinh một tiếng, bên tai Thẩm Dịch vang lên âm thanh thanh thúy quen thuộc.

Huyết Tinh văn chương nhắc nhở: Ngươi đã lấy được kính ý của toàn thể quan binh Tiểu đoàn lính dù số 2, độ thân thiện tăng lên. Tại nhiệm vụ lần này, ngươi có được quyền lực chỉ huy Tiểu đoàn lính dù số 2 binh sĩ tạm thời, đồng thời ngươi cũng sắp trở thành mục tiêu đả kích cấp sĩ quan của quân Đức.

1% thành tích tác chiến của Tiểu đoàn lính dù số 2 binh sĩ được chuyển thành cống hiến của ngươi.

Thẩm Dịch chinh nhiên bất động.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN