Ta Là Một Tên Trộm
Chương 8: Không Tiền Không Được.
Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Sưu Tầm
“ Cô em này trông rất ngon, quả thực là một đóa hoa sen mới nở đây.” Mộ Dung Tiểu Thiên xoay người nhìn cô gái trước mặt trong lòng thầm nghĩ.
– Xin chào, em có thể lấy mỏ quặng ở trong này được không?
Cô gái hơi cong đôi môi đỏ mọng của mình lên, mái tóc đen bóng dài thẳng tắp xõa ra hai bên.
– Đương nhiên có thể, quặng mỏ này cũng không phải của nhà anh mở mà.
Mộ Dung Tiểu Thiên không thèm để ý nhún nhún vai.
– Nick name của anh thật là đặc biệt.
Cô gái nhìn nick name của Mộ Dung Tiểu Thiên, bắt đầu lấy mỏ quặng.
– Cũng vậy thôi, hắc hắc.
Mộ Dung Tiểu Thiên cũng nhìn nick name của cô gái này.
– Làm sao, rất tục nha,
Cô gái mặt có chút ửng đỏ.
– Không phải, ha ha, Không Tiền Không Được, cái tên này thật sự là … đúng vậy.
Mộ Dung Tiểu Thiên hơi chần chừ: “Một cô bé xinh đẹp thế này, dùng cái tên này, có chút không được trôi chảy lắm thì phải.”
– Anh cũng là người chơi bình thường?
Không Tiền Không Được dời đề tài đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên hình như nhớ tới chuyện gì đó, kinh dị vừa hỏi vừa trả lời:
– Không phải! Em không phải muốn nói cho anh hay, nghề nghiệp của em là thợ rèn đấy chứ?
– Chúc mừng anh, câu trả lời chuẩn đó, đây là một trong những nghề nghiệp của em, còn một nghề nghiệp nữa là dược sư.
Không Tiền Không Được khẽ cười cười.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm giác xấu hổ, dường như trên đầu có một đám quạ đen vừa bay qua vậy:
– Em xoay chuyển thiết chùy vậy sao? Không sợ bó đuốc này làm cho khuôn mặt xinh đẹp của em biến thành than đen sao?
– Đừng có xem nhẹ người khác nhé.
Không Tiền Không Được không phục mở miệng nói.
Mộ Dung Tiểu Thiên vội vàng giải thích nói:
– Anh nào dám như vậy, chẳng qua anh cảm thấy em chọn một loại nghề nghiệp có lẽ tốt hơn.
– Vì sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên giải thích nói:
– Một nghề cho chín còn hơn chín nghề, tuy rằng người chơi bình thường có thể lựa chọn hai nghề nghiệp cuộc sống, nhưng mà phân tán thời gian tới hai nghề nghiệp, không bằng tập trung tinh lực vào một công việc hạng nhất đi.
– Anh nói đúng cũng không đúng, học nhiều kỹ năng hạng nhất, cơ hội kiếm tiền nhiều hơn một chút.
Không Tiền Không Được vừa gật đầu lại vừa lắc đầu.
– Em thực thiếu tiền vậy sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên thốt ra.
Không Tiền Không Được không trả lời, trong mắt chỉ thoáng qua một chút buồn bã. Tuy rằng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng ánh mắt ai oán đó vừa được Mộ Dung Tiểu Thiên bắt gặp liền như một cái kim châm, hung hăng đâm vào trái tim hắn, một loại cảm giác đồng mệnh tương liên mạnh mẽ trào ra, tràn ngập toàn bộ không gian. Chẳng lẽ, nàng cũng giống ta, cũng có những nỗi đau khôn kể?
Không gian trầm mặc, chỉ có tiếng cuốc chim “đinh đinh đang đang” rõ ràng lọt vào tai, Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng phân nửa thương tiếc xúc động muốn bảo vệ cô gái kia.
– Anh thấy em có thể đào được vài quặng đồng, sao anh đào cả nửa ngày ngoại trừ quặng sắt ra thì vẫn là quặng sắt nhỉ? Chẳng lẽ mỏ quặng cũng thích sắc à nha!
Mộ Dung Tiểu Thiên phá tan yên lặng.
– Anh nha, nói lung tung cái gì thế, không lấy được quặng đồng, đó là bởi vì anh không có học qua thuật đào quặng.
Không Tiền Không Được tức giận liếc mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên một cái, tròn miệng trả lời.
– Có phải là, ngoại trừ thợ rèn ra, người chơi khác chỉ có thể lấy được quặng sắt?
– Đúng vậy, nếu thuật đào quặng của em lên tới trung cấp, em có thể đào được quặng ngân.
Không Tiền Không Được nói tiếp.
– Thật buồn!~ Mộ Dung Tiểu Thiên lắc đầu, liều mạng quơ cái cuốc chim trong tay.
Hai người vừa lấy quặng vừa nói chuyện phiếm, Mộ Dung Tiểu Thiên biết tên cô gái ngoài đời thực là Tần Tĩnh Di, thế nhưng lại cùng ở trong thành phố K như mình, đồng thời cũng nói cho cô gái biết tên mình, hơn nữa hai người còn thiết lập bạn tốt…
– Anh Thiên, hành trang của em đã đầy rồi, em phải về thôn trước đây.
Tĩnh Di thu cái cuốc của mình vào, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
– Nhanh như vậy sao? Còn có tới nữa không?
Mộ Dung Tiểu Thiên bất giác nhụt chí, dừng công việc lại, mở miệng thăm hỏi.
– Không tới nữa đâu, em còn muốn đi thu thập dược liệu, tăng cấp bậc dược sư lên nữa.
Mộ Dung Tiểu Thiên gật gật đầu nói:
– Cũng được, em đi trước đi, anh còn muốn lấy thêm chút nữa, có chuyện gì chúng ta nói chuyện qua thông tấn khí.
– Em đi đây, gặp lại anh Thiên sau nhé.
Tĩnh Di khẽ vẫy tay, thản nhiên cười.
Cười nhẹ mà lưu lại phong tình vạn chủng, thân ảnh xinh đẹp còn lưu lại một chút mùi hương hoa, đến yên lặng mà đi cũng lặng yên.
Mộ Dung Tiểu Thiên đào hơn bốn giờ, mới làm cho hành trang của mình đầy được, nhanh như chớp quay về tân thủ thôn, kết quả thật thất vọng, nguyên một cái hành trang mấy chục ô quặng sắt mới bán được có 80 bạc, thật sự là khi đi cao hứng khi về mất hứng.
– Ta đây làm việc cả một sáng cũng chỉ được thù lao 8 mao tiền này thôi hả?
Mộ Dung Tiểu Thiên vẻ mặt đau khổ đi ra khỏi tiệm rèn.
Suy nghĩ một chút, trước tiên đưa cho cô bé NPC kia một đồng vàng, sau đó tới cái hang đó tiếp vậy.
– Em gái ơi, đồng vàng này cho em nè!
Mộ Dung Tiểu Thiên ánh mắt hàm chứa lòng thương hại cùng yêu quý.
– Cám ơn anh nhé!
Khóe mắt cô bé có vài giọt nước mắt.
– Không có gì.
Mộ Dung Tiểu Thiên yên lặng quay đầu, nhanh chóng rời đi. Hắn không dám nhìn lại, cũng không dám dừng lại, hắn sợ không thể áp chế nổi thương cảm tự đáy lòng mình mà nước mắt tràn mi.
Tới bìa rừng sát quái train lv, may mắn, nơi này không có ai chiếm chỗ chờ quái sinh ra. Nhưng là không có bọn Vô Phong, mình có thể đánh được không?
Mẹ nó, không thèm nghĩ nữa, chậm rãi mà đánh, cũng có thể đánh chết được một con ngựa quái, đồng thời, cũng làm cho vết thương như xát muối trong lòng chậm rãi tiêu đi.
Quái sinh ra lại là tốp năm tốp ba, Mộ Dung Tiểu Thiên cẩn thận dẫn một con, chạy vòng quanh nó, vừa đánh vừa chạy…
– A bọn mày, nơi này luyện cấp không tồi nha.
Cách đó không xa có 12 người chơi đi tới.
– Cái tên Ta Là Một Tên Trộm kia, nơi này chúng ta bao trọn gói rồi, mày vui lòng tới chỗ khác đánh nhé.
Mộ Dung Tiểu Thiên nghe được có người nói như vậy với mình, lập tức bốc hỏa, vừa đánh giết con ngựa quái vừa nhìn lại hướng phát ra thanh âm. Vừa nhìn thấy, bất giác cười ra thành tiếng, thật sự là thiên hạ to lớn này không việc gì là không có. Còn tưởng rằng nick name của mình là buồn cười nhất, không ngờ được còn có người đặt tên còn quái dị hơn cả mình. Người cầm đầu nói chuyện kia dĩ nhiên lại đặt nick name là Tao Là Một Con Chuột, mà mười một người đi theo sau hắn, cũng chia ra gọi làm Tao Là Một Con Lợn, Tao Là Một Con Chó, Tao Là Một Con Rồng,… vân vân và vân vân.
“ Thì ra là lấy tên của 12 con giáp làm nick name.” Mộ Dung Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Con mẹ nó cũng khoa trương quá mà, nói khá tốt, ta là một con chuột, ta là một con cẩu, ha ha nói tên bọn chúng ta thì thật khốn nạn mà.”
Mộ Dung Tiểu Thiên không nhịn được cười phá lên.
– Uy tiểu tử, lời của đại ca ta mày có nghe thấy không đó?
Tao Là Một Con Trâu nói với Mộ Dung Tiểu Thiên.
– Hình như là ta tới trước thì phải.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhíu mày.
– Đến trước thì làm quái gì, anh tao bảo lăn thì thì phải lăn đi.
Tao Là Một Con Hổ lấy kiếm chỉ vào mặt Mộ Dung Tiểu Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên lửa giận bốc lên, điên cuồng hét nói:
– Bố mày không đi đấy, bọn mày là đám súc vật nào, có bản lĩnh thì lăn qua đây với tao.
– Mẹ nó, chém hắn, giết hắn quay về lv 0 luôn.
Tao Là Một Con Ngựa huy kiếm muốn xông lên.
Tao Là Một Con Chuột phất tay nói:
– Không cần, mày giết nó, nó quay về lv 0 cũng chỉ mất một ngày luyện là tới được lv như bậy giờ. Hiện giờ game này vừa mới bắt đầu, không chỉ việc giết người chơi bị dính điểm tội ác, sau đó, PK người chơi ở Tân Thủ Thôn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Tao Là Một Con Chuột cười giảo hoạt nói:
– Chúng ta cứ cướp quái của hắn, chờ khi hắn động thủ trước, khi đó chúng ta đang lúc phòng vệ, sau đó là giết hắn.
Những người khác đều gật gật đầu, cho rằng có đạo lý. Cũng không thèm để ý tới Mộ Dung Tiểu Thiên, ào ạt xong lên chém giết ngựa quái.
Đừng nhìn đám người này tên tuổi chẳng ra gì, kỹ thuật điều khiển của bọn chúng rất không tồi, phối hợp tương đối ăn ý, xem ra cũng là những người chơi có thâm niên.
Bọn họ chẳng những có thể giết quái nhanh, hơn nữa, có thể phối hợp rất ăn ý vây Mộ Dung Tiểu Thiên ở bên trong, căn bản không cho hắn đánh quái.
Mộ Dung Tiểu Thiên đã phẫn nộ rồi, dã tính bấy lâu thoáng chốc bộc phát, biểu hiện ra cái loại tính tình bất cần đời.
Mộ Dung Tiểu Thiên giơ ngón tay cái lên, khóe mắt cay nghiệt nhìn qua mọi người nói:
– Được, bọn mày hay lắm, bố mày mà không trả thù được cái này, sẽ không phải là Mộ Dung Tiểu Thiên.
Không để ý tới vẻ mặt châm biếm của đám người kia, Mộ Dung Tiểu Thiên di chuyển hai chân chạy về Tân thủ thôn?
Quyển I: Thương Mang
Tác giả: Quan Trào
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!