Điêu Cốt Sư
Chương 43: Cực kỳ nguy hiểm
Dịch:Kidlove
Milos như một con liệp báo bay trong mưa đạn, động tác nhanh nhẹn, gió lạnh thổi bên tai, máu toàn thân đều sôi trào khiến hắn khó mà tự kiềm chế sự đột phá cực hạn khoái cảm.
Hắn lệch thân túm chặt cổ tay địch nhân và lắc một cái, một tay khác thì bóp chặt cổ kẻ đó, sau đó dùng sức một cái cắt bỏ một mạng sống. Hắn nhanh chóng nhặt súng RD rơi trên mặt đất, xoay người bắn chết một kẻ đánh lén.
Vũ khí của nhóm người này khiến hắn kinh dị, không chỉ có tốc độ bắn nhanh còn có uy lực kinh người, cho dù không bắn trúng chỗ yếu hại thì với hiệu quả của cường lực ăn mòn cũng đủ xuyên thủng bụng người.
Milos ý thức được, tuyệt đối không thể để đối phương bắn trúng, nếu không tính mạng của hắn khó mà bảo toàn. Milos với vũ lực cường hãn còn cần phải cẩn thận mọi thứ, huống chi những binh lính của hắn càng không cần nhiều lời, chỉ có thể mượn núi đá cây cối che chở, một bên vừa né tránh, một bên vừa tìm cơ hội phản kích.
“Tiếp.” Milos giành được súng Rd ném cho binh lính gần hắn nhất, sau đó lại nhanh chóng nhằm tới một mục tiêu khác.
Lấy thân pháp của hắn, chỉ cần gần người liền có cơ hội đánh trả địch nhân. Cho nên trong trận cận chiến đánh giáp là cà, súng RD không có nhiều tác dụnglớn với hắn.
Những binh lính hắn mang theo lần này đều là tinh binh (binh lính giỏi nhất), dưới sự tổ chức chỉ huy và võ lực của hắn, sức chiến đấu hết sức kinh người, hơn hẳn mấy lần so với địch nhân có lực lượng chiến đấu ngang hàng. Binh lính Lan tước bị sự cường hãn của bọn họ mà kinh sợ một phen, hơn nữa vũ khí liên tiếp bị đoạt, ưu thế hỏa lực đã bắt đầu nghiêng ngả.
Ngay khi đám người Milos đang chiếm thế thượng phong thì tiếp viện đối phương đột nhiên xuất hiện, đánh bọn họ một cái không kịp trở tay. Mấy tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai Milos, binh lính bắt đầu xuất hiện thương vong nghiêm trọng, trận hình bị phá loạn, vốn đang chiếm ưu thế lập tức tan biến không còn dấu vết.
Mắt thấy địch nhân vây quanh bọn họ, trong lòng Milos vừa động, từ trong lòng lấy ra một đồ vật mà bất ngờ chính là sất hổ cốt bội An đưa ra hắn.
Ánh sáng cốt bội chợt lóe lên, một quang ảnh hóa thành con bạch hổ thật lớn nhan chóng xông về phía binh lính Lan Tước. Ngay sau đó truyền tới từng tiếng kinh hô hết đợt này tới đợt khác từ bốn phía, công kích mãnh liệt đột ngột dừng lại.
Milos nhân cô hội này, một lần nữa tổ chức binh lính và hạ mệnh lệnh phá vòng vây. Địch nhân tiếp viện tăng lên nhóm lớn, khả năng là muốn một lần tiêu diệt hết bọn họ. Vì thế, hắn lập tức thay đổi kế hoạch, lựa chọn phá vây và phân tán rút lui. Sất ổ cốt bội có khả năng công kích tinh thân, có thể gây hỗn loạn trong đội ngũ địch nhân trong thời gian ngắn ngủi, tuy rằng chỉ có vài phút kẽ hở nhưng cũng đủ để bọn họ phá vòng vây.
Milos mang theo hai người lính lao ra khỏi vòng vây và bỏ chạy về phía Tây Nam. Đang lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy lưng mình phát lạnh, thân thể rất nhanh theo bản năng nghiêng người chợt lóe, một chùm ánh sáng lao qua bên tai hắn, ở khoảng cách gần có thể cảm nhận được nhiệt độ cao của nó, sau đó bắn trúng vào một người lính cách hắn không xa ở phía trước.
Bính lính bị bắn trúng vào gáy không phát ra tiếng kêu thảm thiết đã ngã xuống đất bỏ mình.
Tay súng bắn tỉa!
Trong đầu Milos và bính lính khác đồng thời hiện ra mấy chữ này. Bọn họ nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, tầm mắt khi dừng ở trên người binh lính đã chết kia không khỏi hít ngược một hơi lạnh. Chỉ thấy toàn bộ đầu binh lính kia bị ăn mòn thành lỗ to như ngón tay cái, hình dạng đáng sợ, vừa rồi chùm sáng kia là xuyên qua c vài cây từ sâu trong rừng.
Sắc mặt Milos ngưng trọng, hơi lo sợ chướng ngại tay súng bắn tỉa người kia. Đang định nhắc nhở binh lính mau chóng rời đi thì đã lại thấy một chùm sáng xuyên qua nham thạch tới chính giữa ngực hắn.
Milos mím chặt đôi môi, chỉ có thể trơ mắt nhìn một người lính chết ở trước mặt hắn.
Sắc mặt hắn âm trầm, kiềm chế lửa giận, hắn ngưng thần tĩnh khí để nhanh chóng tìm kiếm vị trí của đối phương.
Ở sườn núi cách 1000 mét có một người đàn ông đầu bạc cầm súng đang thẳng tắp nhắm chuẩn vị trí của Milos, đôi mắt đỏ sậm lệ ra ánh sáng lạnh lùng.
Vèo!
Chùm sáng thứ ba như mũi tên nhọn bắn ra rất nhanh.
Song, vốn là một phát súng không thể thất bại lại bị thất bại. Milos như có khả năng đoán ra đường đi của súng mà tránh thoát công kích một ly.
Trong mắt Túc Vũ hiện lên sự kinh ngạc. Lần đầu tiên có thể nói là trùng hợp, nhưng lần thứ hai thì không cách nào có thể dùng từ trùng hợp để giải thích. Người đàn ông kia có năng lực đoán trước nguy hiểm và năng lực phản ứng đều vượt qua phạm trù bình thường.
“Trung tướng Milos, ngài mau đi đi, tôi tới yểm hộ (che chở) ngài. Một người lính từ bên kia xông tới, lớn tiếng hô với Milos.
“Không…” Milos không kịp ngăn cản, người lính kia đã bị một phát súng nát đầu.
Sát ý mãnh liệt lộ ra trong mắt Milos, hắn biết mục tiêu đối phương là mình liền không hề chần chừ, lựa chọn phương hướng ngược với những binh lính khác mà chạy.
Tay Túc Vũ cầm súng ngắm bắn cũng không bởi vì hai lần thất bại mà hoảng loạn, hắn vẫn như cũ vững vàng nhắm chuẩn Milos. Đại não nhân loại có phản ứng tốc độ rất nhanh, phản ứng thân thể cũng có cực hạn. Nam nhân kia có lẽ có thể tránh thoát một kích nhưng lần thứ hai, thứ ba thậm chí lần thứ tư thì sao?
Túc Vũ tập trung tinh thần lắng nghe tiếng gió bốn phía, một lát sau, con ngươi co rụt lại và dùng sức bóp cò.
Vèo vèo vèo liên tục ba tiếng, ba chùm sáng như lưỡi dao cắt qua không khí, bay tới hướng Milos.
Milos đột nhiên bổ nhào về phía trước, lăn một vòng trên mặt đất và thành công né tránh chùm sáng thứ hai nhưng chùm sáng thứ ba lại trúng vai trái của hắn.
Hắn kêu lên một tiếng, miệng vết thương vai trái theo mắt thường nhìn thấy nhanh chóng có dấu hiệu ăn mòn. Ánh mắt hắn trầm xuống, đang do dự có nên cắt bỏ chỗ thịt thối rữa hay không thì phật châu trên cổ tay hắn đột nhiên phát ra một ánh sáng trắng mỏng manh chậm rãi bám lên trên miệng vết thương dần dần chậm lại tốc độ ăn mòn.
Milos nhìn cốt châu trên tay mình, ánh mắt lạnh lùng băng giá lộ ra vài phần dịu dàng. An, cô ấy lại cứu hắn một lần, về sau không biết nên hồi báo phần ân tình này thế nào đây.
Hắn không có quá nhiều thời gian để xúc động, vẻ mặt nghiêm túc và tiếp tục chạy trốn.
Tử thần còn đang đuổi sát ở sau lưng, hắn lại dự cảm công kích tiếp theo của đối phương, bản thân sợ rằng khó có thể tránh thoát. Đang lúc máu toàn thân hắn đều sắp đọng lại thì cũng là lúc công kích lần thứ tư tới.
Vèo vèo vèo vèo, chùm tia sáng thứ tư hầu như đã phong tỏa tất cả lối thoát của Milos.
Lần này thật sự phải kết thúc sao? Không, còn có cơ hội, nhất định còn có cơ hội!
Kim mang (ánh mắt màu vàng) trong mắt Milos chớp động, gân xanh nổi lên, hô hấp ngưng trệ một cái, bốn phía tất cả như đang trở nên cực kỳ chậm chạp. Trong đầu hắn hiện ra một bức hình quỷ dị, lá cây lay động, dòng khí biến hóa, quỹ đạo chùm tia sáng, toàn bộ đều có thể thấy rõ ràng.
Bước chân Milos nhẹ dịch, thân thể vặn vẹo quỷ dị xuất hiện, từ trong quỹ đạo (Đường đi) của chùm tia sáng xuyên qua một khe hở.
Ở trong mắt Túc Vũ, Milos giống như đột nhiên biến mất, rồi sau đó lại đột nhiên xuất hiện, vừa ẩn vừa hiện, thế nhưng có thể tránh thoát công kích chùm tia sáng!
Không, cũng không phải hoàn toàn tránh thoát, kích cuối cùng kia bắn trúng đùi phải Milos. Ngay sau đó liền thấy hắn một cước đạp không trung, từ phía trên thác nước rơi thẳng xuống và biến mất trong tầm nhìn bắn tỉa của Túc Vũ.
Thần sắc Túc Vũ lạnh lùng, lần đầu tiên hoài nghi kỹ năng đánh lén của mình. Hắn sử dụng chính là loại vũ khí nguồn năng lượng kiểu mới, cho dù không trúng chỗ yếu hại thì mục tiêu hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ, hắn cho tới nay chưa từng thất bại, thường thường chỉ một kích hẳn phải chết. Duy chỉ có lần này, hắn có chút không xác định được. Không chỉ bởi vì năng lực biểu hiện của Milos mà còn vì sau khi hắn chịu một phát súng vẫn có đủ lực hành động. Một phát súng cuối cùng kia lại càng thể hiện năng lực không thể tưởng tượng được.
Túc Vũ cảm thấy nếu Milos lúc này đây còn có thể sống sót, tất nhiên sẽ trở thành mối hiểm họa lớn* của trung tướng Lan Tước.
Nguyên văn là: Đại họa tâm phúc
Chỉ mong hắn an nghỉ dưới lòng đất, vĩnh viễn không trở lại.
Túc Vũ cõng súng ngắm bắn nhảy xuống đồi và biến mất ở sâu trong rừng cây…
Phù phù một tiếng, Milos rơi vào trong hố sâu.
Toàn thân hắn mệt mỏi, miệng vết thương đau nhức, dần chìm sâu vào trong nước, ý thức thì dần dần mơ hồ. Ngay khi sắp mất đi ý thức, trong tầm mắt hắn mơ hồ xuất hiện một khối xương trắng.
An… Không biết vì sao, vừa rồi Milos vẫn luôn cạy mạnh chống đỡ đột nhiên liền thả lỏng người, hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt…
Đút, chớ có choáng váng nhé! An một bên kéo cánh tay hắn.
Sớm không choáng váng muộn không choáng váng, chờ cô lội tới thì hôn mê. Anh nói xem anh có phải là cố ý hay không?
An kéo hắn, cố sức bơi lên trên mặt nước, đồng thời cũng gọi Kim Mao cách đó không xa: [thân, mau tới giúp tôi một tay nào!]
Kim Mao liếc mắt nhìn Milos một cái, khạc ra một chuỗi bong bóng, sau đó tự nhiên bơi tới.
Gia hỏa này, lúc cần hắn xuất lực thì lại chạy trốn cô!
An không có biện pháp chỉ có thể lãng phí một miếng cốt điêu chữ “Giúp đỡ” mới có thể cứng rắn đưa Milos bơi vào trong bờ.
Sau khi lên bờ, An mới phát hiện tình huống của Milos không ổn, vai trái và đùi phải đều bị ăn mòn nghiêm trọng, mặc dù có phật châu hộ thể nhưng bị ăn mòn kéo dài nên tốc độ khôi phục cực kỳ chậm chạp. Nhưng hắn có thể giữ lại tính mạng cũng coi như trong bất hạnh gặp may mắn rồi.
Cô gọi Kiền Kiền tới để vác hắn tới căn cứ địa của cô.
Vốn là kế hoạch của cô đã hoàn thành, lúc đang công thành lui thân thì lại xuyên qua Hi Khắc Tư nhìn thấy Milos gặp nguy hiểm. Chờ khi cô đuổi tới cũng chỉ kịp tìm thấy Milos bị trọng thương.
Hi Khắc Tư vẫn còn đang tuần tra ở trong rừng cây, người Lan Tước vẫn đang truy tìm tung tích đám người Milos. Bính lính Milos bị chết hơn nửa, chỉ có le que vài mống thành công chạy thoát. Duy nhất an toàn không bị lừa gạt là mấy người Âu Mạc và Nadine, bên người bọn họ tụ tập một đám dã thú, có sự bảo vệ của chúng mới có thể thuận lợi trở lại căn cứ.
Nếu so sánh, thì bên Lan Tước tổn thất hiển nhiên là nhiều hơn. Hắn không chỉ mất đi nhà xưởng ngầm xây dựng mấy năm, mà quặng Hồng Huyết nguyên tố nguồn năng lượng mới cũng bị cướp sạch không còn một mống, tất cả tài liệu liên quan tới nghiên cứu quặng Hồng huyết cũng bị hủy sạch, hơn nữa thân binh bị chết gần trăm người nhưng vẫn không thể một lưới tóm sạch đám người Milos.
“Hắn đã chết sao?” Lan Tước thấy Túc Vũ trở vè, lạnh giọng hỏi.
“Không xác định.” Túc vũ lạnh nhạt trả lời: “Tôi chỉ bắn trúng vai và chân của hắn.”
Lan Tước đầu tiên là nhíu mày, ngay sau đó giãn ra: “Vậy là đủ rồi. Cho dù hắn may mắn sống sót cũng sẽ biến thành một phế nhân.”
Túc Vũ từ chối cho ý kiến, nhưng không có nói nhiều.
“Trung tướng Lan Tước, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một sĩ quan hỏi: “Đem tất cả nghiên cứu viên và đám thợ mỏ về căn cứ sao?”
Lan Tước hỏi: “Thợ mỏ hiện tại đang ở tầng thứ hai sao?”
“Đúng vậy.”
“Ừ, triệu tập tất cả nghiên cứu viên, chúng ta chuẩn bị trở lại căn cứ.”
“Vậy còn thợ mỏ?”
Lan Tước sửa sang lại cổ áo, thanh âm bình thản nói: “Đóng kín tất cả cửa ra, khởi động thiết bị tự hủy.”
Sĩ quan nghe vậy, nhất thời cảm thấy sống lưng chợt lạnh, hàn khí đâm thẳng vào trong tim.
P/s: Cái tên Lan Tước này thật dã man, bao nhiêu thợ mỏ. Không biết An có cứu nhóm người này hay không? Không thì thu phục thành tộc khô lâu cũng được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!