Nhất Phẩm Phong Lưu - Chương 58: Tên phản đồ mắt to, mày rậm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Nhất Phẩm Phong Lưu


Chương 58: Tên phản đồ mắt to, mày rậm


Mạc Ngôn lái xe vào một quán cà phê.

Không gian quán cà phê này không lớn nhưng thật là yên tĩnh, âm nhạc thư thái lẫn mùi cà phê

Mạc Ngôn vừa đi vào, chỉ thấy phía trong cùng có người đang nhìn mình vẫy chào.

Mạc Ngôn đi qua cười nói:

– Đại ca, anh chơi ngầm đấy à?

Đại Lý liếc mắt đang muốn nói chuyện, thì thấy cô phục vụ đi tới, vì thế đã sửa lời nói:

– Một ly cà phê, phiền cô nhanh một chút. Cám ơn!

Mạc Ngôn cười ngồi xuống, cũng không vội nói chuyện, chờ sau khi cô nhân viên kia đưa cà phê đến rồi mới hỏi:

– Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?

Đại Lý nói:

– Tìm cậu gấp như vậy là có 2 chuyện, đều là đại sự.

Mạc Ngôn hỏi:

– Chuyện đại sự gì? Chẳng lẽ còn có chuyện lớn hơn chuyện tối hôm qua sao?

Đại Lý nói:

– Cậu đừng ngắt lời, nghe tôi nói trước đã… Không dấu gì cậu, tôi tìm cơ hội chạy ra ngoài rồi phải nhanh chóng trở về nữa.

Mạc Ngôn có chút kinh ngạc, xem bộ dạng này hình như có cái gì đó đã xảy ra.

Đại Lý nói:

– Thực ra hai chuyện này cũng đều liên quan đến chuyện tối hôm qua. Chuyện thứ nhất, sau khi phát sinh chuyện tối qua cục quốc phòng đã thành lập tổ điều tra. Chuyện này rất bí mật, vốn tôi không nên biết nhưng nằm trong Thất Xử hơn nữa Tiểu Âm và lão Trịnh cũng nằm trong tổ điều tra, sau đó chuyện thứ 2 phát sinh, cho nên nửa tiếng trước tôi bị thu nạp làm thành viên. Đương nhiên chỉ là chân chạy, không phải là thành viên quan trọng của tổ.

Mạc Ngôn nói:

– Cái này bình thường mà? Anh…

Hắn còn chưa dứt lời, Đại Lý liền trừng mắt nói:

– Nói qua cho cậu đừng ngăn, cậu không thể nghe tôi nói hết sao?

Mạc Ngôn dở khóc dở cười, nói:

– Được, được, anh nói đi. Bây giờ anh không lên tiếng em tuyệt đối không mở miệng.

Đại Lý hút điều thuốc nói tiếp:

– Cậu nói đúng đây, thành lập tổ điều tra là chuyện rất bình thường, bị cậu giày vò như vậy đổi lại là ai cũng không dám điều tra. Người của Quốc phòng đến Thất Xử tôi cũng đoán được kết quả này. Thực ra lúc ấy tôi không để trong lòng. Chuyện tối ngày hôm qua, trời biết, đất biết, cậu biết, tôi biết, chỉ cần tôi không mở miệng thì bọn họ không thể điều tra được gì nhưng có một chuyện tôi không ngờ đến…

Nói đến đây, anh ra lấy điện thoại ra lên mạng, sau đó để xuống trước mặt Mạc Ngôn, nói:

– Đừng nói là tôi không ngờ đến chứ cậu cũng không ngờ đến đâu.

Mạc Ngôn nhìn di động, nói:

– Đây là cái gì?

Đại Lý nói:

– Cậu tự xem đi, kia là tần số …

Mạc Ngôn trượt ngón tay, mở điểm mà Đại Lý nói chỉ nhìn thoáng qua mày hắn đã nhăn lại.

Đại Lý nói:

– Tần số này nửa tiếng sau sẽ xuất hiện, còn chưa truyền ra, nhiều nhất nửa tiếng nữa tần số này lan ra sẽ láo động trong phạm vi lớn. Không có cách nào, tần số nhìn là hỏa điểu phóng nhanh ảnh hưởng lớn,

– Em, sao lại bị người ta chụp được?

Mạc Ngôn nhìn thấy trên màn hình kia không giống người, trong lòng hắn ít nhiều bực bội. Cũng may là hình ảnh bị thu là ban đêm không rõ, nhưng thực ra không cần lo lắng người khác máy móc. Nhưng bất kể thế nào thì cái này vẫn là manh mối, tuy chưa thể uy hiếp nhưng luôn là cái tai họa ngầm.

Đại Lý liếc mắt, cười mà như không nói:

– Thật không nhìn ra, cậu… Thào nào tối hôm qua sống chết không chịu nói, nếu không có tần số nhìn này không chừng tiểu tử cậu đã lừa tôi rồi. Nói đi, cậu bị Tri Chu cắn còn bị vị ấy nghiên cứu tiêm ghen quái nhân tiến hóa?

Mạc Ngôn cười nói:

– Vô nghĩa, nếu 5 tuổi mỗi ngày anh đã luyện công 8 tiếng kiên trì mười mấy năm thì động tác này có thể dễ dàng làm được.

Đại Lý nửa tin nửa ngờ:

– Thật ư?

Mạc Ngôn liếc mắt nói:

– Anh đến thẩm vấn hay là nói chuyện đây?

Đại Lý nói:

– Được, chuyện này sau này sẽ hỏi cậu từ từ, chúng ta nói tiếp vào chuyện chính… Chuyện thứ nhất đã nói xong, tóm lại tần số nhìn này là một tai họa ngầm, tôi vội tìm cậu là để nhăc nhở cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cực kì cẩn thận, chúng ta vẫn để lại rất nhiều manh mối, nói ví dụ như cánh tam giác, tôi còn thuận miệng nói ra đến vợ còn phòng khám cùng với Tỉnh sảnh theo dõi chúng ta. Nếu điều tra ra, chưa đến 3 ngày hai chúng ta sẽ toi.

Mạc Ngôn khẽ nhíu mày nói:

– Nghe anh nói đúng là có chút phiền toái rồi. Anh có cách gì giải quyết không?

Đại Lý buông tay nói:

– Hai chữ : Không có.

Mạc Ngôn bĩu môi nói:

– Em xem bộ dạng này của anh không giống như lo lắng thực sự gì cả?

Đại Lý cười to nói:

– Tôi có thể đảm nhận được gì? Thủ phạm chính là cậu, nhiều nhất tôi cũng chỉ xem như tòng phạm. Hơn nữa, trong chuyện này chúng ta còn có công, nếu như đúng là bị điều tra ra nói không chừng lạin còn được huân chương nữa đấy.

Vẻ mặt của Đại lý vui sướng khi thấy người khác gặp họa, xem biểu hiện của anh ra hình như còn ước gì được điều tra ra nữa.

Mạc Ngôn nói:

– Nhìn bộ dạnh anh vui sướng khi người ta gặp họa kìa, đừng quên, chính anh đã thế không nói ra đấy.

Đại Lý cười hì hì nói:

– Đương nhiên là tôi không nói, chính là không chịu nổi người khác có thể điều tra ra mình. Đừng quên, Đỗ Tiểu Âm chính là thành viên của tổ điều tra…

Dừng lại một chút, anh ta thu hồi lại khuôn mặt tươi cười nói:

– Được rồi, không đùa với cậu nữa. Tần số nhìn này dù là tai họa ngầm nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy. Tam giác cánh là loại bình thường, trong tay tỉnh A còn có ít nhất mấy ngàn cái. Tối hôm qua, chúng ta lấy cớ dời đi tôi cũng đã nói qua với lão Trịnh, nếu có người hỏi thì nói đi nửa đường bụng không đau nữa không khám được. Đến nỗi này thì cũng không cần lo lắng đến camera, chỉ cần không nghi ngờ đến cậu thì ai đi thăm dò cậu làm gì? Tôi vội tìm cậu, cậu cũng không cần có áp lực, lui vạn bước không phải còn có tôi là nội ứng hay sao?

Chuyện vừa rồi không phải Mạc Ngôn kinh hãi mà tâm tư còn trong suốt, Đại Lý nói thực ra cũng đã sớm rõ ràng, cái gọi là hơn thua không quan tâm có tĩnh khí, đúng hiện tại là hắn đang vào tâm cảnh.

– Công phá thành lũy dễ dàng nhất là từ bên trong.

Nhấp một ngụm cà phê, hắn thở dài:

– Lời này có chút đúng.

Đại Lý liếc mắt nói:

– Lời này của cậu là ý gì? Mắng tôi là nội gián đúng không? Cậu có tin tôi sẽ bán cậu không hả? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Mạc Ngôn cười nói:

– Được rồi, em thừa nhân của anh còn không được sao? Nói chuyện thứ 2 đi.

Sắc mặt Đại Lý nghiêm lại:

– Từ Đức Phát đã chết.

– Cái gì?

Mạc Ngôn kinh hãi nói:

– Hắn ta chết rồi, sao lại chết?

Đại Lý nói:

– Hai tiếng trước, uống thuốc độc tự sát…

Mạc Ngôn thốt lên:

– Có mập mờ bên trong.

Đại Lý cười khổ:

– Cái này cần cậu nói sao?

Mạc Ngôn đang muốn hỏi quá trình cụ thể thì chợt nhớ đến một chuyện nói:

– Vậy còn Triệu Việt? Các anh xử lý thế nào?

– Đừng nói nữa…

Đại Lý thở dài nói:

– Tối hôm qua, sau khi mang Từ Đức Phát về,vì y đả bắn thương Nam Hồ chuyện xảy ra trên đường, nên không cần xử lý vội. Nhanh nhất 1 ngày chúng ta sẽ tiến hành thẩm vấn bước đầu, tuy y nói ra này nọ nhưng không được chứng minh qua thực tế. Qúa trình hỏi y đưa ra 2 yêu cầu, một là yêu cần phải cam đoan người nhà y được tuyệt đối an toàn, thứ 2 là yêu cầu qua trình thẩm phán phải để y tự thú, cùng với biểu hiện lập công. Nói tóm lại là cho y một con đường sống. Chỉ có như vậy, y mới bằng mòng khai ra Triệu Việt. Cậu cũng biết, có nhiều thứ chúng ta không thể đáp ứng trực tiếp cho y được, cho nên định kéo hắn. Nhưng có ít khẩu cung cũng đủ để chúng ra có biện pháp khống chế với Triệu Việt. Nhưng Từ Đức Phát chết thì chúng ta chỉ có thể thả người…

Mạc Ngôn ngẩn ra nói:

– Đợi một chút, em không nghe lầm đấy chứ, anh mới nói là thả người?

Đại Lý gật đầu nói:

– Đúng vậy, chính là thả người.

Mạc Ngôn ngạc nhiên:

– Theo như quy định, cho dù là không bắt được y thì ít nhất cũng có thể giam giữ hắn 24 giờ.

Đại Lý cười khổ nói:

– Ai dám? Đại Sảnh còn nhận được điện thoại của Tôn Tử, hơn nữa người ta còn có luật sư, được coi như kim bài…

Dừng lại một chút, anh ra bỗng nhiên cười kì quái:

– Thực ra , cái này đối với cậu là chuyện tốt.

Mạc Ngôn ngạc nhiên:

– Sao lại nói thế?

Đại Lý nói:

– Không phải tôi vừa mới nói cho cậu rồi sao, cũng vì chuyện thứ 2 này mà tôi bị vào tổ điều tra.

Mạc Ngôn là người thông minh, lông mi giương lên:

– Anh là nói, tịnh án sao?

Đại Lý cười khì khì, nói:

– Đúng vậy, tịnh án, Nam Hồ trên đường đã nói là Từ Đức Phát bắt đầu, bây giờ đã chết ,còn bang cướp tam giác kia ngoài một người đần độn ra đều đã chết. Cậu nói xem, tổ điều tra sẽ bỏ qua Từ Đức Phát mà đi sâu vào Triệu Việt sao? Không chỉ sẽ bỏ qua hơn nữa bây giờ y đã bị liệt vào mục tiêu điều tra, trước hết là biết cường bạo sau đó là giết Từ Đức Phát, đây là giết người diệt khẩu. Này, đừng thấy y bây giờ đắc ý bị Quốc phòng điều tra không chết cũng bị lột da.

Mạc Ngôn lắc đầu, em tưởng chuyện đã chấm dứt không ngờ chuyện lại phát sinh như vậy.

Đại Lý tiếp tục nói:

– Tôi vội vã tìm cậu, chủ yếu là nói cho cậu biết hai chuyện, nhắc nhở cậu chuẩn bị tâm lý, cũng là nói để cậu biết nều tổ điều tra có hỏi cậu tôi sẽ chủ động xin đi giết giặc. Nhưng theo quy định đến lúc đó khẳng định là không chỉ có mình tôi, đến lúc đó biểu hiện của cậu cũng tốt một chút đừng có lộ liễu.

Hai người nói chuyện khoảng 20 phút một ly cà phê cũng không uống hết. Đại Lý đã vội vàng dời đi.

Thấy bóng lưng của anh ta, Mạc Ngôn không nhịn được cười nói:

– Thật là không ngờ, người này mắt to mày rậm lại cũng có thể là một tên phản đồ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN