Em Cứ Thích Anh Như Vậy - Chương 1-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Em Cứ Thích Anh Như Vậy


Chương 1-1



Editor: Vũ Vũ

Máy bay “Phanh” một tiếng đáp xuống mặt đất, quán tính khiến tất cả mọi người đổ về phía trước, trong không gian an tĩnh của khoang hạng nhất đột nhiên vang lên vài tiếng mắng chửi.

Nửa giờ sau, Hoắc Từ lấy được túi hành lí màu đen của mình, cô xoay người, đi về phía thang máy.

Lúc tới đây, cô tự mình lái xe tới cho nên hiện tại chiếc xe đang ở dưới bãi đỗ xe của sân bay.

Đúng lúc này, từ phía sau chợt truyền tới vài tiếng gọi, Hoắc Từ không dừng lại, cô bước thẳng về phía trước, mãi đến khi có người phía sau đuổi theo.

“Mỹ nữ, đã trễ thế này rồi để tôi đưa cô đi.” Là một người đàn ông ăn mặc thời thượng, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu nâu nhạt, dáng người cao gầy, bộ dạng anh tuấn.

Hoắc Từ lạnh nhạt nhìn hắn: “Không cần.”

Hắn không hề nghĩ rằng cô sẽ lạnh lùng từ chối như vậy, lập tức bật cười: “Vừa rồi trên máy bay, tôi và cô ngồi cạnh nhau, chúng ta còn nói chuyện phiếm với nhau nữa. Cô yên tâm đi, tôi không phải là người xấu, dù sao hiện tại cũng muộn rồi khó bắt xe lắm, xe tôi ở bãi đỗ xe phía dưới thôi.”

Hắn ta vừa nói vừa cười nhạt nhẽo, trong ánh mắt mang theo ý cười chắc chắn, hẳn là chuyện này hắn đã làm qua không ít lần.

Hoắc Từ ngay cả cười cũng lười, cô đẩy hành lí hướng thẳng tới thang máy.

“Nghe khẩu âm, cô là người Bắc Kinh sao? Trước đây, tôi vẫn luôn ở Pháp, một năm khó có được vài lần về Bắc Kinh. Phải rồi, tôi trông cô vô cùng quen mắt, dáng dấp rất giống với nữ minh tinh nọ.”

Khi nãy vừa lên máy bay, hắn ta đã bắt đầu đơn phương ồn ào, “chuyện phiếm” mà hắn nhắc tới cũng chính là chuyện này.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy vừa vặn mở ra, lúc này là mười hai giờ ba mươi phút sáng, trong thang máy vắng tanh không một bóng người. Hắn ta bấm tầng hai, thấy Hoắc Từ đứng im không bấm số tầng, tự cho là cô đã đồng ý ngữ khí của hắn liền trở nên ám muội.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Hoắc Từ bước ra trước, cô hướng thẳng tới khu F, người phía sau đang muốn nói chuyện với cô, lại kì quái suy nghĩ, làm thế nào mà cô biết xe hắn đỗ ở khu F.

“Xe của tôi đỗ ở đây, đến đây, đưa cho tôi hành lí của cô. Người cô gầy thế này, mang theo túi hành lí lớn không mệt sao.”

Hắn ta đứng cạnh một chiếc Cadillac, chiếc xe này hắn mới mua 2 tháng trước, tiêu tốn gần 70 vạn.

Chiếc xe chính là một tấm danh thiếp tốt của đàn ông, khoe khoang thế nào cũng không bằng đi một chiếc xe tốt khiến người khác phải tín phục.

Hắn vẫn một mực nói, Hoắc Từ trực tiếp bước qua, cách hai chỗ đậu chiếc Cadillac thì dừng lại. Từ trong túi xách, cô lấy ra một chiếc chìa khóa, tích một tiếng đèn xe trước chợt sáng lên một cái.

Hoắc Từ không mở cốp, cô trực tiếp kéo hành lí ra chỗ ngồi phía sau, nhấc lên, nhét vào. Hoắc Từ cao 1m72 nhưng khung xương lại hẹp, tay chân đều dài nên nhìn có vẻ mong manh yếu đuối.

Hắn ta đờ đẫn, giương mắt nhìn cô gái trước mặt.

Hoắc Từ vòng lên phía trước, tới vị trí điều khiển, cô mở cửa, lên xe, khởi động, rời đi, một loạt động tác liền mạch diễn ra.

Sau khi chiếc xe đi qua thì để lại một tầng khói, người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ, tức giận mắng một câu: “Mẹ kiếp”

Đó là G65AMG, giá thị trường 370 vạn, số lẻ thôi cũng đủ để mua xe của hắn rồi.

***

Thời điểm Hoắc Từ trở về, toàn bộ tiểu khu đã là một mảnh an tĩnh. Bảo vệ thấy cô, lập tức mở lan can, ra hiệu cô có thể đi vào.

Về đến nhà, Hoắc Từ thuận tay bật một loạt công tắc, các loại đèn treo, đèn trần từ hành lang tới phòng khách đồng loạt sáng lên. Lọt vào mắt là một mảnh thuần trắng, trừ bỏ màu trắng cũng chỉ điểm xuyết vài chấm màu đen.

Tất cả đều sạch sẽ, xem ra thời gian cô không có ở đây, hẳn là người đại diện đã dọn dẹp qua căn phòng.

Chân trần tiến vào phòng tìm quần áo, Hoắc Từ tiến thẳng tới phòng tắm.

Cô ngâm mình trong dòng nước ấm, dòng nước mềm mại như những tấm lụa sa tanh, lướt qua từng tấc trên cơ thể, mọi cảm giác mệt mỏi do bay đường dài cũng hoàn toàn biến mất. Hoắc Từ ghé người vào thành bồn tắm, cô ngước nhìn cảnh sắc bên ngoài chiếc cửa sổ, độ cao 28 tầng đủ để cô ngắm nhìn toàn cảnh thành phố.

Rạng sáng, phố thị ồn ào, phồn hoa cùng chỉ còn một vài ánh đèn, cả thành phố chìm trong sự im lặng.

Tắm rửa xong, Hoắc Từ chân trần bước ra ngoài, cô khoác một chiếc áo sơ mi lụa trắng chỉ thắt hai nút, lộ ra chiếc áo ngực màu đen bao lấy hai khỏa mềm mại trắng nõn như ngọc, chiếc quần dài rộng thùng thình quét đất.

Trên cổ là một chiếc khăn lông màu trắng, nước từ mái tóc dài không ngừng chảy xuống, Hoắc Từ ghét âm thanh của máy sấy cho nên chưa bao giờ cô sấy tóc.

Hoắc Từ ngồi xuống chiếc ghế sofa màu trắng, một bên cô xoa tóc, một bên cầm lấy chiếc điện thoại di động trên bàn trà.

Là một nhiếp ảnh gia, cô có phòng làm việc riêng nên thời gian công tác cũng tự do, hàng năm ra ngoài đều là chuyện thường xảy ra.

Người tìm tới cô chụp ảnh quá nhiều, mức giá cô đưa ra lại cao cho nên mỗi ngày kiếm được đều là tiền, không có ai lại gây khó dễ với tiền bạc.

Thời điểm Hoắc Từ còn chưa về nước, người đại diện đã sắp xếp lịch trình cho cô. Cũng may từ trước tới giờ cô luôn đúng giờ, nói nghỉ phép tới ngày nào tuyệt đối không kéo dài thêm.

Cô tùy tiện nhắn cho người đại diện một tin: Đã trở lại, thời gian làm việc như cũ.

Một phút sau, Mạc Tinh Thần gọi điện tới. Cô ấy là bạn cùng phòng từ hồi còn học đại học của Hoắc Từ, tài khoản weibo có trăm vạn fans theo dõi, một mạch đi theo cô tới tận bây giờ, nắm trong tay nhiều loại tin tức, thu về biết bao fans hâm mộ.

Hoắc Từ chuyển điện thoại, mở loa to, bắt đầu dùng khăn lau tóc.

Tóc của cô vừa dày lại dài, chăm sóc có chút phiền phức, nhưng từ trước tới giờ cô chưa bao giờ có ý định đem mái tóc dài cắt đi bởi ba cô đã từng nói cô gái nhỏ thắt bím tóc mới đẹp.

Cô gái nhỏ? Hoắc Từ cười nhạo một tiếng, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ nhưng lời của Mạc Tinh Thần.

Bên kia điện thoại, Mạc Tinh Thần nói có chút lớn: “Tớ ở chỗ cũ chờ cậu tới.”

“Tớ phải ngủ, lệch múi giờ.”

Mạc Tinh Thần xùy cười: “Cậu lừa ai, thời gian bay là mười tiếng, cậu không ngủ được.”

Hoắc Từ cúp điện thoại, cô chưa nói có đi hay không, ngồi trên sofa lau tóc cho đến khi tóc khô một nửa mới đứng dậy, Hoắc Từ đi tới trước cửa sổ sát đất, cô thích nhà cửa sáng sủa sạch sẽ cho nên ngay cả trong phòng tắm cũng lắp một chiếc cửa sổ sát đất rất lớn, các mặt trong phòng khách đều thông với nhau.

Nửa giờ sau, Hoắc Từ đổi quần áo, cầm chìa khóa xuống lầu.

Mạc Tinh Thần nói đúng, cô ngủ không được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN