Em Cứ Thích Anh Như Vậy - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Em Cứ Thích Anh Như Vậy


Chương 3



Editor: Vũ Vũ

Khiến cho Bạch Vũ phải thất vọng đó là, tới đón bọn họ lại là một người đàn ông lái chiếc Audi, anh ta nói mình là trợ lý.

Bởi vì đi thử việc cho nên Bạch Vũ cũng không có ý định khách khí với đối phương, nhưng khi nhìn thấy người, cậu ta lại bỗng mềm lòng.

Ai kêu dáng dấp anh ta lại đẹp mắt như vậy.

“Xin chào, tôi là Dương Minh, trợ lý của Dịch tổng. Trước đó chúng ta đã liên lạc với nhau.” Dương Minh nói chuyện vô cùng khách khí, bàn tay thon dài ở giữa không trung chờ Bạch Vũ nắm lấy.

Bạch Vũ vui vẻ, không chút do dự bắt tay anh ta, trong mắt Hoắc Từ đây chính là dáng vẻ không có tiền đồ nhất. Người mẫu đẹp cỡ nào mà cậu ta còn chưa từng thấy nhưng trùng hợp là cậu ta lại không đỡ nổi vẻ đẹp như này.

Dương Minh tự mình tới dẫn bọn họ bởi vì đường đến chỗ đó có chút khó đi.

Hoắc Từ ít nói, Bạch Vũ lái xe cũng không nói gì.

Đường đi càng lúc càng khó đi, may mắn thay, hôm nay khi ra ngoài bọn họ đã lái chiếc việt dã của Hoắc Từ nhưng dù sao đường đi xóc nảy thế này, tâm tình cũng không thể khá lên nổi.

**

Chỗ tốt thì không chụp, cứ nhất quyết phải chạy tới đây để trải nghiệm cuộc sống làm gì không biết. Cũng may coi như là đáy lòng phàn nàn, cậu ta cũng không dám nói bất cứ điều gì.

Bạch Vũ có thể thuận lợi hợp tác với Hoắc Từ lâu như vậy chính là bởi cậu ta chưa từng can thiệp vào sự lựa chọn của Hoắc Từ. Bây giờ, hai người mở chung một phòng làm việc, trong giới nhiếp ảnh đã sớm phong thủy sinh khởi*.

(

*) Phong thủy sinh khởi: Hô mưa gọi gió.

Bạch Vũ là người đại diện của Hoắc Từ nhưng Hoắc Từ mới chính là tổ tông của cậu ta.

Nói xung quanh đây là một đống đổ nát cũng không có gì quá đáng, ngoại trừ lớp kiến trúc hoang tàn bên cạnh thì cũng chỉ có vài vũng nước đọng sau mưa. Hai ngày trước trời mưa quá lớn cho nên mấy vũng nước tới giờ còn chưa có cạn. Lái xe đi thêm một đoạn nữa, bọn họ nhìn thấy những công trường đang thi công, chiếc cần cầu lớn phát ra những tiếng gầm rú.

Hoắc Từ im lặng nhìn ra bên ngoài.

Bạch Vũ tận lực khắc chế, vẫn là không nhịn được, nói: “Đây là nơi quái quỷ gì không biết.”

Thành phố phát triển nhất cũng xuất phát từ những nơi như này, nếu không những công trường đang thi công như ở đây cũng chẳng thể nào mà xuất hiện.

Cuối cùng, xe dừng lại bên cạnh một ngôi nhà bỏ hoang. Lớp xi măng bên ngoài loang lổ, bong tróc ra thành từng mảng lộ ra màu đỏ của gạch bên trong.

Phía trước trơ trọi một cái vòi nước cùng vài chiếc chậu nhựa, cách đó không xa là một bãi rác, trên mặt đất rơi ra một mảnh vỏ chuối đã mốc đen thui. Bọn họ còn chưa xuống xe đã cảm thấy trong không khí tràn ngập một hương vị khó nói.

Dương Minh xuống xe đầu tiên, lại gõ cửa xe bọn họ.

“Hoắc tiểu thư, đây chính là nơi cô thử việc.”

Chủ đề, nhân vật, bối cảnh toàn bộ đều không có. Theo lời của Dương Minh là cô có thể tự do phát huy.

Hoắc Từ lấy túi, mở ra, bên trong đều là ống kính các loại. Cô lấy máy ảnh, an tĩnh điều chỉnh thông số.

Bạch Vũ đã sớm quen với vẻ lạnh lùng khi làm việc của Hoắc Từ, thế nhưng nội tâm cậu ta vẫn khó có thể bình tĩnh, đi đến bên cạnh Dương Minh, cậu ta nhẹ giọng hỏi: “Cuối cùng thì ông chủ của các anh muốn gì? Nói thật, tôi biết đại nghiệp của tập đoàn y dược Minh Thịnh vô cùng lớn. Nhưng Hoắc Từ nhà chúng tôi cũng là người có chút danh tiếng, không phải là tôi khoe khoang đâu nhưng lịch trình làm việc của cô ấy đã kín tới hết năm rồi.”

Vừa rồi khi Dương Minh đưa danh thiếp cho Bạch Vũ, hóa ra anh ta là trợ lý CEO của tập đoàn y dược Minh Thịnh. Đáy lòng cậu lúc đấy còn mừng thầm, dù sao tên tuổi của Minh Thịnh như sấm rền bên tai, quảng cáo rộng rãi phổ biến, ngay cả đài CCTV (Đài truyền hình trung ương Trung Quốc) cũng quảng cáo sản phẩm của bọn họ. Mặc dù nếu so sánh với sản phẩm quốc tế cao cấp thì có kém hơn một chút, nhưng từ trước tới nay bọn họ rất mạnh tay chi tiền quảng cáo.

Thế mà Bạch Vũ cao hứng chưa được bao lâu, nhìn nơi này, cậu ta suy nghĩ thế nào cũng không cảm thấy đây là nơi để chụp quảng cáo.

Thoạt nhìn giống như là nơi chụp tài liệu cho phim phóng sự, Bạch Vũ bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.

Dương Minh lắc đầu, nhẹ giọng giải thích: “Đây không phải là chúng tôi cố ý khiến Hoắc tiểu thư khó xử.”

Hễ là người do anh ta tìm tới hay boss tìm tới đều được dẫn tới nơi này. Còn nữa người do boss tự lựa chọn, tới tận bây giờ cũng chưa tìm được người phù hợp.

Đây là tuyển nhiếp ảnh gia chứ có phải tuyển phi đâu, đáy lòng Bạch Vũ sinh hận suy nghĩ. Không phải cậu ta thay Hoắc Từ khoe khoang mà hiện tại có vô số minh tinh muốn được Hoắc Từ chụp hình. Thôi suy nghĩ không ra thì có thể đợi vậy.

Cơ mà, hết lần này tới lần khác gặp được một vố khó chơi đến thế, vậy mà Hoắc Từ còn không tức giận.

Bạch Vũ không hiểu, rốt cuộc Hoắc Từ đang trúng tà gì, lúc nào cũng lạnh lùng mà lại có thể phối hợp đến vậy.

“Hoắc tiểu thư rất bình tĩnh.” Dương Minh quay đầu, nhìn Hoắc Từ bên kia đang điều chỉnh máy ảnh.

Yêu cầu thử việc lần này của boss đã đắc tội với vô số người, có không ít người bởi vậy mà không đến.

Cho dù có người bởi tên tuổi của Minh Thịnh mà nguyện ý đến thì cũng sẽ bày ra một bộ mặt oán giận hoặc đầy rẫy khinh thường. Mỗi cảm xúc trên khuôn mặt đều nói, nhìn cho rõ vào tôi sẽ đánh vào mặt các anh.

Cuối cùng, ông chủ anh ai cũng không vừa mắt.

Thậm chí Dương Minh đã từng nghĩ, boss anh sẽ không tìm được người phù hợp.

Cho nên thời điểm Bạch Vũ hỏi, Dương Minh mới có thể cười mà không nói nhiều lời.

Nghĩ đến lý lịch của boss mình, anh cảm thấy con người của boss hẳn là theo chủ nghĩa hoàn hảo.

**

Hai giờ chiều, Dịch Trạch Thành trở về công ty, buổi sáng anh tới trung tâm nghiên cứu phát minh của Minh Thịnh. Đầu năm nay, công ty cùng với đất nước hợp tác xây dựng trung tâm nghiên cứu phát minh, tổng số tiền đầu tư giai đoạn đầu là 200 triệu.

Chờ anh tiến vào văn phòng, đem áo vest treo lên móc, bấm điện thoại gọi thư ký vào.

Thư ký đem lịch trình nói cho anh biết, lại bổ sung một câu: “Dương trợ lý hôm nay không đến công ty ạ.”

Dịch Trạch Thành gật đầu, bảo cô có thể đi ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi cho Dương Minh: “Chưa xong sao?”

Bên kia rất lâu mới có tiếng nói, hơn nữa âm thanh còn đè thấp xuống: “Dịch tổng, chỉ sợ hôm nay chưa kết thúc được.”

“Lâu như vậy?” Anh hơi ngạc nhiên.

Dương Minh liền đem tình huống bên này đơn giản kể lại, không biết boss từ nơi nào tìm được vị tiểu thư này, anh ta chỉ biết cá tính của vị tiểu thư này không dễ mà chọc vào.

Khi nãy anh ta cùng Bạch Vũ nói chuyện đã vô tình quấy rầy suy nghĩ của cô, bọn họ liền bị cô lạnh lùng quát vào mặt. Cô quay đầu, liếc nhìn, cặp mắt đen nhánh lại rét lạnh kia, sắc bén đến mức có thể nhìn thấu tâm tư người khác.

“Tôi biết rồi.” Dịch Trịch Thành nói một tiếng, cắt đứt điện thoại.

Anh ngồi trên ghế suy nghĩ, mặc dù đã tìm qua vô số người nhưng không một ai nguyện ý tiêu phí thời gian như Hoắc Từ. Cúi đầu nhìn đồng hồ, hiện tại là hai giờ hai mươi phút.

Hai tiếng sau, một chiếc Maybach lặng lẽ tiến vào bên trong một khu đổ nát. Xung quanh đều là công trường đang thi công chỉ có mảnh đất này bởi vì việc nhận thầu xuất hiện một vài vấn đề nên chậm chạp chưa khởi công. Nơi này còn lưu lại một vài căn phòng cho nên có không ít công nhân tiến vào trong đó ở.

Dịch Trạch Thành dừng xe cách đó không xa, anh nhìn chiếc xe việt dã trước mặt.

Dưới ánh mặt trời, cô gái đang đứng trên mui chiếc xe việt dã. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy dài màu đen bó sát làm nổi bật lên thân hình chữ S. Sườn mặt cô đối diện với anh, đúng lúc này cô hơi xoay người, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn sau lưng, cô đứng ở nơi đó tựa như một bức tranh phong cảnh.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào da thịt, càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.

Mở cửa xe, Dịch Trạch Thành cầm lấy hộp thuốc lá bên cạnh. Từ bên trong rút ra một điếu, châm lửa hít một hơi.

Đầu ngón tay anh cầm điếu thuốc, giật giật khóe miệng: Hiện tại, nhiếp ảnh gia đi chụp hình đều ăn mặc như vậy?

Dịch Trạch Thành nhìn cô chằm chằm, thẳng đến khi anh hút xong một điếu, cô vẫn không nhúc nhích.

Lúc này là tháng mười, thời tiết cuối thu vẫn còn nắng gắt, mặc dù bây giờ đã là bốn giờ chiều nhưng đỉnh đầu vẫn còn nóng đến kinh người. Anh ngẩng đầu nhìn một vòng.

Dương Minh đỗ xe ở phía xa kia.

**

Dương Minh lo lắng nhìn ra bên ngoài: “Thời tiết nắng nóng như vậy, Hoắc tiểu thư vẫn ổn chứ?”

Bạch Vũ cầm tăm xỉa răng, vừa rồi cậu ta kéo Dương Minh lái xe đi tới chợ gần đó mua hoa quả.

Điều hòa mát lạnh trong xe, bên ngoài mặt trời nướng đến khó chịu.

Bạch Vũ lấy một miếng bỏ vào miệng, vừa lạnh lại vừa ngọt, vô tình nói: “Không có việc gì.”

Phải biết nhiếp ảnh gia làm việc đều không muốn mạng sống, núi tuyết trên cao biển sâu phía dưới, mỗi lần cõng mấy chục kg thiết bị, đây thì có coi là gì. Năm ngoái nếu không phải cậu ta liều chết ngăn cản, Hoắc Từ còn muốn tới Syria Đa-mát chụp hình nữa kìa.

“Nếu không cậu bảo Hoắc tiểu thư qua đây ăn chút gì đi, cả một ngày rồi cô ấy vẫn chưa ăn cơm.” Lúc sớm anh ta có hỏi qua Bạch Vũ, sáng sớm sau khi rời giường Hoắc Từ chỉ uống một chút canh. Buổi trưa anh ta đi chợ mua đồ ăn, Bạch Vũ ăn không ít nhưng Hoắc Từ ngay cả nhúc nhích cũng không.

Dương Minh lo lắng nhìn người đang đứng trên mui xe, đang lúc do dự, đột nhiên có người gõ vào kính xe.

Ngay tại thời điểm Dương Minh chuẩn bị đẩy cửa xe xuống, người trên mui xe phía trước giống như dừng lại, đột nhiên xoay người. Cô đứng trên đó, Dịch Trạch Thành ngẩng đầu nhìn mơ hồ thấy hình dáng cô.

Máy ảnh trong tay Hoắc Từ tách một tiếng.

Dịch Trạch Thành nhìn cô, thấy cô cúi đầu xem xét ảnh chụp bên trong máy ảnh. Anh đi qua, ánh mắt lạnh lùng, ngẩng đầu lên: “Đem ảnh chụp xóa đi.”

Anh không thích chụp ảnh, càng không thích người khác chưa được sự cho phép đã chụp.

Hoắc Từ chậm rãi ngồi xuống, đứng quá lâu dưới ánh nắng mặt trời, cô vừa nhắm mắt lại, anh đã biết cô xuất hiện tình trạng choáng đầu.

“Lập tức xuống dưới.” Lông mày anh vặn thành hình chữ Xuyên, nói.

May mắn, vừa rồi cô chậm rãi ngồi xuống, bằng không thật có khả năng đầu cắm xuống đất chân ngược lên trời.

Hai chân Hoắc Từ tựa trên cửa xe, máy ảnh đặt ở trần xe. Chờ một hồi lâu, cô mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen như mực nhìn anh chằm chằm mang theo ý cười lại giống như không: “Quan tâm tôi?”

Tự mình đa tình, Dịch Trạch Thành cười nhạo.

Rũ mắt xuống, một đoạn bắp chân tinh tế tới lóa mắt từ váy dài lộ ra.

“Anh ôm tôi xuống đi, tôi sợ.” Hoắc Từ duỗi tay ra.

Rõ ràng có thể nói đỡ, chính cô lại muốn người ta ôm.

Dịch Trạch Thành nhìn cánh tay thon dài, trắng nõn trước mặt, bàn tay của cô so với phụ nữ bình thường thì to hơn một chút, trên đầu ngón tay cũng mang theo vết chai do sử dụng máy ảnh lâu ngày.

Dương Minh cùng Bạch Vũ đi tới, câu nói này vừa hay truyền tới rõ ràng.

Bạch Vũ có chút rụt rè, tuy đây là lần đầu tiên cậu ta gặp vị Dịch tiên sinh này thế nhưng cậu ta biết, anh hẳn là một người không dễ chọc. Đẹp trai cũng quá đẹp trai rồi, lạnh lùng cũng thật lạnh lùng đi.

Ánh mắt vừa rồi của anh đảo qua Bạch Vũ, dù đứng dưới ánh mặt trời nắng gắt cậu ta nhịn không được mà nhẹ run lên.

Có điều cậu ta hiểu phần nào rồi, đây hẳn là nguyên nhân Hoắc Từ sống chết muốn tiếp nhận đơn này.

Thấy sắc liền mờ mắt, thấy sắc liền mờ mắt.

“Tự mình xuống.” Dịch Trạch Thành rũ mắt, thanh âm cực kì nhạt nói.

“A.” Hoắc Từ nhàn nhạt lên tiếng, cánh tay chống vào thành xe nhảy xuống.

Bạch Vũ bị cô dọa, trái tim trong ngực muốn rớt ra ngoài: “Cẩn thận.”

Nhảy xuống từ chiếc xe cao gần 2m, không muốn sống nữa sao.

**

Hoắc Từ nhìn người đàn ông đang đỡ mình, chắc chắn anh rất cao, cô cao 1m72 nhưng nằm trong ngực anh, cô vẫn phải ngẩng đầu mới có thể thấy được đôi mắt anh.

Bàn tay người đàn ông ôm thật chặt eo cô, cách một lớp vải, cô có thể không ngừng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay anh truyền qua.

Bàn tay anh rộng mà có lực, vừa rồi cô từ trên chiếc xe nhảy xuống, anh một phen đã tiếp được cô, mà bàn tay cô vừa vặn khoác lên tay anh, cơ bắp căng đầy cứng rắn chỉ cách một lớp quần áo, đáy lòng Hoắc Từ khẽ run lên.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt bụng dưới cô bỗng xiết chặt, đột nhiên có loại cảm giác khó nói lên lời, len lỏi khắp cơ thể.

“Không phải anh nói để tôi tự xuống sao?”

Cô cười nhẹ nhàng, anh thật là một người tốt bụng.

**

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Băng Sơn: Hiện tại nhiếp ảnh gia đều ăn mặc như này?

Hoắc Tuyết Trắng: Không có.

Dịch Băng Sơn: Vậy vì cái gì mà em mặc như vậy.

Hoắc Tuyết Trắng: Bởi vì muốn câu dẫn anh.

Đồng ca: Hoắc Từ, trong giới thế nhưng lại thổi phồng nhà người một bộ dạng tuyết trắng, nhà ngươi thế nhưng thay đổi thành một người khác a~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN