Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán
Bà Lão (1)
– Sadako…
Dương Tử Mi kêu một tiếng, cô vươn tay chạm vào ngón tay Sadako thì phát hiện ngón tay của cô ấy lạnh như băng.
Lúc này, Sadako giống như mới bừng tỉnh lại từ trong mộng, trên mặt còn vẻ rung động, cô ấy vội vàng xoay qua mờ mịt nhìn Dương Tử Mi:
– Chủ nhân, có chuyện gì sao?
– Cô rất thích nó à?
Dương Tử Mi chỉ vào viên “Ánh sao” kia rồi hỏi.
Sadako gật đầu:
– Rất thích!
– Sao lại thích nó?
– Lúc nhìn thấy nó, tôi có cảm giác như nhìn thấy được một phần thân thể của mình vậy.
Hai mắt Sadako khẩn thiết nhìn Dương Tử Mi:
– Chủ nhân, cô giúp tôi mua nó được không?
Dương Tử Mi quay đầu lại nhìn mấy người khác một chút, cô phát hiện trong mắt ai cũng lóe lên tia cuồng nhiệt, ai cũng muốn cầm được viên kim cương “Ánh sao” kia trong tay.
Người được gọi là phu nhân Sakurai kia thì càng không cần phải nói, ánh mắt bà ấy nhìn kim cương “Ánh sao” tràn đầy cuồng nhiệt và sự kính sợ.
– Tôi hết tiền rồi!
Dương Tử Mi cũng rất thích viên “Ánh sao” này, cô cũng muốn mua lắm nhưng cô không còn tiền nữa.
Cô lại quay qua nhìn Hoắc Văn Hoa.
Trong ánh mắt một người đã có gần hết mọi kiểu châu báu trên thế gian như Hoắc Văn Hoa khi nhìn “Ánh sao” cũng tràn đầy sự yêu thích và phấn khởi.
Nhưng mà khi ông ấy nghe thấy đoạn đối thoại của Dương Tử Mi và Sadako, dù ông rất yêu thích viên kim cương kia thì ông ấy lại càng khó hiểu tại sao Sadako lại gọi Dương Tử Mi là chủ nhân, càng thắc mắc vì sao Sadako lại kích động như thế đối với món đồ do chính gia tộc cô ấy bán ra… nếu như cô ấy là tiểu thư nhà Mikami.
– Tiểu Mi, cô muốn mua thì cứ kêu giá đi, tôi cho cô mượn tiền. – Hoắc Văn Hoa nói với Dương Tử Mi.
– Cám ơn Hoắc tiên sinh! – Dương Tử Mi có chút ngượng ngùng nói với Hoắc Văn Hoa.
– Tôi chỉ cho mượn chút tiền thôi mà, không cần phải cảm ơn gì đâu! – Hoắc Văn Hoa nở nụ cười.
Viên kim cương “Ánh sao” kia cùng lắm chỉ là một vật cát tường mà thôi, làm sao có thể so sánh với Dương Tử Mi là cát nhân mang tới vận may cho ông chứ. Hơn nữa, ông tin chắc rằng nếu ông tặng cho cô một “Phần nhân tình” (*) thì cô sẽ hoàn lại thứ lớn hơn cho ông, giá trị tuyệt đối sẽ cao hơn viên kim cương kia nhiều.
Viên kim cương “Ánh sao” bắt đầu được đấu giá, giá khởi điểm trực tiếp lên tới một trăm triệu, mỗi lần tăng giá là mười triệu. Đa số mọi người ở đây đều là đại gia có tiền tỷ trong tay, bọn họ không hể để ý tới cái giá khởi điểm cao như thế mà bắt đầu cạnh tranh kêu giá.
Dương Tử Mi vẫn không lên tiếng, cô đang chờ người ra giá sau cùng đỡ phải lãng phí nước bọt.
Khi giá được kêu lên tới một tỷ thì âm thanh cạnh tranh bắt đầu giảm bớt. Cuối cùng chỉ còn lại ba người bao gồm: Phu nhân Sakurai, một vị thương nhân Nhật Bản khác và người còn lại là một bà lão chưa rõ thân phận.
Lúc đầu, vốn là chẳng có ai để ý tới bà lão mặc bộ đồ màu đen, tóc búi lên hết ngồi ở phía sau. Nhìn bà ấy không giống người phú quý mà là giống bất kỳ một bà lão nào trên đường hơn. Nhưng một bà lão như vậy lại giơ bảng kêu giá một tỷ mốt khiến cho mọi người đều phải nhìn bà ta. Nếu không phải phòng đấu giá này phải liệt kê số tài sản khi tiến vào thì mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ là bà ta vào đây để quấy rối.
Khi phu nhân Sakurai quay đầu nhìn bà lão kia thì sắc mặt hơi biến đổi, bà ấy ngừng việc giơ bảng đấu giá, ánh mắt lại quyến luyến đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn viên kim cương “Ánh sao” trên sân khấu, trên mặt xuất hiện sự buồn bã khi không có được thứ mình mong muốn.
Dương Tử Mi không rõ vì sao phu nhân Sakurai lại sợ hãi bà lão kia như vậy. Cô không nhịn được mà mở thiên nhãn dò xét bà lão kia. Nhưng điều kỳ quái là cô không có cách nào để nhìn ra bất kì thứ gì trên người bà ta, xung quanh bà ta chỉ toàn một mớ hỗn độn.
——–
(*) Phần nhân tình: Ý chỉ món nợ ơn nghĩa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!