Nhân Vật Game Tại Đô Thị
Đêm tối giết người
Hắn nghe tên này hỏi như vậy thì đã biết chắc ai là người đã ra lệnh cho đám người này đi tìm hắn rồi. Chắc chắn là tên công tử bột họ Dương sai cái lũ này rồi.
Mà tên này chắc hẳn hận hắn lắm mới cho gần hai mươi người đi tìm hắn. Kiểu này là muốn cho hắn chết tới nỗi không thể chết hơn đây mà.
Nếu là người thường mà gặp tình cảnh này. Gần hai mươi người trong tay lăm lăm cây mã tấu thì chắc chắn chỉ có đường chết thôi chứ làm sao sống nổi. Nhưng hắn là người bình thường sao? Đáp án là không.
Hắn là một vị Tiên Đế, là Tà Đế. Là người mà ở thế giới kia chỉ mới nhắc tới cái tên thôi là người ta đã sợ chết khiếp.
Cho dù là giờ bị phong ấn sức mạnh chỉ còn là Đại Thừa Kỳ nhưng cũng không phải phàm nhân có thể khinh nhờn. Nếu mà bây giờ hắn bị hai mươi con kiến cầm mã tấu chém chết chắc ở thế giới kia người ta cười cho thúi đầu.
Hắn càng nghĩ càng tức cười. Công nhận tên này ngu thật. Nếu đã ngu như vậy thì để hắn tiễn tên này đi luôn cho đời bớt một thằng ngu. Nhưng trước tiên phải giết hết cái lũ này đã.
Mới giết mấy người xong nhưng hắn vẫn cảm giác chưa đủ. Hắn muốn giết thêm nữa, hắn muốn được ngửi thấy mùi máu.
Nếu mấy tên này đã tự đưa đầu đến cho hắn thì hắn không khách khí mà lấy cái đầu mấy tên này. Hắn nghĩ như vậy rồi nở một nụ cười thật tươi nói:
– Đúng là tao. Bọn mày muốn làm gì?
Tên kia nghe vậy thì cùng đồng bọn cười lớn:
– Haha, làm gì hả. Chém chết mẹ mày chứ còn làm gì nữa.
– Mày đã đụng đến người không nên đụng. Giờ thì mày chịu chết đi thằng chó.
– Lên, chém chết mẹ nó đi tụi mày.
Nói xong bọn này lao lên, trong tay đều cầm mã tấu. Còn Minh Thành, hắn vẫn đứng đấy nở một nụ cười thật tươi. Đợi bọn ngu này lao gần tới. Hắn chỉ dậm nhẹ chân xuống đất.
Lập tức, từ chỗ hắn đang đứng bị vỡ nát ra và lan đến mấy tên kia. Mấy tên này đều ngã sấp xuống. Còn chưa định thần và hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã lướt lại một tên gần nhất đang cố gắng đứng lên và đá thẳng vào đầu tên này. Bùm!!! Đầu hắn vỡ nát ra. Máu và não bay lên cả mặt những tên gần đấy.
Tiếp đó, trong sự sợ hãi hiện rõ lên ánh mắt của bọn hắn. Minh Thành cứ như hổ xông vào bầy cừu vậy. Tàn sát khắp nơi. Tên cầm đầu nhìn xung quanh. Quanh hắn bây giờ chỉ thấy những cái xác của đồng bọn bị Minh Thành giết.
Khắp nơi tất cả đều là máu, tai của hắn nghe được những tiếng la hét đau đớn những tiếng khóc tiếng xin tha tiếng cầu cứu của đồng bọn. Hắn hoảng sợ, hắn thật sự sợ hãi. Vốn dĩ đây chỉ là việc bình thường hắn làm, vốn dĩ tên kia phải bị bọn hắn chém chết chứ. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này cơ chứ.
Không gian bỗng nhiên yên tĩnh lại. Tên này ngẩng đầu lên nhìn. Hắn thấy cái gì. Hắn thấy Minh Thành đang đứng đó xung quanh là xác của đồng bọn. Trong tay đang cầm một cái đầu của đồng bọn. Hắn nhìn thấy trên mặt của Minh Thành vẫn treo một nụ cười nhưng rất tà mị.
Hắn thấy Minh Thành nhìn hắn và đang bước lại chỗ hắn. Hắn hoảng sợ, chưa bao giờ hắn sợ như vậy. Hắn thấy mình đang đối mặt với một con quỷ chứ không phải người.
Quay lại với Minh Thành. Hắn đang cảm nhận sự vui sướng khi giết người. Đang tận hưởng mùi máu bay trong không khí thì cảm thấy có ai đang nhìn. Xoay qua thì thấy tên cầm đầu đang nhìn mình thì bước lại. Lại gần thì thấy tên đái hết cả quần. Hắn nhìn tên này rồi nói:
– Sao mày không đứng lên và chém tao đi nào. Đứng lên và chiến đấu như một thằng đàn ông xem.
Tên kia nghe vậy thì vừa khóc vừa nói:
– Tôi sai rồi. Mong anh tha cho tôi. Tôi cầu xin anh, tôi còn mẹ già con thơ.
Minh Thành nghe vậy mới nói:
– Tao biết đây không phải là lần đầu tiên mày làm những chuyện như thế này. Vậy lúc những nạn nhân của mày họ xin tha thì mày có tha cho họ không? Hay mày vẫn nhẫn tâm mà ra tay
Tên kia nghe vậy thì im lặng. Nhưng hắn vẫn muốn sống hắn chưa muốn chết. Hắn luồn tay ra sau lưng tìm con dao và bất ngờ đâm vào ngực trái của Minh Thành. Nhưng những gì hắn thấy cảm nhận là như đâm vào tấm sắt và cây dao bị gãy cả lưỡi.
Minh Thành thấy hắn còn dám đâm mình thì bật cười. Dao của nước hàng xóm mà cũng đòi đâm hắn. Ngay cả thần binh của mười vị Tiên Đế cũng chả làm thân thể hắn trầy xước được thì cây dao cùi này có thể làm gì được cơ chứ.
Sức phòng thủ trong game của hắn là gần bay trăm triệu đấy. Thì mấy cây dao của nước hàng xóm có thể làm gì được chứ.
Hắn cầm cổ tên này và nhấc lên cao. Sau đó mặc tên này ngọ nguậy tay Minh Thành đâm thẳng lồng ngực của hắn xuyên thẳng ra sau và cầm lấy quả tim đang đập của tên này.
Rồi sau đó quăng xác tên này sang một bên. Rồi lẩm bẩm:
– Giờ thì bữa tiệc chỉ mới bắt đầu.
Hắn gọi ra tọa kỵ và bay đi tìm tên công tử bột họ Dương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!