Ta Không Phải Lão Nhị (Dịch) - Trong núi có khách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Ta Không Phải Lão Nhị (Dịch)


Trong núi có khách



Tuyết trắng phủ đầy thành Lạc Sơn, đâu đâu cũng đều được phủ bằng một màu trắng xóa.

Ngoại thành Lạc Sơn, tuyết phủ đầy các ngọn núi, một mảng trắng xóa, hoa tuyết trải kín cả khắp trời, trong không gian rộng lớn ấy có một người lặng lẽ đi vào đạo quán trong núi.

Trần Nguyên nhìn vào xung quanh ngoài tuyết trắng thì chính là cây khô đã chết héo.

Đến đạo quán, nơi có ba gian phòng đơn sơ, một bên có bức tượng đá bị đổ, ở giữa là một phiến gỗ hình vuông, bên trên phiến gỗ đó chính là thi thể của sư phụ.

Trần Nguyên nhìn thi thể gầy gò và già nua đang được đặt trên phiến đá đó mà thở dài một tiếng.

Hơn mười mấy năm qua, kể từ khi vừa mới sinh,vì trong người mang trọng bệnh nên cậu bị người nhà vứt bỏ, may mắn thay lại được sư phụ cưu mang, dẫn theo bên cạnh rồi chữa khỏi bệnh cho cậu.

Mười mấy năm nay, hai người bầu bạn, Trần Nguyên sớm đã nhận người là sư phụ

Từ đó đến nay, với những chuyện đã xảy ra, trước sự đau thương mà cái chết mang lại, nay sư phụ mất rồi, cậu đau thương đến mức không thể rơi lệ.

Sư phụ ra đi rất thanh thản, có lẽ cái chết với ông ấy lại là kết cục tốt nhất, như vậy đã là tốt nhất rồi, Trần Nguyên không còn cảm thấy đau buồn cho ông nữa mà là cảm thấy không nỡ xa ông.

Gió thổi tắt ngọn nến trong lò, Trần Nguyên trầm lặng đứng đó, cầm trong tay chuỗi hạt màu đen trắng nhớ lại di ngôn trước lúc lâm chung của sư phụ.

“ Thật không ngờ rằng sư phụ lại là người trong giang hồ, hơn nữa lại chính là người của phái Chân Vũ ‘’

Trần Nguyên ngẫm nghĩ.

Trần Nguyên sống hơn mười năm, tuy chỉ là người bình thường nhưng lại rất hiểu biết về giang hồ rộng lớn.

Từ người kể chuyện đến người luyện võ của Lạc Sơn thành võ quán, hay cả các thế lực to lớn trong giang hồ đều truyền tai nhau một câu nói như này.

Thống nhất Vương triều, tông đạo Nam Bắc, tam phân Phật môn, tứ phái kiếm đạo, ngũ bang thiên hạ, lục các giang hồ.

Đương nhiên Trần Nguyên cũng biết rõ rằng ngoài ra còn có lục đạo ma giáo nữa, nhưng chỉ có điều Ma giáo là điều cấm kỵ, không được phép nhắc đến trong các lời lưu truyền.

Mà trong “tông đạo Nam Bắc” thì phía Nam chính là phái Chân Vũ.

Trước kia khi cùng sư phụ hành nghề y ở thành Lạc Sơn, cậu chưa từng thấy sư phụ sử dụng võ công, và cũng chưa từng nghĩ rằng sư phụ là người luyện võ.

Vậy nên các môn phái được nhắc đến trong các câu chuyện kia không ngờ lại có thể gần ngay cạnh một người bình thường như cậu.

Trần Nguyên không hề nghĩ đến người của phái Chân Vũ sẽ có hình dạng như thế nào, mà chỉ nhìn chuỗi hạt trong tay cẩn thận suy nghĩ xem rốt cục nó là cái gì mà sư phụ lại giao cho cậu.

Đạo quán này không có đạo tôn, cũng không có đạo giáo thánh hiền, ngay đến cả tượng gỗ còn bị đổ ở một bên, Trần Nguyên thực không biết vì sao sư phụ lại giao chuỗi hạt lại cho cậu.

Từng có rất nhiều đêm cậu nhìn thấy sư phụ thỉnh thoảng nhìn chuỗi hạt mà cảm khái, không biết chuỗi hạt này có ý nghĩa gì với sư phụ. Cậu cũng đã từng hỏi sư phụ nhưng người lại tuyệt nhiên không nói gì nên bản thân cậu cũng không có hỏi lại lần nào nữa.

Trần Nguyên sắp xếp lại di vật của sư phụ theo lời của người cũng đến sập tối.

Khi ban đêm đang gần như bao chùm cả núi, trong con đường phủ đầy tuyết trắng có hai bóng người xuất hiện, một thì to lớn tựa hồ như đang vác một vật gì đó, đi theo sau một bóng còn lại.

Hai người vừa đó vẫn còn đang ở sườn núi, chớp mắt một cái đã đến trước đạo quán.

“Trước lúc ngọn đèn sinh mệnh của sư thúc bị tắt, thì sư phụ đã tính được sư thúc chính là ở chỗ này.”

Một người nhìn vào đạo quán trước mắt nói, sau đó hỏi lại Trần Nguyên.

“ Cậu là đệ tử của đạo quán này? Di thể của Đạo trưởng được để ở đâu?”

Lúc này, Trần Nguyên mới nhìn thấy hai người ở trước mặt, đứng đầu là một thiếu nữ y phục màu tím, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh lệ, không vướng một chút dung chi tục phấn nào, tựa như một đóa phù dung mọc trong nước trong vậy.

Mặc dù trên mặt vẫn có nét non trẻ của thiếu nữ, nhưng trong ánh mắt đã hiện lên vẻ kiên định rõ ràng, kiếm cầm chắc trong tay, người đứng trước cửa, tuyết rơi dù có rơi nhưng cũng không vương vào thân, quanh người nàng như có một lớp vỏ bảo vệ chắc chắn.

Còn người kia là một nam nhân mặc áo choàng xanh tầm hai mươi tuổi, nhìn xa tưởng chừng như đang vác một cái gì đó nhưng lại gần mới thấy không phải là vác mà là đang nâng một cái gì đó.

Nam nhân đó đang nhấc một chiếc quan tài đen bằng một tay, chiếc quan tài đó ít nhất cũng phải nặng đến vài trăm cân vậy mà nam nhân đó nhấc rất nhẹ nhàng, không đổ lấy một giọt mồ hôi, tựa như có thần lực vậy.

Trần Nguyên nhìn với ánh mắt kỳ quái, nhận ra họ chính là những người mà sư phụ đã nhắc đến – đệ tử của phái Chân Vũ – người sẽ đến ngay sau khi sư phụ mất. Nhìn sự khác lạ của họ thì chắc chắn sẽ là người trong giang hồ.

“Hai vị đây chắc là đệ tử của phái Chân Vũ rồi.”

Trần Nguyên lấy ra một bức thư đưa cho thiếu nữ áo tím.

“Trước khi sư phụ lâm chung có nói, khi các vị đến thì giao bức thư này cho các vị.”

Nói xong, liền nhìn chiếc quan tài đen kia nói:

“Chiếc quan tài này e rằng không cần dùng đến rồi, di ngôn của sư phụ là các vị đến thì sẽ đưa tro cốt của người cho các vị đem về.”

“Im miệng, sư thúc của phái Chân Vũ ta, sao lại để cho ngươi tùy tiện gọi là sư phụ được, hơn nữa thi thể nhất định phải được nguyên vẹn mang về môn phái.”

Trần Nguyên không hiểu về quy tắc trong giang hồ, cậu không thể hiểu nổi sự phẫn nộ của người nam nhân này.

Trong giang hồ thì quy tắc trong truyền môn là vô cùng sâu sắc, phái Chân Vũ lại càng như vậy, lại càng không phải ai muốn vào thì vào, nhận ai là thầy, là đệ tử ở trong hay ở ngoài môn phái lại càng nghiêm khắc.

Hơn nữa vị lão nhân gia này có địa vị cao trong môn phái, làm sao có thể tùy ý nhận cậu ta vào sư môn được.

Huống hồ, thi thể của trưởng bối trong môn phái là phải đem về môn phái an táng, làm sao có thể tùy tiện hủy ở bên ngoài được cơ chứ.

Nhưng, sau khi vị thiếu nữ kia đọc xong bức thư liền nói với Trần Nguyên:

“Ý nguyện của ngươi là muốn vào phái Chân Vũ, muốn cùng ta đi đến núi Chân Vũ?“

Trần Nguyên gật đầu.

Cậu không biết trong bức thư viết gì, nhưng sư phụ trước lúc lâm chung đã hỏi qua cậu.

Biết rõ bản thân khi ở trong giang hồ thì Trần Nguyên sẽ vẫn là một người muốn trải qua những tháng ngày yên bình nên tự nhiên sẽ chọn phái Chân Vũ hùng mạnh này.

Có được chỗ dựa vững chắc là môn phái hùng mạnh như phái Chân Vũ thì tương lai sau này cũng sẽ dễ dàng hơn.

“Trong thư sư thúc có nói rõ, chỉ cần cậu đồng ý thì sẽ cho cậu gia nhập môn phái, chỉ cần cậu đi tới sơn môn thì sẽ được ghi lại trong môn sách. “

Thiếu nữ áo tím nói:

“ Đại sư tỷ, tỷ cũng rõ thân phận của sư thúc, nếu như vào chỗ của sư thúc, ta e đó là một việc đại sự….”

Hắn không dám nghĩ tới là việc đại sự đó mà lại có thể quyết định như vậy.

Hắn thường ngày đều coi nhẹ sự tôn sùng và kính trọng của các đệ tử truyền môn của các trưởng bối, các tài năng xuất chúng trong kiếm pháp, cái sư huynh sư tỷ trong môn phái, hắn đều trực tiếp nói ra những lời phản đối.

Hắn đang định nói tiếp thì liền bị thiếu nữ áo tím cắt đoạn.

“Nếu như sư tôn đã giao cho ta quyền quyết định trong chuyến đi này, ta đã xem thư của sư thúc, đó chính là sự quyết định của ta.” Thiếu nữ lãnh đạm nói, nhưng trong lời nói lại không chút nghi ngờ nào.

Nàng biết rõ vị sư thúc này không chỉ đơn giản là trưởng bối của nàng, mà là phương chủ Phong Nhật Lạc của Chân Vũ phái, hơn nữa còn là sư đệ đồng môn của các trưởng lão trong phái.

Vị sư thúc này từ trước đến giờ không thu nhận để tử, bỗng nhiên có người đến bái ông làm thầy, thì chính là đệ tử của ông. Giờ đây ông chết rồi thì những ngày tháng sau này sẽ không thể có thêm để tử nữa, đồng nghĩa với việc cậu ta là đệ tử duy nhất.

Vậy nên để có tư cách kế thừa chức vị phương chủ Phong Nhật Lạc, bí kíp võ công độc truyền của Phong Nhật Lạc và có thể kế thừa phái Chân Vũ sau này, nay việc nhận trưởng môn chính là khẳng định sự hiện thân của Phong Nhật Lạc.

Tuy rằng chỉ là tư cách, vì sau này muốn thừa kế lại là điều vô cùng khó khăn, nhưng dù chỉ là tư cách thôi thì cũng đã không biết có bao nhiêu đệ tử của phái Chân Vũ tranh đấu lẫn nhau.

Nàng trước đây nghe nói rằng, tiểu sư thúc là người không tuân theo quy tắc, đã không tuân theo quy tắc lại còn làm ra việc vi phạm đến nguyên tắc của môn phái nên bị đuổi ra khỏi sư môn.

Nhưng lần này, sư tôn phái nàng tới đây có lẽ cũng là có ý này, bỏ qua quy tắc môn phái mà làm theo di nguyện cuối cùng của sư thúc.

Chỉ là người trước mắt đã….

Nàng nhìn đến ánh mắt mê muội của Trần Nguyên, lắc đầu, mười lăm mười sáu tuổi đã không còn là thời kỳ tốt nhất để luyện võ công nữa, sau này nếu muốn muốn vượt trội hơn người khác thì sợ rằng….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN