Ta Không Phải Lão Nhị (Dịch)
Mức độ quan trọng của việc ăn
“Chết rồi chết rồi, giờ phải làm sao đây….”
Nghe được tin tức cắt tiền sinh hoạt, Thượng Quan Ngọc Nhi càng thấy hối hận, cảm thấy giúp Lý Mục là quá sai lầm. Lần này chọc giận lão gia rồi, đến cả chiêu cắt lương cũng đã dùng đến.
Người làm trong viên trang nhà Lý cũng có tiền lương nhưng Thượng Quan Ngọc Nhi không phải người làm bình thường, cô ta là tùy tùng của Lý Mục, tiền lương do Lý Mục trả.
Thường ngày Lý Mục đều đưa thẻ cho Thượng Quan Ngọc Nhi bảo quản, chưa bao giờ tự thanh toán cả. Còn Thượng Quan Ngọc Nhi, ngoài những tiêu xài ngày thường cũng chưa từng lấy tiền từ bên ngoài, hai người xem như là ăn chung một bát cơm.
Nhưng ai lại nghĩ đến bát cơm này lại có ngày bị lấy mất. Bây giờ không những Lý Mục bị cắt lương mà cả tiểu Ngọc Nhi cũng bị vạ lây.
Đây không chỉ là ý nghĩa trên mặt chữ mà thực sự là việc ăn cơm cũng là cả một vấn đề.
Trụ cột gia đình Lý Huyền Thông luôn bận rộn công việc, hầu hết mỗi ngày đều ăn cơm công sở. Những người anh em khác thì mỗi người đều có sự nghiệp riêng, người làm ăn thì làm ăn, đi lính thì đi lính, ở trong trường thì ở trong trường, cũng rất ít cơ hội ăn cơm nhà. Còn mẹ của Lý Mục là một người ưa thích du lịch, thường xuyên đi các hệ tinh du lịch.
Thế nên ngoài trạch nam Lý Mục ra, thường ngày ít có ai ở nhà.
Lý Huyền Thông vì muốn cứu con trai nên lần này thực sự hạ quyết tâm. Sau khi ra lệnh truy sát, không những cắt thẻ ngân hàng của Lý Mục, cả nhà bếp trong nhà cũng bị niêm phong. Đầu bếp và người làm đều được cho nghỉ phép một khoảng thời gian dài, là một cảnh vệ nên ăn cơm hộp nhà nước, chỉ còn lại Lý Mục và Thượng Quan Ngọc Nhi không có cơm ăn.
“Thiếu gia, cậu không lo lắng à?”
“Có gì phải lo lắng đâu, đã không còn phải lo lắng việc ở rể rồi …”
“Tôi không phải nói việc này mà là đang nói đến phí sinh hoạt của cậu. Bây giờ cả thẻ cũng bị cắt rồi, không có tiền chúng ta ăn gì chứ?”
“Không có tiền thì sợ cái gì, trong tủ lạnh không phải còn có để ăn à, lo cái gì chứ…”
Sự điềm tĩnh của nhị thiếu gia khiến cho Thượng Quan Ngọc Nhi yên tâm được một chút, nghĩ rằng có lẽ Lý Mục thực sự có phương pháp gì vượt qua khó khăn này.
Cố gắng ổn định lại tinh thần, xoay người đi kiểm tra thức ăn thừa còn lại trong tủ lạnh.
Nhưng điều tiểu Ngọc Nhi không biết là sự điềm đạm của Lý Mục chỉ là giả vờ thôi, thực tế nhị thiếu gia rất lo lắng.
Lần này cha quá tàn nhẫn, cắt kinh tế toàn phương diện. Lý Mục từng lén gọi điện cho đại ca và ba người em trai, thậm chí cả chú bác ở xa nơi thành phố khác để mượn tiền nhưng câu trả lời đều giống nhau. Lý Huyền Thông dùng hai thân phận Cục trưởng và gia chủ cắt đứt hết các con đường cứu trợ, hoàn toàn không chừa một con đường sống.
Và càng khiến Lý Mục tuyệt vọng là đồ trong kho trữ lạnh trong nhà đều bị lấy đi hết, ngay cả gạo cũng không còn nửa hạt. Trong cái rủi có cái may đó là cha quên mất trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn vặt. Tủ lạnh trong phòng ốc nhà Lý rất nhiều, miễn cưỡng cũng có thể cố gắng được 10 ngày nửa tháng.
Nhưng sớm muộn gì thức ăn trong tủ lạnh cũng sẽ bị ăn hết, đây không phải là kế lâu dài. Vả lại về mặt ăn uống không phải chỉ ăn no bụng là được.
……
Ba ngày sau, Tổng cục hành tinh Lôi Vân tinh, văn phòng Cục trưởng.
“Cục trưởng, nếu không còn việc gì khác tôi đi trước nhé.”
Thuộc hạ vừa hồi báo xong liền đi khỏi, Lý Huyền Thông có chút mệt mỏi nên vận động tí vai cổ, ấn một nút gì đó trên bàn: “Còn người nào nữa không?”
“Còn trưởng quan Lưu của khu 6 và trưởng quan Cố của khu 23 đang đợi.” Phía bên kia bí thư trả lời: “Nhưng Cục trưởng, bây giờ đã vào trưa rồi, đã đến giờ dùng bữa.”
“Ồ.” Lý Huyền Thông suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy thì đến nhà ăn trước, gọi cả hai vị trưởng quan hành chính sang.”
Cục trưởng Lý và hai vị trưởng quan hành chính đến nhà ăn, bữa ăn trưa phong phú đã được đặt lên bàn ăn.
Bàn ăn lớn và băng chuyền đã được trang trí nối liền với nhau, nối giữa nhà ăn và nhà bếp. Một dĩa một dĩa thức ăn ngon miện được đặt lên băng chuyền, đưa từ nhà bếp đến nhà ăn. Sau khi xoay một vòng lại trở về nhà bếp.
Loại băng chuyền này không quá kỳ lạ, cho dù là ở địa cầu thế kỷ 21 cũng có thể thấy được. Nhưng nếu so với truyền thống thì vẫn còn vài chỗ không giống.
Không những là các loại thức ăn da dạng, lượng thức ăn cũng nhiều cực kỳ.
Nhiều đến mức độ nào nhỉ?
Kích thước của cái dĩa nhỏ nhất cũng phải bằng cái thau tắm. To hơn một chút nữa thì không khác biệt gì mấy so với cái bàn. Heo, bò và rất nhiều tên các động vật không nêu tên hết ra được đều được nướng chín nguyên con đặt vào trong dĩa. Đừng nói đến ăn, người bình thường nhìn thôi cũng thấy no rồi.
Bình thường mà nói, nếu nhiều thức ăn như vậy, mở một buổi yến tiệc quy mô hơn nghìn người cũng còn thừa, nếu không biết thì còn tưởng Lý Huyền Thông muốn chiêu đãi hai vị trưởng quan hành chính nên mới có sự chuẩn bị đặc biệt này. Nhưng thực tế, đây chỉ là bữa ăn công sở bình thường mà thôi, không một chút kỳ lạ gì cả. Không cần biết có khách hay không, mỗi ngày Lý Huyền Thông cũng sẽ ăn như vậy.
Không phải vì Cục trưởng đại nhân có thiên phú đặc biệt gì mới ăn như thế, chỉ cần cấp nguyên năng đạt đến cấp C thì khẩu phần ăn cũng không hề ít.
Nếu trong thế giới động vật mãnh thú, càng hung mãnh thì càng ăn nhiều thịt. Dù là bá chủ ăn chay như con voi, lượng cơm ăn cũng không hề ít.
Kẻ mạnh nguyên năng cấp cao cũng như vậy, lượng cơm bình thường vừa đủ no bụng nhưng nếu muốn đảm bảo lực chiến, duy trì nhu cầu tu luyện thì phải có số lượng thực phẩm đủ để bổ sung. Cấp nguyên năng càng cao, thức ăn càng nhiều. Chất lượng thức ăn càng tốt thì lực chiến sẽ càng mạnh.
Lượng cơm của nguyên năng sơ cấp không khác gì mấy so với người địa cầu thế kỷ 21 nhưng bắt đầu từ cấp C trở đi, lượng cơm sẽ gia tăng theo bội số.
Trong rất nhiều thế giới cũng có ngạn ngữ dân coi lương thực là trời. Nhưng duy chỉ thế giới này, câu này mới sát với thực tế nhất.
Kích thước của Lôi Vân tinh không khác mấy so với địa cầu nhưng tổng nhân khẩu có khoảng một trăm triệu người. Vì cho dù không gian có thể đủ cho mấy tỷ đến mười tỷ người sinh sống nhưng người dân toàn thế giới đều quá ăn được, không thể nuôi sống nhiều người như vậy. Thêm nữa còn một bộ phận dùng nộp thuế cho liên bang, nhân khẩu một trăm triệu người đã là giới hạn rồi.
Nhưng về phía liên bang cũng sẽ không tiến hành giới hạn nhân khẩu, nếu hành tinh nào gây áp lực nhân khẩu quá lớn sẽ xảy ra việc di dân quy mô lớn.
Tân tam khu Lôi Vân tinh tạo phản, yếu tố quan trọng nhất trong đó là số lượng nhân khẩu của ba khu này quá nhiều mà cũng không chịu di dân dẫn đến thiếu tài nguyên sự tình càng căng thẳng hơn.
Con người lấy sao trời biển khơi làm mục tiêu chinh phục, mở ra thời đại quản lý phát triển người dân hành tinh, không đơn giản là phát triển khoa học kỹ thuật, vấn đề tài nguyên mới là nguyên nhân chính.
Tài nguyên này không phải dầu khí hay khoáng sản, đó chính là thực phẩm. Thậm chí cả tiền tệ cũng có liên quan đến thực phẩm.
Dù là Liên bang Atlantis hay những quốc gia khác, đơn vị tiền tệ đều là “đao”, nhiều lúc còn có cách gọi là “đao nhĩ”.
Lý do dùng đơn vị như thế là vì trong công xưởng thịt phẩm công nghệ cao, một đao vừa hay là trọng lượng thịt 1 kg. Người dân đi ăn trong tiệm, lượng thức ăn cũng tính theo đơn vị kg. Không ai nói lấy cho hai lạng thịt heo bao giờ, ít nhất là lấy hai cân cơm, nhà hàng cao cấp thì càng phải gọi ‘tấn”.
Thực phẩm là chiến lược tài nguyên chủ yếu của thế giới này. Ăn là sức sản xuất bậc nhất của thế giới này.
Ai ăn được nhiều thì người đó có thực lực. Ai ăn được nhất thì người đó mạnh nhất. Nói tóm lại, trong thế giới này cái gì cũng có thể qua loa nhưng chỉ duy nhất việc ăn là không được tùy tiện. Người làm việc cần cù như Cục trưởng Tổng cục hành tinh Lý Huyền Thông cũng không vì bận việc mà bỏ lỡ thời gian ăn cơm quan trọng.
Nhũng đồ ăn vặt thừa còn trong tủ lạnh nhà Lý ấy, Lý Huyền Thông không phải quên dọn đi mà là vốn dĩ không cần thiết.
Lúc trước do không xem trọng nên Lý Huyền Thông cũng không quan tâm đến con trai ăn bao nhiêu. Nhưng bây giờ biết được con trai ẩn chứa nguyên năng rất mạnh chỉ cần tính toán một tí cũng phải biết được cần bao nhiêu thức ăn. Chỉ những thức ăn ấy trong tủ lạnh, cho mèo ăn còn không đủ thì Lý Mục sao ăn no được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!