Những Ngày Lão Công Minh Hôn Hôn Bắt Tôi Đào Mộ
Chương 13: Bay về phía tây bắc
Bởi vì mấy hộp thuốc bổ thận mà Lục Du bị lão Trương với Tiểu Tả cười vô mặt rất lâu.
“Thật là Thẩm Kỳ Niên mua!”
“Không phải anh nói cậu đâu, nhưng mà muốn viện cớ thì cũng phải tìm cái lý do tương đối thuyết phục đi chớ. Tam thiếu người ta là quỷ, cần thuốc bổ thận làm gì a.” Lão Trương không đồng ý lắc đầu, vỗ vỗ vai Lục Du nói: “Nói thiệt đi lão Lục, giữa anh em chúng ta có cái gì cần phải giấu diếm chớ.”
“Thật sự không phải tôi…” Lục Du nháy mắt đen mặt.
Tay lão Trương lại đánh mấy cái vào vai Lục Du: “Ai da ai da, đừng nóng giận, đàn ông về phương diện này có chút vấn đề không phải rất bình thường sao? Ngẫu nhiên không được thật ra cũng đâu có gì…”
Lục Du nhấc chân đá vào mông lão Trương một cái, lạnh mặt nói: “Ông còn nói như vậy nữa, lão tử sẽ cho ông thử coi lão tử có được không!”
Lão Trương bưng mông mình, cười: “Đừng, anh đây khó có loại khẩu vị nặng này.”
Tiểu Tả đang cúi đầu cười, Lục Du bỗng nhiên hỏi nhóc: “Tiểu Tả, em đặt vé máy bay chưa?”
Tiểu Tả gật gật đầu: “Đặt trưa mai rồi Lục ca.”
“Ừ, đều đi thu xếp hành lí đi, ngày mai chúng ta đúng giờ xuất phát.” Lục Du nói xong lời này liền trở về phòng, thoáng nhìn qua thùng thuốc bổ thận kia mặt liền biến đen. Cậu lạnh mặt nhìn Thẩm Kỳ Niên, giống như muốn dùng ánh mắt đục thủng một cái lỗ thiệt bự trên người đối phương.
Thẩm Kỳ Niên không tự chủ được giơ tay xoa xoa mặt, có chút chột dạ mà rũ mắt xuống.
Lục Du hừ lạnh một tiếng, phân phó Thẩm Kỳ Niên: “Anh, ôm vào đây.”
Thẩm Kỳ Niên mới đầu là hếch cằm lên muốn cự tuyệt, thế nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lục Du liền lúng túng. Cuối cùng, hắn khom lưng xuống ôm lấy thùng thuốc bổ thận kia, ngoan ngoãn đi theo Lục Du về phòng ngủ.
Lão Trương với Tiểu Tả tận mắt thất thùng bổ thận kia bay lên, sắc mặt hai người đều biến đổi.
“Tiểu Tả, cậu cũng không nhìn thấy hắn sao?”
Tiểu Tả gật đầu, không nhìn thấy.
Lão Trương nhìn chằm chằm hướng bọn họ đi, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Tiểu Tả nghiêng đầu nhìn chỉ thấy trên mặt lão Trương xuất hiện nụ cười cổ quái, nhịn không được mở miệng hỏi: “Trương ca, anh đang nghĩ cái gì vậy?”
Lão Trương chậc một tiếng, sờ sờ cằm: “Anh đang nghĩ nếu mang theo Thẩm tam thiếu đi sòng bạc giúp anh nhìn bài, chắc chắn thắng không ít đâu.”
Lục Du đứng cạnh cửa, chờ Thẩm Kỳ Niên vừa vào liền “phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Thẩm Kỳ Niên mớ vừa đem thuốc bổ thận để xuống đã bị Lục Du xông lên kéo cổ áo: “Anh có ý tứ gì?”
Thẩm Kỳ Niên kéo kéo tay Lục Du, ý bảo cậu không cần bạo lực vậy đâu. Tay Thẩm Kỳ Niên lạnh lẽo như nước đá, Lục Du cảm thấy mu bàn tay bị hắn đụng có cảm giác như bị rắn nhỏ bò qua. Lục Du dị ứng, lập tức ghét bỏ mà buông tay ra.
Thẩm Kỳ Niên kéo kéo chỉnh lý lại quần áo của mình, bộ dạng không chút hoang mang rối loạn làm Lục Du ghét đến mức muốn đấm hắn một cái.
Rất tiếc là mấy cái ý nghĩ đó của Lục Du, Thẩm Kỳ Niên hoàn toàn không biết.
Hắn chỉ vào thùng thuốc bổ thận mà ôn hoà nói với Lục Du là: “Em dạo này có phải cảm thấy thân thể hơi lạnh, tay chân mềm nhũn vô lực, đi xuy xuy tần suất hơi nhiều không?”
“Thúi lắm!” Lục Du vẻ mặt tức giận, hận không thể lấy kim ra khâu cái miệng của Thẩm Kỳ Niên lại.
Thẩm Kỳ Niên bước về phía Lục Du hai bước, vịn bả vai của Lục Du, nói lời thấm thía: “Anh thật sự là muốn tốt cho em thôi. Em cũng biết vì sao mà bây giờ thân thể em lại yếu như vậy mà, là bởi vì một phần dương khí của em bị anh lấy xài. Dương khí hư thì thân thể em sẽ yếu, mà tại sao yếu, là tại vì thận dương hư đó. Cho nên, uống chút thuốc bổ thận bồi bổ lại, em khoẻ anh cũng tốt không phải sao?”
Một tay của Lục Du giơ lên vỗ vỗ cánh tay của Thẩm Kỳ Niên đang khoát trên vai mình: “Vậy sao anh không nghỉ hút dương khí của tôi đi?”
Thẩm Kỳ Niên thở dài: “Em nghĩ anh muốn hút sao? Chỉ có hút dương khí của em thì em mới có thể nhìn thấy anh, nếu anh không hút, giờ em căn bản đâu có thấy anh.”
“Tôi cũng không có muốn nhìn thấy anh, cảm ơn.” Lục Du lãnh đạm đáp lời.
“Anh biết, nhưng mà chúng ta còn phải hợp tác cần mặt đối mặt mới được.” Lúc Thẩm Kỳ Niên nói tới đây liền không tự chủ được nhớ lại lúc mình còn sống.
Khi đó hắn được người ta truy phủng, có bao giờ phải cúi đầu thấp kém mà cầu người khác đâu. Nhưng mà người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.(đại ý là đang cần cầu cạnh người ta thì phải cúi đầu)
Nghĩ như vậy, Thẩm Kỳ Niên lại nói với Lục Du: “Em yên tâm, sau này anh ba ngày sẽ hút một lần. Tới khi hợp tác kết thúc, anh sẽ không làm những chuyện này nữa.”
Ba ngày?
Lục Du nhẩm tính lại coi lần trước bị hút là ngày nào, lập tức bụm kín miệng mình lại: “Anh không phải lại muốn gặm miệng tôi đi?”
Thẩm Kỳ Niên nhún nhún vai, vẻ mặt không biết làm thế nào: “Anh cũng không muốn, nhưng mà hôm nay nếu anh không hút em, lần trước hút liền lãng phí. Em yên tâm, phân lượng anh hút sẽ từ từ giảm bớt.”(hút em nghe như kiểu húp trọn em đi nhở)
Lục Du vừa muốn mở miệng cự tuyệt liền phát hiện thân thể của mình không thể cử động được. Thẩm Kỳ Niên lướt đến đối diện với đôi mắt trừng thiệt lớn của Lục Du. Hắn giơ tay lên che mắt Lục Du lại, an ủi cậu mà nói: “Em yên tâm, rất nhanh là kết thúc rồi.”
Môi Thẩm Kỳ Niên dán lên miệng Lục Du, đầu lưỡi liền trượt đi vào. Miệng Lục Du bị hôn vừa có chút đau lại có chút ngứa, trong đầu còn có chút hỗn độn.
Lúc Thẩm Kỳ Niên rời đi, đầu óc của Lục Du mới khôi phục lại tỉnh táo. Thẩm Kỳ Niên rất săn sóc mà đưa tay chà chà môi cho Lục Du, mỉm cười nói: “Kỳ thật cảm giác cũng không phải rất tệ đúng không?”
Cơ thể Lục Du vừa lấy lại được cảm giác liền muốn đánh Thẩm Kỳ Niên, nhưng mà đối phương sớm đã đề phòng, thanh thản nhẹ nhàng mà bay ra ngoài.
Lúc tới gần cửa, Thẩm Kỳ Niên còn không quên quay đầu lại dặn dò Lục Du: “Đừng quên bổ thận!”
Bổ cái đầu anh á!!
Lục Du muốn mở miệng mắng chửi người, sau lại tự nghẹn trở về. Quay đầu lại vô ý nhìn vào gương, cảm thấy môi mình đỏ bừng còn hơi sưng nữa. Nhớ tới cảm giác bị hút vừa rồi, Lục Du cảm thấy…
Bị hút cũng rất không ổn.
Càng không ổn chính là lần này lúc bị hút vậy mà lại có chút thích thích…
Má ơi!
Loại cảm giác này thật sự đáng sợ!
Lục Du tắm rửa xong đi ra cúi đầu liền nhìn thấy đầu giường đặt một ly nước với một gói thuốc bổ thận đã mở. Không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai. Lục du mắng thầm vài câu trong lòng sau đó ngã xuống giường.
Lúc vươn tay qua định tắt đèn, Lục Du nhìn thoáng qua thấy gói thuốc bổ thận, thấp giọng nói một câu: “Đệch”. Cuối cùng Lục Du vẫn là uống thuốc bổ thận xong mới đi ngủ. Không phải cậu không được mà là cảm giác toàn thân vô lực thật sự rất khó chịu.
Một đêm không mộng mị tới tận bình minh.
Lục Du ngáp một cái, từ trên giường ngồi dậy chỉ cảm thấy ánh nắng thịnh, tâm tình cũng rất tốt.
Lục Du đánh răng xong, đang súc miệng, Thẩm Kỳ Niên ló đầu ra từ cửa phòng tắm: “Sớm a, hôm nay có phải cảm giác tốt hơn nhiều không?”
“Khụ khụ!” Lục Du sặc một cái, sắc mặt ửng đỏ, “Lần sau trước khi vào làm ơn có thể gõ cửa dùm cái được không?”
Thẩm Kỳ Niên cười khẽ, đưa tay lên gõ ba cái: “Sớm a, hôm này có phải cảm giác tốt hơn nhiều không?”
Lục Du liếc mắt một cái xem thường, trong lòng thầm mắng một câu ‘shit’.
Thẩm Kỳ Niên đã sớm tập quen với thái độ Lục Du đối với mình, cũng không để trong lòng. Hắn chỉ chỉ bên ngoài nhắc nhở Lục Du: “Thuốc hôm nay anh cũng chẩn bị cho em rồi đó, nhớ dùng theo đợt trị liệu nha!”
Ai thèm trị liệu!
Lục Du vừa định nói linh tinh cùng Thẩm Kỳ Niên thì hắn đã lắc mình một cái không thấy tăm hơi. Lục Du rửa sạch mặt, ngước nhìn chính mình trong gương, rõ ràng so với hai ngày trước có tinh thần hơn nhiều.
Không lẽ mình thật sự bị thận hư?
Lục Du nắm chặt tay, cố gắng kiên trì một chút, tiễn bước vị đại gia kia đi là tốt rồi.
Tiểu Tả đặt vé máy bay lúc giữa trưa mười hai giờ. Mọi người muốn mười giờ tới sân bay đến mới chín giờ đã rời khỏi nhà.
Vì để qua cổng an ninh nhanh chút nên đồ vật mọi người mang theo cũng không nhiều lắm. Chỉ đơn giản có vài bộ quần áo với một số thiết bị tất yếu.
Lục Du nhớ rõ ràng lúc mình sắp xếp hành lý chỉ bỏ vô quần áo tiện tay lấy. Nhưng mà đến lúc nhân viên kiểm an moi từ trong vali của cậu ra một đống thuốc bổ thận, cả người Lục Du bị vây trong trạng thái cuồng hoá.
Thẩm Kỳ Niên đã sớm nhẹ nhàng bay qua cổng an ninh, đứng ở bên trong vẫy vẫy tay với Lục Du. Lục Du cố gắng xem nhẹ tầm mắt mà người khác đặt trên người mình, trong lòng thầm tính toán nên xử lý vị thiếu gia này như thế nào mới hả giận được.
Cho tới lúc ngồi lên máy bay rồi, Lục Du vẫn không nói một câu nào với Thẩm Kỳ Niên. Thẩm Kỳ Niên đương nhiên biết đối phương tức giận cái gì. Hắn đứng phía sau Lục Du nhìn bóng lưng của cậu, khoé miệng nhẹ nhàng kéo lên.
Chuyến bay từ Tây Bắc về có rất ít người, nhưng trên máy bay bay tới đó thì lại có rất nhiều người. Cơ bản chỗ ngồi đều đầy.
Bởi vì chỉ có ba người có giấy căn cước nên Tiểu Tả đương nhiên cũng chỉ có thể đặt ba chỗ ngồi. Thẩm Kỳ Niên đứng ở lối đi nhỏ, thỉnh thoảng nghiêng người tránh né những hành khách khác.
Lục Du khoé miệng nhếch lên khoái trá, thoạt nhìn tâm tình có vẻ không tồi.
Ngay lúc Lục Du muốn thắt dây an toàn, một bóng đen bỗng nhiên áp xuống.
“Anh làm gì đó?” Lục Du đẩy Thẩm Kỳ Niên đang ngồi trên người mình một phen, hận không thể mở cửa máy bay ra đá tên này xuống.
Thẩm Kỳ Niên ngồi ở trên đùi Lục Du, tao nhã xắn tay áo: “Em không nghe tiếp viên hàng không nói sao, máy bay sắp cất cánh, hành khách đều nên trở về chỗ ngồi.”
“Lăn, tự mình đi kiếm cái ghế đi, đừng có đến đè lão tử.”
Thẩm Kỳ Niên thò người ra nhìn khắp cabin xong lại vững vàng ngồi tiếp: “Mấy cái ghế khác đều đã có người hoặc có quỷ cả rồi,vẫn là chỗ này thích hợp với anh nhất.”
Lục Du đẩy Thẩm Kỳ Niên, vừa định mắng hắn bỗng nhiên sững sờ tại chỗ…
Chỗ khác đều đã có người hoặc có quỷ…
Tiểu Tả đặt chỗ lần này là khoang thương nhân, tương đối rộng lớn hơn nhiều. Lục Du không hiểu sao bỗng nhớ tới người mẹ trẻ cùng cô con gái nhỏ lần trước. Cậu theo bản năng quay đầu lại liền thấy một cô bé mặc một cái váy hồng nhạt đang chạy về phía bên này.
Máy bay đang chạy trên đường băng, nhưng mà cũng không có ai đến ngăn cản hành vi chạy lung tung của cô bé. Không ai nói gì bởi vì nguyên nhân đơn giản là người khác không nhìn thấy cô bé.
Cô nhóc ôm trong lòng một con thú nhồi bông, chạy tới chạy lui trên lối đi. Lúc ngang qua chỗ Lục Du, cô bé bỗng nhiên dừng bước. Cô nhóc lớn lên thật đáng yêu, khuôn mặt trắng trắng tròn tròn, đôi mắt đen bóng.
Bé nghiêng đầu tò mò nhìn Lục Du chằm chằm, bỗng nhiên vỗ tay nói: “Í, là chú lần trước nè!”
Lục Du quay mặt đi làm bộ không nhìn thấy cô bé. Cô nhóc lắc lư trước mặt Lục Du một hồi lâu, thấy Lục Du không phản ứng mới thấp giọng nói một câu: “Thì ra không có nhìn thấy sao?”
Cô bé xoay người muốn đi, máy bay ngay lúc này liền cất cánh bay lên không. Cô nhóc vì quán tính liền lung lay sắp ngã, Lục Du lập lức vươn tay muốn đỡ nhóc.
“Chú quả nhiên…” cô bé cúi đầu nhìn tay của Lục Du, sau đó giương mắt cười khanh khách, “thấy được con…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!