Đặc Công Xuất Ngũ - Chương 48: Ánh mắt rực lửa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Đặc Công Xuất Ngũ


Chương 48: Ánh mắt rực lửa


“Anh…”, vốn lúc đầu Đoạn Băng định giữ bình tĩnh như thường để đợi lúc Diệp Phong xấu mặt không thể phản công lại được, bỗng nhiên giờ mặt cô đỏ dần lên, thật không thể nghĩ tới việc bị tên khốn này bắt được thóp, cô lựa chọn nhân vật nam tính cũng chỉ bởi vì trông tướng mạo uy dũng, hoàn toàn không hề có kiểu gay bệnh hoạn, hay mục đích bỉ ổi gì, hơn nữa, những thành viên trong bang hội cũng đã sớm biết cô là một phụ nữ, nên cây ngay không sợ chết đứng, “Diệp Tử, không, Diệp Phong, tôi nói một cách nghiêm túc với anh nhé, tôi và anh hoàn toàn là hai loại người khác nhau, tôi chỉ là vì thích những đấu sĩ cao lớn uy mãnh thích hợp với tính cách của tôi nên mới chọn như vậy”.

“Đúng, đúng, tôi cũng rất tin đó là lời nói thật của cô”. Diệp Phong mỉm cười gật đầu, thật vất vả mới tìm được cơ hội xoay chuyển tình thế, làm sao có thể bỏ qua được, cô ta có lý do để thành người gay sao hắn lại không có lý do được chứ, quyết định nhấn mạnh vào điểm này, hắn liền nói: “Tôi chọn nhân vật mục sư nữ cũng là bởi vì thích vẻ ngoài thanh tú, xinh đẹp rất hợp với quan niệm thẩm mĩ của tôi, không ngờ rằng hai chúng ta cùng có cách lựa chọn nhân vật game giống nhau như vậy, đây thật đúng là duyên phận, duyên phận có câu nói như nào ý nhỉ”.

“Trái tim có cùng nhịp đập!” Khán giả đứng hai bên im lặng quan sát cuộc chiến đang diễn ra giữa Đoạn Băng và Diệp Phong, chợt Tiêu Hiểu thốt ra một câu. Nhưng sau đó như ý thức được thân phận của ông chú này trong ngày hôm nay không giống như bình thường, hôm nay chính cô đã làm bạn gái của hắn nhưng cô lại nói ra như vậy, rõ ràng là có ý mai mối hai người đã với nhau. Nghĩ đến đó cô chỉ muốn cắt lưỡi luôn, không thể nói thêm được gì.

Nhưng Diệp Phong đã sớm chờ đợi những lời này, vội vàng cười nói: “Đúng, đúng, chính là trái tim cùng chung nhịp đập, trong một thời gian dài không dùng đến nên tôi quên mất, ha ha”.

Đoạn Băng quá tức giận, chính cô lúc bình thường nói năng cũng rất lanh lợi, vậy mà không hiểu sao gặp phải tên khốn này lại ứ nghẹn không nói được câu gì ra hồn, thật khó khăn lắm mới có cơ hội chế nhạo hắn là dân gay, vậy mà cũng bị hắn dễ dàng chống đỡ, hơn nữa trong lời nói còn nhân cơ hội nói đã giở trò trêu ghẹo cô nữa chứ, trái tim có cùng nhịp đập ư, ma quỷ cũng biết câu nói mập mờ này có ý gì.

Nhìn sang bên cạnh những thành viên trong bang hội đang nhìn mình với ánh mắt quái dị, trên mặt cũng có chút nóng rần lên. Nếu như bình thường có ai đó nói như vậy với mình thì đã sớm lĩnh quyền cước rồi, nhưng hôm nay hoàn cảnh thực sự là không cho phép, đám đông đang đứng dưới đại sảnh, hành hung tên tiểu tử này một trận sẽ phá hủy tan tành hình ảnh tốt đẹp của mình.

Mặc dù trong game cô rất ngang ngược, thường xuyên mắng chửi nhau với đối thủ nhưng bây giờ cũng nói không nên lời những câu như vậy. Buổi họp mặt lần trước cô đã phải cố gắng hết sức để thể hiện hình tượng một người phụ nữ bình thường, vì vậy, lần này nói gì cũng phải giữ gìn hình tượng đó. Thói quen thể hiện này của cô đã bị đám bạn thân gọi là con bé điên, thỉnh thoảng được người đàn ông nào khoe là thục nữ cô cũng cảm thấy rất sảng khoái.

Cố gắng tỏ ra một vẻ mặt tươi cười, khôi phục trạng thái nói chuyện phiếm với những người đàn ông khác, quay sang phía mọi người xua xua tay, “chỉ là hiểu lầm thôi, kỳ thật tôi đã sớm biết Diệp Phong, vừa rồi chỉ là cùng anh ấy đùa vui mà thôi, vừa rồi thật vô duyên quá, Diệp Phong nói bữa tiệc trưa nay anh ta sẽ mời, có phải không vậy Diệp Phong? Cố gắng kìm nén sự xúc động trước đông người quay về phía Diệp Phong,… nghĩ hắn có thể vào Loạn Thế Giai Nhân cũng không phải nhân vật bình thường, chút tiền ấy có thể đáp ứng được, chỉ là vì quá nóng giận mà thôi. Sớm muộn gì thì cô cũng muốn thân thể hắn ta phải đổ máu, để đền bù cho viêc nhiều lần hắn đã trêu chọc cô khiến cô bị tổn thương trong lòng.

Diệp Phong cũng vì thế mà mừng rỡ, lần trước tại Loạn Thế Giai Nhân cũng chỉ là hiểu lầm, hắn cũng không muốn dây dưa đến cảnh sát, hôm đó hắn với tên có hình xăm khúc mắc với nhau, đối với loại đó hắn có khả năng hạ gục dạy bảo hắn một trận, nhưng lại gặp ngay nhân viên thi hành pháp luật quốc gia nên hắn không dám lỗ mãng quá, dù sao cũng giống như hắn cũng là vì đất nước này, chỉ là công việc khác biệt mà thôi.

Diệp Phong cũng cố gắng cùng phối hợp với Đoạn Băng hướng ánh mắt về phía mọi người áy náy cười, nhưng chợt tạo nên một chút trêu tức, cười nói: “Thật vô duyên quá, hồi sáng ở nhà chúng tôi cũng đã ầm ĩ một trận, cho nên vừa rồi mới như vậy, cũng là vì tôi không đúng, bữa tiệc trưa nay để tôi mời, mọi người cứ ăn uống thoải mái nhé”.

Mọi dũng khí trong đầu Đoạn Băng bỗng nhiên trở nên mê muội, tên đệ nhất khốn nạn này là cái gì mà dám nói như vậy, cái gì mà ở nhà đã ầm ĩ một trận, không phải khiến cho người khác hiểu lầm sao, cô vốn định giải thích nhưng lại thấy người bên cạnh hô to một tiếng rồi mọi người tản hết ra, trên mặt mọi người lộ rõ vẻ thư thái, có những tiếng bàn tán bên tai kiểu như vợ chồng son cãi lộn nhau. Thường thường đối với những kiểu bàn tán mập mờ như vậy cô chỉ cười và không để ý đến.

Lúc này Đoạn Băng thật quá tức giận, máu sát nhân trong người nổi lên, cô chỉ ngại Tiêu Hiểu ở bên cạnh nổi giận không tốt.

Đúng lúc đó, Tiêu Hiểu lại đi vào nhà vệ sinh, nhất thời trong lòng Đoạn Băng lúc đó bắt đầu có chút hưng phấn, mặc dù cô không có khả năng động thủ ở đây, nhưng nếu cứ đứng lâu ở đây thì có thể sẽ bị người khác đoán được tâm lý.

“Đùa giỡn với cảnh sát, chọc ghẹo cảnh sát cảm giác chắc sung sướng lắm hả?” Liếc liếc hai bên không thấy có ai chú ý, Đoạn Băng mới thấp giọng nói lạnh nhạt. Trong nháy mắt ánh mắt giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn lại hiện lên, lạnh lùng và tức giận.

Diệp Phong sờ sờ cái mũi, có chút buồn cười nói: “Này nhé, cho đến tận bây giờ tôi cũng không hề nghĩ tới việc muốn châm trọc gì cô cả, là cô nói biết tôi trước nên tôi chẳng qua là phối hợp với cô thôi mà, được rồi, đến tận bây giờ tôi còn chưa biết cô tên là gì?”

“Anh không xứng để biết tên tôi, một tên lưu manh như anh sớm muộn gì cũng bị chộp tới cục công an thôi, tốt nhất cố đừng để bị ném vào tay tôi, anh nên biết là bình thường tôi đều tự tay bắt mấy tên tội phạm lĩnh trọng án đấy”. Đoạn Băng giọng căm hận nói nhưng âm thanh rất thấp. Cắn chặt răng vào môi, quả thực lúc này cô chỉ muốn cho tên khốn này một bài học. Text được lấy tại Truyện FULL

“Oh?” Diệp Phong cũng mơ hồ đoán biết được nữ cảnh sát này không phải là một nhân vật đơn giản. Ngày đó hắn được chứng kiến cảnh sát được trang bị vũ trang đã sớm đoán biết được vài phần, cũng chỉ là đặc công có tuổi nghề trên 5 năm mới có thể được phép sử dụng những loại vũ khí nóng đó. Trong đầu Diệp Phong đang nghĩ bây giờ mà đến buổi đấu giá e rằng vẫn còn sớm quá nên không ngại cùng mẫu bạo long này tán dóc vài câu, “Cảnh sát đi phá ổ mại dâm mà cũng bắt được tội phạm hình sự sao, thật là đáng ngạc nhiên, tôi đã được mở mang thêm tầm mắt”.

Không đề cập tới đội truy quét mại dâm thì thôi, nhắc tới sự việc lần đó khí huyết Đoạn Băng lại như muốn trào lên, suýt nữa thì bộc phát ra ngoài, lần đó đội đột nhiên được báo tin, không kịp nghĩ gì liền đem quân xuất phát ngay, càng không có thời gian xác nhận mệnh lệnh có đúng hay không. Đội tiến thẳng đến nơi được báo tin mới biết là thư ký của phòng phó cục trưởng gọi nhầm số ra lệnh, nhiệm vụ lần đó vốn là do đại đội hình sự hành động, nhưng lại viết thành đại đội đặc công… Chỉ vì cái cô thư ký kia cũng vừa mới tốt nghiệp, thật cũng không đành lòng mà trách cứ nên không nói đến nữa.

Nhưng sai lầm đó lại tạo nên một sự nhục nhã lớn nhất trong đời Đoạn Băng, đó là bị tên lưu manh kia có cớ trêu ghẹo, việc đó đã để lại hậu quả lớn đối với bản thân cô. Giờ chỉ cần nhìn thấy người đàn ông nào cao to đẹp trai là cô lại tưởng tượng đến sắc mặt của tên lưu manh này, không thể phủ nhận rằng, người đàn ông trước mặt cô đây có vài phần đẹp trai, nếu chỉ nói về tướng mạo thì tất cả đám cấp dưới của cô không có người nào có thể so sánh được với hắn, chỉ là vì cái vẻ ngoài này không thể che dấu nổi nội tâm xấu xa bên trong của hắn.

Chính bản thân cô đường đường là một đại đội trưởng đội đặc công sao có thể để một tên khốn này coi thường như vậy được, thật tức quá…, lấy tay móc từ trong túi ra thẻ cảnh sát sáng choang, giơ ra trước mặt người đàn ông đung đưa: “Anh thấy rõ rồi chứ, biết đây là cái gì? Hãy nhớ kỹ tên của tôi, sớm muộn gì anh cũng sẽ cảm nhận được cái tên này có nghĩa là gì”.

Đoạn Băng? Coi như hắn đã biết tên cô ta. Là một đại đội trưởng đội đặc công của thành phố T này cũng là danh hiệu khiến Diệp Phong có chút sửng sốt, người phụ nữ đứng trước mặt hắn xem chừng cũng chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nếu theo đúng số thời gian công tác để thăng tiến, cho dù có những biểu hiện xuất sắc đi chăng nữa thì cũng không có khả năng lên tới vị trí như vậy, trừ phi là cô ta có gia thế tương đối đáng nể.

Một người có gia thế lớn, tài nghệ không tồi, lại là một người phụ nữ chức cao vọng trọng, quả là khiến hắn có chút hứng thú, Diệp Phong không khỏi một lần nữa nhìn kỹ từ trên xuống dưới nàng mẫu bạo long đang đứng trước mặt, từ bên ngoài đến khí chất, có thể nói là hắn quan sát rất tỉ mỉ, ánh mắt không hề bận tâm đến dáng vẻ xinh đẹp tuyệt vời của cô.

Nhưng xem ra Đoạn Băng lúc này ánh mắt gần như một ngọn lửa đang bốc cháy rực, thật khó có thể miêu tả được ý nghĩa của nó, nhất thời thấy thái độ của Diệp Phong như vậy cũng có chút sởn da gà, không biết tên hỗn đản này đang có chiêu thức quỷ quái gì để cô nghĩ cẩn thận phương pháp ứng phó thật tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN