Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS)
Âm Phủ
Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Dịch giả: hoangtruc
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: Bachngocsach.com
oOo
Lúc này còn ai dám có ý khác? Nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của Thành Hoàng thì biết, chỉ cần có người phản đối, lập tức sẽ bị trấn dưới thành Bá Lăng này ngay.
– Tất cả đều theo phân phó của Tần công. Chúng ta thề sống chết đi theo Tần công thảo phạt loạn thần, bảo hộ điện Tần Quảng Vương ta bình an.
Có người lên tiếng đáp lời.
Trần Cảnh thầm nhớ kỹ những người hô hào đầu tiên, chiếm đến hơn phân nửa đám người. Chắc hẳn bọn họ là người của Tần Thành Hoàng, cũng chỉ có mấy người bọn họ mới xưng hô Thành Hoàng khác với mấy người Diệp Thanh Tuyết.
– Tốt… ha ha…
Tần Thành Hoàng cười to, nói:
– Nếu chư vị đã đồng lòng cùng ta, thì cùng kí vào chiếu thư diệt thần này. Sau khi chuyện này thành công, Vương ta chắc chắn phong thưởng.
Đến lúc này Trần Cảnh mới tính là hiểu rõ. Địa phủ phân thành mười điện, mỗi điện là một Vương. Dưới mỗi Vương lại là một thành Thành Hoàng. Trong đó có một điện có tên là điện Tần Quảng, người kế nhiệm mỗi đời đều mang danh hiệu Tần Quảng Vương. Theo như Thành Hoàng nói, điện này đang bị yêu ma gây loạn. Không biết bọn chúng đã đoạt được bài vị Tần Quảng Vương hay chưa, dù sao thì bây giờ vẫn phải đi điện Tần Quảng.
Một phần chiến thư diệt thần có khoảng ba ngàn từ. Trần Cảnh không nhìn rõ, chỉ thấy mặt sau chiến thư được hiện lên ấn ký của các loại sắc phù. Đến khi chiến thư truyền tới bên người, hắn phất tay lên chiến thư một cái, mặt trên liền xuất hiện thêm một ấn ký sắc phù Tú Xuân loan.
Khi tất cả mọi người ấn đủ sắc phù của mình, Thanh Hoàng mới cười to, nói:
– Tất cả mọi người đồng tâm với ta, việc này chắc chắn thành công.
Sau đó lão quay qua hỏi người bên cạnh:
– Âm binh giáp sĩ của ta đã chuẩn bị tốt?
Lập tức có người trả lời:
– Ba ngàn giáp sĩ đều đang chờ ngoài phủ.
– Được, vậy lấy ngày mừng thọ của ta làm ngày vui, cầu chúc cho lần dẹp loạn này thành công.
Thành Hoàng dẫn đầu đi ra, có vẻ muốn xuất phát ngay, như đã lên kế hoạch từ trước. Trần Cảnh áp chế kinh ngạc, cùng theo chúng thần đi ra.
Lúc Trần Cảnh ra ngoài, đã thấy ba ngàn âm binh giáp sĩ uy nghiêm đứng đó, đao kiếm trên tay, thương kích như rừng, đằng đằng sát khí. Ngay giữa trung tâm đám giáp sĩ là một cỗ xe do bốn con ngựa kéo, trên cỗ xe còn khắc các loại bùa chú. Vật cưỡi của các thần linh cũng được đưa đến đấy.
Khi Trần Cảnh ngồi lên Hồng đại hiệp, đi đến chỗ đám âm binh thì đã thấy Thành Hoàng ngồi trên cỗ xe do bốn linh hồn ngựa đen kéo, tựa như một vị đế vương tự mình xuất chinh dẫn quân.
Cỗ xe ngựa vong linh dẫn đầu bay lên trời. Trong phút chốc, gió lạnh nổi lên bốn phía, sấm chớp ầm ĩ, mưa rơi tầm tã.
Trần Cảnh khẽ vỗ lưng Hồng đại hiệp. Hồng đại hiệp như cảm nhận được chuyện bất thường, lặng lẽ nhanh chóng bay lên theo sau. Hắn chợt phát hiện trái phải xung quanh mình đều được bao quanh bởi đám giáp sĩ âm binh, một đường đi thẳng về hướng Tây. Những nơi bọn họ đi qua, gió mưa vần vũ. Nếu có người nào chợt tỉnh giấc giữa đêm, ngẩng đầu nhìn lên trời, có lẽ sẽ phát hiện được một đội âm binh đi ngang qua bầu trời đầy ánh chớp.
Nhìn quanh mình, hắn đều không quen biết ai, hơn nữa mấy người này đều là những kẻ tỏ rõ thái độ đi theo Thành Hoàng lúc nãy. Bất chợt Trần Cảnh có một loại cảm giác như đang được quan tâm đặc biệt.
Đi không lâu, khoảng chừng vài trăm dặm thì đội ngũ phía trước đột nhiên hạ xuống, rồi tiến vào một sơn cốc. Trần Cảnh chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, đã nhìn thấy một con đường đầy khói mù lượn lờ, âm khí nặng nề, ngẩng đầu không thấy trăng, cúi đầu không rõ đường. Để ý một chút thì thấy quanh người còn có sương vàng phủ kín khắp nơi. Nói cho cùng, hắn còn không phân biệt được những thứ trong sơn cốc này là thuộc về nhân gian hay do pháp thuật của Thành Hoàng tạo ra.
Nhìn về phía trước, mái đầu bạc trắng của Giang Lưu Vân lại đặc biệt nổi bật trong đám sương vàng, cạnh lão là Diệp Thanh Tuyết. Hắn vẫn đầy nghi hoặc, không rõ vì sao Diệp Thanh Tuyết và Giang Lưu Vân lại ở đây. Năm đó hắn từng nghe Sơn Thần núi Thúy Bình nói, chính Thành Hoàng thành Bá Lăng Tần Ương này vây công núi Thiên La. Vừa nghĩ đến đây, hắn quay sang nhìn người bên cạnh, sương vàng phủ mờ mờ trên mặt, nhìn bọn họ lại như người chết. Trong lòng hắn chấn kinh, chợt nghĩ:
– Chẳng lẽ đây chính là con đường Hoàng Tuyền đi thông tới Địa phủ trong truyền thuyết?
Bèn kìm không được mà hỏi người bên cạnh:
– Huynh đài, đây có phải đường Hoàng Tuyền?
Người nọ vậy mà làm ngơ, như không nghe thấy gì cả. Trần Cảnh tiếp tục hỏi lại lần nữa nhưng vẫn vậy, bèn quay qua hỏi mấy người xung quanh, nhưng không có gì khác cả. Thậm chí hắn còn muốn vỗ vai bọn họ, cuối cùng dằn lòng lại được.
Hắn không biết mình thế nào trong mắt người khác, nhưng nghĩ lại chắc cũng như mình nhìn thấy họ vậy. Nhìn về phía trước, cỗ xe ngựa của Thành Hoàng vẫn tiến tới, một đường lặng yên không một tiếng động, yên tĩnh đáng sợ.
Tuy có hơn trăm vị thần linh đồng hành, nhưng trước mắt chỉ thấy sương mù vàng, khiến người khác cảm giác như mình đang đơn độc bước đi trong bóng tối. Một sự lạnh lẽo khó giải thích dần thấm từ lỗ chân lông vào trong lòng. Một đường đi tới, hắn đã sớm không nhận ra được phương hướng, không biết đang đi thẳng hay đi đường vòng, thậm chí đến thời gian cũng không phân định được rõ ràng.
Lúc này, hắn chợt nảy lên loại cảm giác không biết thân này đang ở trong cảnh mộng, hay trời đất lúc này là ảo cảnh giả tạo.
Đi rất lâu, cảm giác như phải đi đến tận cùng chân trời góc bể, xa tới mức thoát khỏi vòng luân hồi thì đột nhiên phía trước chợt quay ngược lại. Trần Cảnh ở phía trong ba ngàn giáp sĩ, tất nhiên cũng thay đổi phương hướng. Một khí tức âm lãnh ập vào mặt, đồng thời trước mắt hắn chợt tối sầm, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy âm khí nặng nề, sương mù dày đặc kín kẽ. Lúc này tầm mắt của hắn không nhìn rõ được những thứ ngoài một dặm, nhưng tiếng hít thở của đám người xung quanh cho thấy bọn họ cũng không hề bình tĩnh. Nhìn qua đã thấy vẻ mặt người bên cạnh khôi phục như thường, từ vẻ kinh dị trong mắt nhiều người có thể thấy được đa số đều tới đây lần đầu.
– Kẻ nào dám xông vào âm tào địa phủ?
Tiếng quát như sấm không mang theo chút cảm tình, càng như không có chút sinh cơ. Lúc âm thanh này vang lên thì một đội kỵ binh giáp sĩ ở phía xa chợt xuất hiện. Dẫn đầu là một người mặc giáp dày màu đen, tay cầm đại đao, cưỡi trên một ngựa đen to lớn như đang bốc lên ngọn lửa đen. Phía sau kẻ đó là một trăm người có trang phục tương tự, áo giáp đen, ngựa lửa đen, mũ giáp sắt đen che kín mặt. Trần Cảnh híp mắt, dùng phép vọng thần nhìn qua, lại vẫn không thấy rõ được mặt mũi người cưỡi ngựa lửa đen, chỉ nhìn thấy một màn đen mông lung.
Tiếng quát phát ra, bọn người kia căn bản không đợi đoàn người Trần Cảnh trả lời mà đã phóng ngựa đi. Trong nháy mắt, một cỗ sát khí ngút trời cuồn cuộn lao đến.
Bầu trời không mây, lại đen kịt, áp lực đè nặng, âm khí nồng nặc như trong vũng bùn, cho dù là thần thức hay thần thông pháp thuật đều bị suy giảm mạnh.
Ngựa đen vong linh, kỵ tướng giáp đen, một trăm kỵ binh như dòng nước lũ đen ào ào cuốn đến. So với ba ngàn giáp sĩ âm binh và hơn trăm vị tiên thần tại đây, một trăm kỵ binh kia là ở vào thế yếu. Thế nhưng khí thế từ bọn họ lại cực mạnh, như thể trước mắt bọn họ không phải là tiên thần mà chỉ là một đám người đã bị phán định phải chết.
– Giết!
Thành Hoàng khẽ quát, ba ngàn giáp sĩ xông lên nghênh chiến.
Một trăm kỵ binh giáp đen, khói đen như ngọn lửa quấn trên thân phóng lên cao, tạo thành một mảng mây đen. Trần Cảnh thất kinh. Trước mắt hắn, chỉ trong phút chốc, hơn một trăm kỵ binh đã ngưng kết thành một tướng quân duy nhất, nhảy ra khỏi đám mây đen cuồn cuộn. Tướng quân này mặc trọng giáp cưỡi ngựa đen, mắt đen chuyển sang đỏ quạch, phóng thẳng về phía ba ngàn âm binh giáp sĩ của Thành Hoàng.
Trường thương trong tay ba ngàn âm binh giáp sĩ như rừng, dày đặc ớn lạnh.
Đột nhiên Thành Hoàng chém ra một vệt sáng đen. Vệt sáng này chợt lan rộng ra ngay phía trên đầu của ba ngàn âm binh giáp sĩ. Đó là một bức tranh, trong đó là hình ảnh ba ngàn âm binh đang xếp hàng đầy nghiêm trang. Bức tranh chợt lóe sáng, rồi hạ xuống, trùm bên lên thân ba ngàn âm binh bên dưới, sau đó biến mất.
Trong phút chốc đó, ba ngàn âm binh cũng biến thành một chỉnh thể. Khí đen phía trên ba ngàn người này trở nên mờ ảo, không cách nào nhìn rõ được từng âm binh. Đột nhiên Trần Cảnh suy nghĩ:
– Nếu giờ mình bị vây trong ba ngàn âm binh giáp sĩ này, liệu có thể thoát ra được không?
Hắn không chắc được. Khi hắn còn đang khiếp sợ thì tướng quân hợp thành từ một trăm kỵ binh kia đã xông vào trận thức của ba ngàn giáp sĩ.
Bên ngoài nhìn vào, khí đen tỏa ngút trời, sát khí tràn ngập khắp nơi.
Đúng lúc này, phía xa xa lại có thêm một trăm kỵ binh xuất hiện, cũng là một bộ dạng ngựa đen giáp đen. Thậm chí bọn họ còn không nói gì, lặng yên xông tới.
– Hừ…
Đột nhiên một tiếng “hừ” giận dữ vang lên, rồi một bóng người bay lên trời, bước vài bước trên không trung rồi biến mất. Không trung chợt hiện ra một tòa miếu thần, trên cổng miếu thờ có hai chữ lóng lánh hào quang đen: “Thành Hoàng”.
Nhìn có thể đoán ra, chắc chắn đây là tiểu Thành Hoàng của một trong bốn miếu Thành Hoàng nhỏ đặt bốn phía tại Bá Lăng.
Miếu Thành Hoàng chụp xuống, nhốt luôn một trăm kỵ binh giáp đen vào bên trong. Nhưng tòa miếu này không bay lên, mà vẫn đáp trên mặt đất. Còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau, tiếng ngựa hí vang rền từ trong tòa miếu Thành Hoàng truyền ra, như từng tràng âm thanh giết chóc giữa hai quân.
Trong mảnh trời đất này, Trần Cảnh cảm nhận được một cỗ áp lực. Hắn rời khỏi thần vực, không cách nào sử dụng linh lực cuồn cuộn không ngừng của khúc sông, chỉ có thể dùng linh lực ẩn chứa trong sắc phù, mà âm khí lại rất khó luyện hóa thành pháp lực, hơn nữa còn phải dùng pháp thuật ngăn cảm âm khí xâm nhập. Còn Thành Hoàng thì không cần phải vậy, tuy rằng bọn họ không thuận lợi như khi ở trong địa vực của mình, nhưng cũng không cần phải chống chọi âm khí xâm nhiễm như Trần Cảnh.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đa số mọi người mới nhận ra đã tới âm phủ, cùng lao lên chiến đấu với hai toán quân cõi âm kia. Trần Cảnh quay đầu nhìn con đường vừa đi qua, nhưng phía sau đã trống không, không còn là con đường đầy sương mù vàng nữa. Hắn kinh hãi, thầm nghĩ:
– Nếu như muốn trở về, chẳng lẽ phải có bí pháp gì, hoặc là nơi quay về sẽ không còn ở chỗ này nữa?
Trong lúc đủ loại suy nghĩ xoay chuyển trong đầu hắn, thì từng đội kỵ binh khác lại xuất hiện khắp bốn phương tám hướng. Bọn họ cũng mặc giáp đen, cưỡi ngựa bốc khói đen kịt, không có gì khác biệt. Chỉ có vũ khí trong tay bọn họ là thay đổi, có toán dùng thương, có toán cầm đại đao, có toán cầm kích, lại có toán quân còn đeo cung tên sau lưng.
Thập diện mai phục là từ duy nhất mà Trần Cảnh đột nhiên nghĩ tới. Nhìn qua người bên cạnh, không kẻ nào không hoảng sợ. Bọn họ đều đã nhìn thấy được sự lợi hại của toán kỵ binh. Đến bây giờ, tiểu Thành Hoàng trong thành Bá Lăng vẫn còn chưa tiêu diệt hết một trăm kỵ binh cõi âm kia, tất nhiên bọn họ không cho rằng bản thân có thể thoải mái tiêu diệt một trăm kỵ binh cõi âm hợp thành một thể trong cái không gian này được.
Nhìn quanh bốn phương tám hướng, đoán chừng số lượng lúc này đã tới mấy vạn, tạo thành một mảng đen kịt, sát khí ớn lạnh vây toàn bộ ba ngàn âm binh và hơn trăm thần tiên linh vào bên trong. Trần Cảnh cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Hơn một vạn kỵ binh cuồn cuộn lao xuống, sẽ có được bao nhiêu người sống sót đây?
Hiển nhiên, đến Thành Hoàng cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Nhất thời, người nào người này đều trầm mặc, sắc mặt khó coi. Cho dù có sống sót thì bọn họ cũng nhận thương vong thảm trọng, hơn nữa nơi này là âm phủ, còn sống trở về chỉ sợ đã khó lại càng khó.
– Tự tiện đột nhập âm tào địa phủ, giết!
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên giữa trời đất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!